Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 19 : Chân tướng

Ngày đăng: 16:33 18/04/20


Editor: Băng ngàn năm



Trong phòng bệnh yên tĩnh, Hoàn Tử đang cầm quyển truyện thiếu nhi Kỷ Lâm mới vừa mua về cho cậu, mặt không chút thay đổi lật nhanh, mỗi một câu chuyện đều kết thúc cuối cùng giống nhau là hoàng tử và công chúa rốt cuộc vượt qua khó khăn và có được hạnh phúc.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử đen kịt, loại sách này cậu đã không thèm đọc rất lâu rồi, đều là dụ dỗ mấy cô nhóc con, hừ.



Nghiêng đầu nhìn một chút, thấy Kỷ Lâm không có chú ý mình, liền len lén hướng Tiểu Hắc vẫy vẫy tay, lặng lẽ chống chân lên, nhấc lên một góc chăn, ám hiệu Tiểu Hắc chui vào chăn của mình.



Sáng sớm hôm nay Bạch Kỳ tới đây thăm Hoàn Tử rồi, dù sao cũng là mình hại đứa nhỏ bị bệnh, thuận tiện còn mang Tiểu Hắc đến, mặc dù trong bệnh viện không cho mang thú cưng vào, nhưng huấn luyện viên Bạch len lén bỏ vào trong ngực, ước lượng con mèo cũng nhỏ, đối với anh mà nói không có nặng chút nào.



Mấy ngày nay Tiểu Hắc ở nhà họ Kỷ ăn ngon, ngủ tốt, lớn lên rất nhiều, lông màu đen bóng loáng, thậm chí bị ánh mặt trời chiếu lên có cảm giác lấp lánh, xem ra so với con mèo lưu lạc đáng thương trước kia là hai con mèo khác nhau rõ rệt.



Tiểu Hắc rất thông minh, nhìn thấy động tác của tiểu chủ nhân, lập tức nâng bốn chân nhỏ ngắn ngủn lông lá trượt một cái chui vào trong chăn, dán thật chặt ở trên người Hoàn Tử, duỗi lưỡi liếm liếm tay nhỏ bé của Hoàn Tử làm nũng.



Hoàn Tử bị nó liếm ngứa ngáy, ở trong chăn gãi gãi cằm Tiểu Hắc vỗ về, thấy Kỷ Lâm vẫn không có chú ý động tác của mình, cậu nghiêng người vào trong chăn chuyên tâm trêu chọc mèo.



Một người một con mèo ở trong bóng tối chơi không chán.



Kỷ Lâm ngồi ở cái bàn đối diện giường bệnh, lấy tay chống cằm, cau mày, ánh mắt đã chạy xa rồi, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện gì đó.



Từ rạng sáng hôm qua đến bây giờ, anh nhìn Diệp Chi một thân một mình bận rộn từ trong ra ngoài, lại không có người đến giúp một tay, trong lòng có chút đau, nhưng tức giận nhiều hơn.



Ba Diệp với mẹ Diệp thì không có gì, Diệp Chi cố ý dấu diếm bọn họ, nhưng chồng của Diệp Chi đâu? Làm sao lúc này cũng không xuất hiện?



Được, dù không đau lòng cho vợ, nhưng con trai thì sao đây? Làm sao ngay cả con trai cũng không quan tâm?



Kỷ Lâm mím môi, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng. Anh đã sớm nhìn ra người đàn ông kia không phải hàng tốt gì. Quả nhiên là như vậy. Đơn giản chính là không có ý thức trách nhiệm.




Thấy đứa trẻ nghiêng đầu, một bộ nghe không hiểu lại tăng thêm một câu, “Chú nói, ba cháu, có phải công việc rất bận hay không?” Bận đến nỗi con trai ruột ngã bệnh cũng không đến thăm một chút.



Kỷ Lâm vừa dứt lời, đã cảm thấy ánh mắt Hoàn Tử trở nên có chút kỳ quái.



Anh ngượng ngùng sờ sờ mặt của mình, cho là mình nhắc tới ba Hoàn Tử khiến đứa trẻ mất hứng, trong miệng thấy hơi khổ sở. Anh vốn không muốn hỏi, nhưng nhịn nhiều ngày như vậy, thật sự là không nhịn nổi nữa, nếu hôm nay không hỏi rõ ràng, anh cảm giác buổi tối ngủ không ngon.



“Huấn luyện viên Kỷ, có phải chú muốn làm ba cháu hay không?”



Hoàn Tử nghiêm mặt bình tĩnh nhìn Kỷ Lâm.



“Ha ha, không có, không có...... Làm sao biết chứ? Hoàn Tử cháu đừng đoán mò.”



“Chú không muốn sao?” Hoàn Tử nhìn ánh mắt của Kỷ Lâm, “Nhưng chú Mạnh muốn.”



“Cái gì?” Kỷ Lâm nắm chặt tay căng thẳng nói, trong lòng lập tức dâng lên lửa giận ngập trời, thì ra ngày đó người đàn ông kia là có ý định này. Thế nhưng lại muốn phá hư gia đình Diệp Chi, tên tiểu nhân này.



Anh vừa định há mồm nói Hoàn Tử cẩn thận cái chú tiểu nhân đó, chỉ nghe thấy đứa trẻ lạnh nhạt nói, “Mẹ nhất định sẽ tìm ba mới cho cháu.”



“Cái... cái gì?” Ba mới? Hô hấp Kỷ Lâm cứng lại, Hoàn Tử đây là ý gì?



“Cháu không có ba, trước đây cũng chưa từng có.” Dù thế nào đi nữa cậu trước nay chưa có gặp qua ba.



Trong đại não oanh một tiếng, trong nháy mắt biến thành trống rỗng, không dám tin mừng như điên trái tim đập liên hồi. Kỷ Lâm lui về phía sau một bước, tay run một cái, ly sứ trắng ở trong tay tụt ra ngoài, rơi xuống đất, phát ra bộp một tiếng, giòn giã, giống như cái ly này mới từ dưới đất chui lên.



Mây đen trở ngại bay hết, chỉ còn một mảnh ý tươi tốt phồn thịnh, vui vẻ.