[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 1017 : Ngọc Hư Cung phân bảo
Ngày đăng: 20:22 17/09/19
Chu Thiên Thần Giới.
Diệp Húc khẽ ngoắc tay, một bông Hoa Thế Giới nở ra từ hư không, sau đó lộ ra không gian vô tận. Tô Kiều Kiều vội vàng dẫn đám người Đàm Tổ Thần Vương, Đại Đức Thần Vương, Vô Sinh Lão Tổ đến nghênh đón.
Đám người Thái Hư Đế Quân, Kiền Cung Thần Quân, đều đến chào Tô Kiều Kiều: “Bái kiến nương nương.”
Đàm Tổ Thần Vương sắc mặt lo lắng liên tục nhìn Diệp Húc, muốn nói lại thôi, rồi chuyển qua nhìn vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương. Tạo Hóa Vương Phi biết ông ta muốn hỏi cái gì, do dự một lúc nhưng không lên tiếng. Tạo Hóa Thần Vương thầm thở dài một hơi, gật gật đầu với Đàm Tổ Thần Vương.
“Đạo Đức Thiên Quân Đế Tuệ cũng là một đối thủ đáng kính! Tuy thống nhất Cửu Thiên nhưng không có xuống tay với Ngọc Hư Cung và con của ta.”
Hắn đi lên ngai vàng Ngọc Hư Cung, mời các Thần Vương Đế Quân ngồi xuống rồi nói: “Đàm Tổ, ông hãy lên đây.”
Đàm Tổ Thần Vương tâm tình kích động, vội bước lên, cung kính hàng lễ thầy trò.
Diệp Húc cười nói: “Đàm Tổ, ta nay không còn nhớ những chuyện kiếp trước nữa, cũng không nhớ đã từng thu ông làm đồ đệ! Một khi đã như vậy, ông hãy bái ta làm thầy một lần nữa đi.”
Đàm Tổ Thần Vương quỳ sụp xuống đất, tam bái cửu khấu, tâm tình cực kỳ vui sướng. Ông cảm thấy đủ loại khổ đau trước đây nay đã có hồi báo, nhịn không được rơi một hàng nước mắt, thất thanh khóc thảm thiết, hồi lâu vẫn không đứng dậy.
Diệp Húc thầm than một tiếng, khẽ động tâm niệm, Hồng Mông đại đạo từ cơ thể hắn tuôn ra rót vào cơ thể Đàm Tổ: “Thanh Đế khai sáng Hồng Mông Thanh Liên Kinh, lúc trước con vẫn chưa học được toàn bộ mà chỉ đến Thần Vương đỉnh phong. Nay ta truyền thụ Hồng Mông Thanh Liên Kinh đầy đủ cho con, tương lai vấn đỉnh Đế Quân, trở thành Thiên Quân cũng không là vấn đề. Con tu thành Đế Quân thì hãy cầm bảo vật này đi tru sát Đại Nhật Đế Quân, báo thù rửa hận cho hai vị sư huynh Hạo Nhật Đế Quân và Nam Hoa Đế Quân.”
Diệp Húc khẽ vẫy tay, Vô Lượng Thần Đàn bay lên rơi vào trong tay Đàm Tổ Thần Vương, tiếp tục nói: “Con giết chết Đại Nhật Đế Quân rồi thì hãy trả bảo vật này lại cho Hậu Thổ thế gia, không thể chiếm đoạt bảo vật của Thiên Đế thế gia được. Ta còn có một món bảo vật khác dành cho con, chờ con tu thành Đế Quân rồi là có thể chưởng quản chí bảo của Vô Cực Đàm Thệ Thiên, Hồng Mông Vô Cực đồ.”
Đàm Tổ Thần Vương lĩnh mệnh, đứng dậy lui ra ngoài.
Đám người Thái Hư Đế Quân khá động dung. Luồng Hồng Mông đại đạo ban nãy đâu chỉ đơn giản là Hồng Mông Thanh Liên kinh hoàn chỉnh, mà là Diệp Húc đem một phần tu vi của mình rót vào cơ thể Đàm Tổ Thần Vương, vô hình trung giúp ông ta tăng lên tu vi. Chỉ cần Đàm Tổ Thần Vương luyện hóa Hồng Mông đại đạo đó thì không chỉ có được Hồng Mông Thanh Liên kinh đầy đủ, thậm chí có thể trực tiếp phá tan xiềng xích, tu thành Đế Quân.
