Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 59 :

Ngày đăng: 16:34 18/04/20


Vừa lúc đó, Kỷ Lâm cầm một chùm nho đi tới, nhìn Diệp Chi và Hoàn Tử nói “Nói cái gì vậy, sao vẫn chưa nói ra?”



“Đá banh.” Hoàn Tử bối rối lắc lắc ngón tay, nhưng trên mặt lại là tràn đầy mong đợi, trong lòng Kỷ Lâm mềm nhũn, quên mẹ cậu vẫn còn ở trước mắt, lập tức vỗ ngực nói “Hoàn Tử muốn đá banh? Tốt, huấn luyện viên dẫn cháu đi.”



“Thật?” Hoàn Tử vui mừng tròn xoe hai mắt.



“Dĩ nhiên. Huấn luyện viên có lừa gạt cháu bao giờ đâu.” Kỷ Lâm cầm chùm nho kín đáo đưa cho Diệp Chi, rồi ôm Hoàn Tử lên “Đi, đi đến sân đá banh của đại học C.”



Hoàn Tử dùng sức gật đầu, nghiêng thân thể ôm quả bóng đang đặt ở trên máy giặt vào trong lòng, mong đợi nhìn Diệp Chi “Mẹ có đi không?”



Kỷ Lâm nhìn Diệp Chi nháy nháy mắt, Diệp Chi sao lại không hiểu ý tứ của anh, vội vàng gật đầu “Đi, mẹ cũng đi.”



Lúc này Hoàn Tử mới hài lòng vùi vào trong ngực Kỷ Lâm, hưng phấn bày ra món đồ chơi mới của cậu.



Đã sắp tối nên trên sân bóng đá cũng không có ai, chỉ có mấy nam sinh ở lại luyện tập sút gôn, Kỷ Lâm cởi quần áo ra làm một cái cầu môn đơn sơ, Hoàn Tử lấy ra quả bóng từ trong ngực “Hoàn Tử muốn làm thủ môn hay cầu thủ?”



“Cầu thủ.” Đứa bé trả lời vô cùng cao giọng.



“Được.”Kỷ Lâm nhẹ nhàng ném bóng cho Hoàn Tử “Vậy huấn luyện viên giữ cầu môn, mẹ làm trọng tài.”



Nói xong liền bày ra tư thế giữ môn, nhìn Hoàn Tử cười ha hả “Cục cưng, đá”



Hoàn Tử học Taekwondo hơn một tháng, sức lực so với ngày xưa cao hơn nhiều, nghe được Kỷ Lâm nói xong thì tranh thủ thả bóng ngay trước chân. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, chọn một góc độ thật tốt, nâng chân ngắn lên, dùng hết toàn lực đá bóng về phía Kỷ Lâm.



Một chút sức kia Kỷ Lâm không để trong mắt, dễ dàng nhấc chân cản lại lăn mình lên chụp lại quả bóng rồi vứt cho Hoàn Tử.



“Tiếp tục.”
"Hơn sáu giờ, còn kịp không?" Kỷ Lâm lấy điện thoại di động ra nhìn rồi hỏi.



"Không kịp rồi." Diệp Chi thở dài, "Thôi, ngày mai em mua."



"Không có việc gì, em lên trước đi. Anh mua rồi mang đến cho em." Kỷ Lâm vừa mở web vừa nói.



"Không cần." Diệp Chi vội vàng khoát tay "Em không vội, em...."



Cô còn chưa nói hết đã bị giọng nói oang oang của Kỷ Lâm cắt đứt, Kỷ Lâm giống như là mèo bị dẫm đuôi, lông cả người cũng dựng ngược lên "Mẹ nó, đứa nhỏ Mạnh Trường Thụy này. Anh ta lại dám thổ lộ ở trên web của em. Đây quả thực là khiêu khích trắng trợn mà."



"Anh nói cái gì?" Diệp Chi kinh hãi, trong lòng cảm thấy khả năng không cao, trước đó vài ngày cô có nói với Mạnh Trường Thụy về chuyện trên web của cô, nhưng đến nay cũng không thấy cái gì, hơn nữa lấy tính tình của Mạnh Trường Thụy thì cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy? Nhưng....



"Làm sao anh biết?"



"Anh thấy. Trả lời phía dưới cũng có cả ngàn bình luận rồi." Kỷ Lâm tức giận giơ chân, cũng quên che giấu, đưa điện thoại di động đưa tới trước mặt Diệp Chi, chỉ vào một bình luận trong web nói: "Em xem. Ở chỗ này. Đclmm. Con cọp không phát uy tưởng anh là mèo bệnh. Lại dám đào góc tường nhà anh."



Diệp Chi nghiên đầu nhìn sang, không ngờ lập tức ánh mắt bị hấp dẫn không phải là bình luận của Mạnh Trường Thụy mà là ID của Kỷ Lâm.



Cô hơi hơi híp mắt, giọng nói rất nhẹ nhưng Kỷ Lâm nghe thì rợn cả tóc gáy.



Cô nói "Tên ID của anh là Mộc Hữu Chi?"



Tay Kỷ Lâm run lên, trong đầu chỉ còn sót lại hai chữ: Tiêu rồi.



_________________