Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 72 : Thương (Chết trẻ)

Ngày đăng: 16:34 18/04/20


Trong bệnh viện người đến người đi nườm nượp, mặt bác sĩ và y tá không chút thay đổi đưa người thân bệnh nhân đi xuyên qua trong hành lang, Diệp Chi cắn chặt răng, cố gắng áp chế lo lắng trong lòng, đỡ cha mẹ tuổi già run rẩy đi vào phòng trực của bác sĩ.



“Các người nói một nhóm bệnh nhân mới vừa đưa vào?” Mặt bác sĩ không thay đổi lật xem từng bệnh án nói nhưng không ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng không lên không xuống “Không còn một ai sống sót.” Anh tự tay đưa cho một y tá đứng bên cạnh “Mang người thân đi xuống nhà xác nhận người.” 



Đại não mẹ Diệp ‘ong’ một tiếng, trước mặt bỗng tối sầm, gục ở trên mặt đất ‘bịch’ bất tỉnh nhân sự. Thân thể ba Diệp lắc lư, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch muốn đưa tay đỡ vợ mình dậy nhưng dùng sức thế nào tay cũng nâng không nỗi.



“Mẹ. Mẹ.” Nước mắt Diệp Chi như những hạt châu lăn xuống, ngực buồn bực đau như thở không ra hơi, thiếu chút nữa ngất đi giống như mẹ Diệp, nhưng nhìn đôi môi xanh tái của mẹ, đôi mắt già nua của cha, Diệp Chi chỉ có thể cắn răng mạnh mẽ giữ cho mình được tỉnh táo.



Cô ngồi xuống đất, cố gắng ôm mẹ Diệp vừa khóc vừa kêu “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi. Là bọn họ nói sai đó. Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, anh trái sẽ không sao, anh nhất định sẽ không......” 



Lời nói đến cuối cùng đã không phát ra được nữa. Cô đặt mông ngồi xuống đất, nắm bàn tay lạnh như băng của mẹ Diệp khóc to, ngón tay trắng bệch cào mạnh vào bức tường phòng làm việc, cô dùng sức mạnh đến nỗi làm móng tay ngón trỏ lật ngược lên.



Máu đỏ tươi theo mặt tường sáng choang chảy xuống, nhưng Diệp Chi không cảm thấy đau đớn. Trái tim giống như bị mãnh thú cắn xé, lôi kéo ra làm hai. Lồng ngực giống như cũng bị xé nát, đau như thể đó không phải cơ thể của mình. 



Anh…Anh của cô không có ở đây. Từ nay về sau, không còn người sẽ xả thân che chở cho cô, không còn người nâng niu cô trong lòng bàn tay, sợ cô lạnh quá hay nóng quá.



Khi còn bé, cô rất tùy hứng, trời mưa mà cứ đòi mặc đồ mới đi học, mẹ cô tức muốn giơ chổi đánh cô một trận nhưng anh cô không nói câu nào, cầm túi sách nhỏ của cô lên rồi cõng cô trên lưng đưa đến tận cửa lớp học.



Trong nhà nghèo, có một bao lớn đựng rất nhiều quả quýt đường, anh của cô len lén giấu ở phía dưới ngăn kéo, không để cho mẹ cô chia cho mấy đứa trẻ nhà hàng xóm mà giữ lại hết cho cô, còn mình không ăn dù chỉ một quả.



Trong sân có cây táo ta, vừa cao vừa lớn, phía trên đều là cành mềm mảnh khảnh như cây ớt, người lớn cũng không dám leo lên, chỉ có anh của cô vì một câu cô muốn ăn quả táo đỏ thẫm đã trèo lên chạc cây cao lớn hái cho cô quả táo.



Lúc xuống không cẩn thận đạp trúng một cành mềm, té xuống làm răng cửa rớt ra miệng chảy đầy máu, trên quần áo còn dính hai vệt máu chảy xuống nhưng vẫn cười toe toét, vừa dụ dỗ sợ cô khóc vừa đem mấy quả táo nhét vào trong tay cô.




Nhưng từ sau khi lên chùa về thì bà ngã bệnh, cả người giống như bị rút đi sức lực cuối cùng, ngay cả mắt cũng không mở lên được. Mặc dù ba Diệp không có nghiêm trọng như mẹ Diệp, nhưng cũng không khác gì lắm, không thể bước xuống giường.



Trong nhà ngoài nhà chỉ có thể do một người là Diệp Chi chống cự. Cô cũng đau lòng, thậm chí so ba mẹ còn phải đau lòng, nhưng cô không thể ngã xuống, trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ. Cô phải chống đỡ lâu một chút, lâu một chút nữa...... Cho đến khi anh của cô trở về, lần nữa gánh vác trụ cột gia đình.



Nhung sau khi tất bật mọi chuyện, cô nằm trên giường nhìn con trai ngủ say, mệt mỏi đến nỗi hô hấp cũng thấy khó khăn, mong có một người nghe cô giãi bày tâm sự.



Diệp Chi do dự liên tục nhưng vẫn gọi điện thoại cho Kỷ Lâm. Ba ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện nên cô chưa có liên lạc với Kỷ Lâm, mà Kỷ Lâm không biết vì sao cũng không liên lạc với cô.



“Diệp Chi.” Nghe được giọng nói trầm thấp mà quen thuộc của anh, nước mắt Diệp Chi không khống chế được chảy xuống, cô hi vọng lúc này anh có thể ở bên cô, cho cô bờ vai dựa vào, ôm cô một cái, an ủi cô một chút...... Tóm lại không cần bỏ cô một mình là được.



“Kỷ Lâm, anh…Anh có thể tới đây hay không?”



Bên kia trầm mặc mấy giây, rồi mới mở miệng “Xin lỗi, Diệp Chi. Anh muốn tránh thị phi, tình hình nhà của anh như thế nào em cũng biết, hiện tại không thể cùng nhà em có dính líu quan hệ.”



Anh gọi cô là Diệp Chi, mà không phải Chi Chi. Năm ngón tay của Diệp Chi nắm chặt điện thoại, đôi môi cắn chặt như muốn ra máu, cô nghẹn ngào như cầu khẩn với anh: “Kỷ Lâm, em…Em sẽ không làm phiền anh, anh qua đây có được không? Em...Em rất muốn gặp anh......”



“Xin lỗi.” Không phải làm nũng thân mật bình thường, mà là lạnh lùng ít tình người.



Diệp Chi còn muốn nói gì, bên kia bỗng cúp điện thoại, không có an ủi, càng không có giải thích, chỉ có tiếng ‘Tít tít’ của đầu dây bên kia.



Lòng của Diệp Chi lạnh ngắt từ đầu đến chân, giống như là bị hắt một chậu nước lạnh, lạnh thấu đến tận xương tủy.