Mặc dù là Thiên Quân cũng sẽ không dễ mang tu vi mình đi giúp người khác. Dù sao đại đạo của bản thân bị dứt bỏ ra bên ngoài, muốn tu lại thì sẽ hao phí không biết bao nhiêu thời gian. Nhưng Diệp Húc lại làm như vậy. Hắn có được Cây Thế Giới của thời đại Tiên đình, tinh khí bên trong khổng lồ không thể tưởng tượng. Dứt đi một phần tu vi đại đạo với hắn mà nói thì rất nhanh có thể luyện trở về.
“Thái Hư sư huynh, xin hãy bước lên trước.” Diệp Húc liếc đến Thái Hư Đế Quân, cười nói.
“Không dám, xin sư huynh cứ ra lệnh.”
Thái Hư Đế Quân tiến lên. Đại đạo của Đại La Thiên quanh thân Diệp Húc bắt đầu khởi động, cùng lúc tuôn vào trong cơ thể Thái Hư Đế Quân. Hắn cười nói: “Sư huynh đã có được đạo diệu của Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, ta lại giúp sư huynh một tay, làm cho sư huynh lĩnh ngộ đại đạo của Đại La Thiên.”
Thái Hư Đế Quân trong lòng chấn động mạnh, chỉ cẩm thấy chứng đạo chi bảo của Đại La Thiên bí hiểm khó dò, còn hơn cả Thanh Vi Chứng Đạo ấn, thật sự diệu kỳ khó tả.
Diệp Húc lấy Thái Cực đồ ra khỏi Luân Hồi Thiên Môn rồi giao cho Thái Hư Đế Quân, nói: “Sư huynh tế luyện bảo vật này trước! Dùng nó thì dù là Thiên Quân cũng không thể phá phòng ngự của sư huynh chỉ trong nửa khắc.”
Thái Hư Đế Quân ngơ ngác nhận lấy Thái Cực đồ, không biết vì sao Diệp Húc lại an bài như vậy.
“Đoan Tĩnh sư tỷ, xin hãy bước lên trước.”
Diệp Húc gọi Đoan Tĩnh Đế Quân, lấy ra Hoàng Nhai Thần Trụ giao cho Đoan Tĩnh Đế Quân, cười nói: “Sư tỷ hãy chưởng quản thứ này! Bảo vật này chí cường chí mãnh, thiên hạ ít có! Sư tỷ nắm bảo vật này, Thiên Quân cũng không thể đánh được.”
Hắn lấy ra chí bảo của Thái Hoàng Ông Trọng Thiên, Huyền Đô Thiên Ma lâu giao cho Kiền Cung Thần Quân, Hiển Định Cực Phong Châu của Hiển Định Cực Phong Thiên giao cho Quang Thọ Vương Phật tổ, Độ Nhân Kinh Pháp thiếp của Thủy Hoàng Hiểu Mang Thiên giao cho Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ, chí bảo Lục Hồn Phiên của Vô Tư Giang Do Thiên thì sao cho Sát Đế Thần Quân, Tru Tiên Thần Quân thì chưởng quản Nguyên Động Thâm Uyên của Uyên Thông Nguyên Động Thiên, Bản Sư Phật tổ chưởng quản chí bảo của Hạo Đình Tiêu Độ Thiên, Hạo Đình Thiên Phủ.
Diệp Húc lại khiến vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương, Vô Tướng, Đại Đức tiến lên, nói: “Ta còn vài món Tam Thập Tam Thiên chí bảo, chỉ cần các ngươi tu thành Đế Quân là có thể chưởng quản.”
Đám người Tạo Hóa, Đại Đức Thần Vương vui mừng quá đỗi. Diệp Húc lại lấy ra những Đế Binh Thần Binh phân phát cho đám người Vô Sinh Lão Tổ, đem trên dưới Ngọc Hư Cung trang bị đến tận răng.
“Nay Ngọc Hư Cung ta có bị Thiên Hậu tấn công thì cũng có thể chống lại vài phần.”
Diệp Húc động tâm niệm, ngọc lâu ông một tiếng bay lên trời, ầm ầm chọc phá Thiên giới, sừng sững dựng đó. Hắn hơi do dự một chút rồi điểm ngón tay ra, chỉ thấy từng tầng ngọc lâu đột nhiên phân tách, lộ ra một Cây Thế Giới đỉnh thiên lập địa, xanh um tươi tốt, che phủ cả Cửu Thiên Thần giới, đại đạo hóa thành hàng tỉ thần văn thần vận, đạo âm reo vang, sôi trào cửu thiên.
