Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 3 : Gặp mặt

Ngày đăng: 16:33 18/04/20


Editor: Băng ngàn năm



Bây giờ Diệp Chi đang là nhân viên ở một công ty không lớn, vì vậy công việc rất thanh nhàn, về cơ bản một ngày lượng công việc cũng là cố định, làm xong là có thể nghỉ. Nhưng Diệp Chi lại chưa từng nghỉ sớm, cô không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy như vậy không tốt lắm.



Kết quả không ngờ được cấp trên chú ý tới, đánh giá cô vô cùng tốt, cuối năm dự định sẽ thưởng thêm cho cô, ngược lại cũng muốn giữ lại nhân tài.



Nghỉ việc ở nhà mấy năm, Diệp Chi phải dựa vào viết văn mà sống, mỗi ngày trừ chăm sóc Hoàn Tử, chính là ngồi trước máy vi tính gõ chữ, thời điểm buồn ngủ quá thì uống một ly cà phê, cho tới bây giờ vẫn còn nghiện cà phê.



Thời gian nghỉ trưa, Diệp Chi đi phòng uống nước lấy một ly cà phê, vừa muốn rời đi, thì thấy một nhóm thư ký nhỏ của công ty xúm lại ríu rít không biết nói những gì.



Có một người cùng Diệp Chi quan hệ tương đối tốt, cũng không dối gạt Diệp Chi, thần bí cười cười nhìn chung quanh, cuối cùng thận trọng cầm một quyển sách đi tới trước mặt Diệp Chi, giống như cho cô xem vật gì quý giá lắm, nói: “Chi Chi, mau nhìn. Đây là sách mới của Kỳ tử đại nhân. Tôi vất vả lắm mới cướp được đó.”



Diệp Chi ngẩn người, cúi đầu nhìn qua bìa quyển sách một cái, trong mắt không khỏi tràn ra chút cười “Tôi đã sớm đọc qua tiểu thuyết này rồi.”



“Nói láo” cô thư ký này trợn mắt nhìn Diệp Chi một cái, “Cô không phải chỉ lớn hơn tôi ba tuổi thôi sao? Hơn nữa sách của Kỳ tử đại nhân là sách giá trị. Nào là lời văn, nào là kịch tình, ngược, tôi đây tim gan cũng rung động rồi.”



Diệp Chi bưng ly cà phê lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, cười yếu ớt nói: “Cái gì Kỳ tử không Kỳ tử, tôi không có hứng thú, các cô nhanh đi làm việc đi, nếu không một lát tổ trưởng tới, sách này có thể bị tịch thu đó.”



Thư ký này giật cả mình, lập tức bỏ quyển sách bảo bối vào trong ngực, chen chúc hai luồng thịt sóng lớn trước ngực thật sinh động. "Đừng như vậy nha, thật vất vả mới mua được.”



Cuối cùng, còn không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Ai, Kỳ tử đại nhân thật là thần bí, ngay cả chuyện nhỏ cũng biết”



Diệp Chi trở lại phòng làm việc của mình, nghĩ tới lời nói nhỏ của thư ký mới vừa nãy, khóe môi không nhịn được nhếch lên, mặc dù cô luôn luôn không quan tâm mình có nổi tiếng hay không, nhưng nhìn thấy độc giả ưa thích sách của mình như vậy, vẫn cảm thấy thật vui vẻ.



Một khi vui mừng Diệp Chi lại cảm thấy cả người tràn đầy sức lực. Ngay lập tức mở ra máy vi tính, nhấp vào góc phải phía dưới QQ lên, báo cho biên tập một tin tức, rằng tuần sau cô sẽ mở hội văn.



Biên tập Hỉ liên tiếp gửi những emo nét mặt biểu tình vui vẻ, quả thật cũng che đậy nhiều nét cười.




Đây chỉ là một con mèo nhỏ, còn không biết đã dứt sữa chưa, toàn thân ướt nhẹp, tất cả đều là nước bùn, cơ thể không ngừng run rẩy, cực kỳ đáng thương.



Mười mấy năm ngơ ngẩn trong quân đội, Kỷ Lâm bỗng thích những động vật nhỏ. Sau khi nhìn thấy Tiểu Hắc Miêu liền động lòng thương, dừng ngay việc ăn cơm, đưa tay cầm khăn lông của mình lên, ôm mèo con vào lòng lau thật khô nước mưa trên người mèo con.



Tiểu Hắc Miêu đáng thương vốn là không còn hơi sức, bị khăn lông đè một cái như vậy, lập tức nằm dài trên đất, lại meo một tiếng làm bộ đáng thương, Kỷ Lâm sợ vội vàng đem khăn lông cầm lên.



“Đoán chừng là đói bụng, nếu không cho nó một miếng thịt?” Bạch Kỳ ở một bên đưa ra ý kiến, còn tự thử nghiệm đem một cục thịt kho bỏ đến trước măt Tiểu Hắc Miêu.



Tiểu Hắc Miêu meo một tiếng, từ trên mặt đất run rẩy đứng lên, há miệng cắn một cái vào cục thịt kia, đáng tiếc nó còn chưa có dứt sữa, căn bản không đủ sức ăn thịt, đầu nhỏ cắn hồi lâu vẫn không đứt, ra sức cắn thật mệt mỏi vẫn không đứt miếng thịt.



Biết được nơi này không có ai muốn thương tổn nó, Tiểu Miêu ngẩng đầu lên kêu meo meo hai tiếng, nhìn ba người trong võ đài một chút, cuối cùng đưa mắt dừng ở trên người Hoàn Tử.



Người này dáng dấp nhỏ như vậy, nhất định cũng giống như mình.



Tiểu Hắc Miêu bước chân ngắn của mình, lảo đảo đi tới bên người Hoàn Tử, không đợi Hoàn Tử kịp phản ứng, hai chân còn mang theo nước bùn, chân nhỏ liền chộp được quần của Hoàn Tử.



‘Cậu nhanh tới giúp tớ đi. Meo meo không cắn nổi thịt. Hai chúng ta đều nhỏ như vậy, cậu không thể không giúp tớ…meo meo…’



Hoàn Tử rất thích sạch sẽ, hoàn toàn không cần Diệp Chi quan tâm, mỗi ngày sẽ tự mình tắm rửa sạch sẽ, vào lúc này cúi đầu nhìn lên trên quần của mình lại bị dính hai vết chân bùn nhỏ như hoa mai.



Mà hai huấn luyện viên vô lương ở một bên, chẳng những không giúp mình đuổi con mèo này đi, ngược lại còn cười ha ha.



Hoàn Tử tức giận, đôi mắt đỏ bừng, tay nhỏ bé nắm thật chặt vạt áo, quai hàm mềm mại giựt giựt lên, vốn là trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lạnh lùng, bây giờ lại thêm phần khó chịu.



Đứa bé xụ mặt từ trên ghế dài nhảy xuống, cúi đầu mở to hai mắt hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Hắc Miêu đang nằm trên đất giựt giựt mấy lần, cuối cùng chợt chu cái miệng nhỏ, hướng về phía Tiểu Hắc Miêu rống lên một tiếng, “Gâu.”