Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 67 : Trốn thoát

Ngày đăng: 11:52 30/04/20


"Đúng, đúng, tiểu nha đầu kia rõ ràng đã kéo dài thời gian, bị lão đại nhìn thấu nên hung hăng trừng phạt nàng......"



"Ừ ừ, nữ oa này quả là phải dạy cho một bài! Nàng đã khiến cho lão đại tức giận phải tự mình động thủ."



"Đồ ngu xuẩn này, nàng không biết rằng cho dù kéo dài thời gian bao lâu cũng không thể thoát chết hay sao. Lão đại, ngài có mệt hay không? Chuyện phía sau hãy để chúng ta tiếp quản đi!" Bốn người vừa thúc giục vừa xoa tay hầm hè.



Đồ Nhất Đao trên xe lăn từ từ đứng dậy, đi về phía trước hai bước, dưới ánh mắt của bốn thuộc hạ vỗ vỗ áo choàng trên người, ngáp một cái: "Ừ, chuyện phía sau các ngươi hãy xử lý đi. Hôm nay bản quan không muốn ồn ào, vì vậy đã hủy mất cổ họng của nàng rồi, nàng không thể nói bất cứ lời nào, đợi nàng thú nhận xong thì cứ xử lý theo kế hoạch ban đầu đi."



Bốn tên thuộc hạ cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy hắn thật sự có thể bước đi bình tĩnh ổn định trên hai chân của mình, sau đó là một loạt các loại chúc mừng và những lời nịnh hót.



Đồ Nhất Đao luôn luôn âm lãnh, chỉ hơi gật gật đầu.



Mọi người đã quen với thái độ này của hắn, vì thế không hề nghi ngờ gì, lần lượt mời hắn đi nghỉ, chuyện phía sau bọn họ có thể tiếp quản được.



Đồ Nhất Đao lại ngáp một cái, nói một câu: "Vậy vất vả các huynh đệ. Nếu mọi người làm tốt chuyện này, tất cả đều sẽ có thưởng." Sau đó hắn ung dung thong thả rời đi trong sự nịnh hót của bốn người.
Đồ Nhất Đao lại ngáp một cái, nói một câu: "Vậy vất vả các huynh đệ. Nếu mọi người làm tốt chuyện này, tất cả đều sẽ có thưởng." Sau đó hắn ung dung thong thả rời đi trong sự nịnh hót của bốn người.



Khi thiếu nữ đang bị đóng đinh trên tường nhìn thấy bốn người tiến vào, đôi mắt loé lên sáng ngời, há mồm giống muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đã bị hủy, chỉ miễn cưỡng phát ra tiếng khò khè......



Nhìn thấy bốn người căn bản không để ý tới nàng, trong mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng......



Sau khi Đồ Nhất Đao rời đi, bốn người kia lúc này mới chậm rãi đi về phía nàng.



Một người cầm đao, một người cầm cặp gắp than, người thì lấy chùy...... Bọn họ cười dữ tợn nhìn nàng huyết nhục mơ hồ.



"Tiểu cô nương, y thuật của cô nương rất tốt, thật sự có thể trị khỏi tật chân cho lão đại chúng ta...... Nhưng cô nương lại không biết, lão đại chính là người trở mặt nổi danh. Cô nương cho rằng trị khỏi bệnh cho lão đại thì lão đại sẽ buông tha cô nương cả đêm hay sao? Tắc tắc, cô nương thật đúng là ngây thơ quá rồi! Dù cô nương có làm gì thì lão đại cũng phải động thủ......"



"Lão đầu của chúng ta động thủ vẫn luôn dứt khoát như vậy, ngay cả xương đùi của nàng cũng hoàn toàn nát rồi." Một người vui sướng khi người gặp họa, chọc chọc vào đôi chân giống như sợi mỳ của người trên tường.




"Ài, vừa rồi là một tiểu cô nương tốt như vậy, bộ dáng cũng rất đoan chính, hiện tại đã biến thành dạng này. Tắc tắc, vốn dĩ các ca ca còn muốn cho cô nương mến thử mùi vị nam nhân thế nào trước khi tra tấn, nhưng bây giờ cô nương đã giống như một bãi thịt nát như vậy, các ca ca không thể nào nhấc lên hứng thú nổi......" Một người cảm thấy tiếc nuối.



"Hắc hắc, lão tam, ngươi nói lão đầu chúng ta vừa rồi trước khi tra tấn có phải đã hưởng qua hay không?" Một người khác cười toe toét, ánh mắt đáng khinh quét tới quét lui ở phía dưới người đang bị ghim trên tường.



"Điều này còn phải nói, chẳng phải đã cho nàng dùng tiêu hồn côn rồi hay sao? Mỗi lần sau khi lão đầu nếm xong, đều sẽ đóng đinh nữ nhân thế này......"



Lão tam kia cũng nhìn lướt qua nơi đó của người trên tường. Toàn bộ chỉ là máu thịt lẫn lộn, nhìn không ra hình dạng gì......



Bốn người không có ý niệm gì nữa, nhàm chán ngáp một cái, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ để quay về đi ngủ. Bọn họ lần lượt tiến lên, tạo ra mười tám loại hình bức cung khác nhau đối với nữ tử đang được đóng đinh trên tường, buộc nàng cung khai......



Có lẽ bốn người đã quá mệt nhọc, nhất thời quên mất dây thanh quản của thiếu nữ trên tường đã bị phá hỏng, sau khi dùng mấy thứ hình phạt kia xong, khiến nàng kia chết đi sống lại rất nhiều lần, bọn họ mới nhớ ra rằng nàng không thể mở miệng.



Một người cho phép nàng gật đầu và lắc đầu để ra hiệu.



Người trên tường không ngừng gật đầu, đồng ý thú nhận.



Bốn người rốt cuộc vừa lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mang tới tờ thú nhận đã được chuẩn bị từ trước để nàng ký tên.