Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 57 : Kéo lên giường

Ngày đăng: 16:34 18/04/20


Kể từ sau khi nói yêu đương thì trên mặt Kỷ Lâm lúc nào cũng không ngừng cười. Anh vốn thích ồn ào, bây giờ lại càng thêm hoạt bát, cả ngày chỉ mong đợi tới chủ nhật để đi chơi với Diệp Chi.



Nhưng ngàn trông mong vạn trông mong, thật vất vả mới đến chủ nhật thì Diệp Chi lại không đồng ý đi chơi với anh. Cũng không phải là Diệp Chi không muốn nhưng cô gần đây có rất nhiều việc, cũng đã ký với biên tập của Mạnh Trường Thụy về việc viết truyện, hợp đồng cũng đã định nhưng trước mắt còn có mấy chỗ cần thay đổi.



Bình thường cô không có thời giờ làm cái này, chỉ có thể đợi chủ nhật để viết truyện. Nên chỉ khổ Kỷ Lâm.



Buổi chiều thứ bẩy, anh nhíu mặt ngồi ở trên võ đài, đang cầm một cái ipad rảnh rỗi vô websites xem lung tung. Mấy ngày nay Bạch Kỳ đều không đến đây, bất luận Kỷ Lâm gọi thế nào cũng không nghe.



Kỷ Lâm đã sớm từ trong miệng Diệp Chi biết chuyện đêm hôm đó, trong lòng vẫn cố gắng tính toán, nhưng anh lại không hiểu tại sao mình lại nghĩ Bạch Kỳ là thùng rác, nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra đoạn trí nhớ đó.



Lần đầu tiên hạ mình nói xin lỗi với Bạch Kỳ, nhưng đoán chừng Bạch Kỳ thật sự đã ghét bỏ anh. Kỷ Lâm gọi năm lần, anh ta nhận một lần thì cũng đã không tệ rồi.



Hơn nữa nghe nói thời gian này Bạch Kỳ không uống rượu, nhìn thấy rượu thì buồn nôn. Đầu óc Kỷ Lâm rối loạn, cảm giác mình đã hại anh em, ngẫm lại tất cả đều do mình làm anh ta mắc chứng sợ rượu.



Nhưng mà anh cũng không để ý, từ nhỏ đến lớn anh và Bạch Kỳ giận dỗi nhau nhiều lắm, huống chi lần này anh cũng không phải cố ý cho nên muốn Bạch Kỳ nhanh chóng trở lại chỉ là vì đoàn trưởng Kỷ lại lười rồi, không muốn đi dạy nên muốn Bạch Kỳ lên dạy còn mình đi tìm Diệp Chi nói chuyện tình cảm.



Đáng tiếc hôm nay Bạch Kỳ là món nợ của anh, Kỷ Lâm chỉ có thể thở dài một mình ở võ đường.



Đang nhàm chán thì Kỷ Lâm chợt nhớ tới tiểu thuyết của Diệp Chi. Vội vàng hào hứng mở ra thì mới phát hiện ra Diệp Chi đã đăng chương mới rất nhiều.



Anh đối với loại tiểu thuyết này một chút hứng thú cũng không có, nhưng là Diệp Chi viết nên không giống nhau, dù nhắm mắt anh cũng muốn đọc vài chữ.



Hơn nữa anh cũng không quên, lần trước anh bình luận phía dưới thì sau đó Diệp Chi chẳng những hồi đáp lại mình mà còn đồng ý làm bạn gái của anh.



Kỷ Lâm nhanh chóng đọc sơ qua chương mới đăng một lần, rồi cười nhẹ một tiếng, ngón tay thật nhanh ở trên màn hình điểm tới điểm lui, rốt cuộc gửi một bình luận:
“Anh thích em.” Kỷ Lâm trả lời bình thản, không hề ngại ngùng.



Anh không phải là người quan hệ nam nữ bừa bãi, cũng không tùy tiện cùng cô gái lạ lên giường, Diệp Chi là người đầu tiên anh thích đến nỗi hận không thể xách cô gái này về nhà nên anh tự nhiên sẽ đối với cô có dục vọng. Muốn cùng cô lên giường làm chuyện thân mật đây không phải là chuyện thường tình sao? Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?



Suy nghĩ của đàn ông và suy nghĩ của phụ nữ cho tới bây giờ đều không cùng trên một trục hoành, hai người liếc mắt nhìn nhau, dần dần cũng hiểu ý tứ của đối phương.



Kỷ Lâm thở dài, cánh tay dài duỗi một cái, kéo Diệp Chi vào trong ngực, cằm đặt trên bả vai gầy yếu của cô, nhận thấy cơ thể cô cứng ngắc thì vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng của cô, tỏ vẻ trấn an “Là anh sai, anh không suy nghĩ đến cảm thụ của em, về sau anh sẽ chú ý.”



Anh vừa nói xong thì Diệp Chi cũng cảm thấy hết sức áy náy, cọ cọ vào lồng ngực nở nang của anh nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, do em suy nghĩ nhiều.”



“Không có chuyện gì.” Kỷ Lâm thản nhiên cười, mặc dù dục vọng không thể hạ xuống nhưng trong lòng lại ấm áp, Diệp Chi nhà anh là một cô gái thấu tình đạt lý.



Hai người không làm gì nữa, cứ ôm nhau như vậy giống như hai con thú nhỏ tâm ý tương thông.



Một hồi lâu, Kỷ Lâm mở miệng nói: “Chi Chi, em...... có thể nói cho anh một chút về ba của Hoàn Tử hay không, anh ta là người như thế nào?” Chuyện này đã đè ở trong lòng anh thật lâu, càng muốn không quan tâm thì lại càng để ý.



Người đàn ông kia thế nhưng có thể để cho Diệp Chi còn nhỏ tuổi đã cam tâm sinh con cho anh, như vậy Diệp Chi có phải rất yêu anh ta hay không? Ghen tỵ giống như là một ngọn lửa nho nhỏ, lúc bắt đầu còn yếu ớt đã từ từ ở trong thiêu đốt tim của anh, cắn nuốt lý trí của anh, cho đến bây giờ đã lớn thành ngọn lửa hừng hực.



Nghe được lời của Kỷ Lâm, Diệp Chi trầm mặc thật lâu, lúc Kỷ Lâm cho là cô sẽ không trả lời thì Diệp Chi chợt mở miệng.



“Em cũng không biết.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong con ngươi tràn ngập sự bi ai “Thật sự không biết.”



_________________