Hàng tỉ chúng sinh đều nhìn thấy gốc cây thần này, trong lòng vừa kinh ngạc lại sợ hãi.
“E là ta không có thời gian giảng đạo truyền pháp cho các vị! Các vị hãy ngộ đạo dưới tàng cây, cùng bảo vệ Ngọc Hư Cung.”
Diệp Húc vẫy tay, từng khối ngọc lâu nhanh chóng ngưng tụ, lại hóa thành một tòa ngọc lâu, chỉ là uy lực đã không còn như trước. Hắn giao cho Tô Kiều Kiều, nói: “Phu nhân, bảo vật này nàng hãy chưởng quản! Bên trong có đại đạo hóa thân của ta, có thể dùng để trấn thủ Ngọc Hư Cung.”
Thần vận quanh thân hắn bay lên, rơi vào trong cơ thể Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu, nói: “Hai vị phu nhân hãy trấn thủ nơi đây, luyện hóa đại đạo ta vừa truyền thụ cho, tương lai tu thành Thần Vương Đế Quân cũng là chuyện nhỏ. Vi phu phải đi xa một chuyến để hoàn toàn một hai chuyện lớn. Có các vị Thần Vương Đế Quân bảo vệ, trừ phi Thiên Hậu và Đế Tuệ liên thủ tấn công, nếu không thì đừng hòng công phá được Ngọc Hư Cung ta.”
Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu khó hiểu, nghi ngờ nói: “Không phải ba tháng sau lão gia sẽ đánh một trận với Thiên Hậu và Đạo Đức Thiên Quân sao, vì sao phải ra ngoài ở lúc quan trọng thế này?”
“Đạo Đức Thiên Quân Đế Tuệ, Thiên Hậu nương nương, hai người này đều là nhân tài trong nhân tài, nếu chỉ khổ tu ba tháng, tuy có thể chiến thắng bọn họ nhưng cực kỳ gian nan, còn phải đề phòng Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng đánh lén.”
Diệp Húc mỉm cười, đứng dậy lướt đi, nói: “Nếu ta muốn có thế áp đảo thì phải đi đường tắt khác. Trong vòng ba tháng chứng đạo Thiên Quân, làm cho bọn họ hoàn toàn trấn phục, làm cho Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng động cũng không dám động!”
“Ngọc Hư Đế Quân thật sự là một đối thủ đáng sợ.”
Đế Tuệ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một gốc Cây Thế Giới che phủ bầu trời, ngay cả Trung Ương Quân Thiên Thần giới của hắn cũng bị bao phủ. Mặt trăng mặt trời và các ngôi sao đều vận hành dưới tán Cây Thế Giới này, y không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
Diệp Húc định ngày quyết chiến ở ba tháng sau ngoài Cửu Thiên, nghĩa là hiện tại hắn chưa chắc là có thể thắng y và Thiên Hậu. Nhưng ba tháng sau sẽ hoàn toàn nắm chắc.
“Chẳng lẽ ba tháng sau hắn sẽ chứng đạo Thiên Quân sao?”
Đế Tuệ cảm thấy hoảng sợ. Diệp Húc chưa chứng đạo đã lợi hại như thế, nếu chứng đạo Thiên Quân rồi e là vô địch đương thời. Chỉ có Nguyên Thủy Thiên Ma mới có thể áp hắn một đầu.
“Ngọc Hư Đế Quân hẳn là không thể chứng đạo nổi! Chứng đạo cần rất nhiều tích lũy, như thế nào thì hẳn là Đạo Đức Thiên Quân hiểu rõ nhất.”
Giọng nói của Thiên Hậu nương nương đột nhiên truyền đến. Đế Tuệ nhìn lại thì thấy Thiên Hậu đến một mình, đứng sóng vai với y cùng nhìn lên Cây Thế Giới. Đôi mắt đẹp kia chớp lên, lộ vẻ trầm tư, bà ta nhẹ giọng nói: “Nhưng có thể khẳng định một điểm, ba tháng sau hắn tất có thể nắm chắc là thắng cả ta và ngươi!”
Hai người liếc nhau, đều thấy lòng nặng trĩu. Diệp Húc sẽ không bắn tên không đích. Nếu hắn nói ba tháng sau quyết chiến, khi đó thực lực của hắn tất sẽ hơn hẳn hai người, thậm chí cả khi hai người bọn họ liên thủ.
“Ba tháng này, Ngọc Hư chắc chắn phải bế quan khổ tu đột phá chính mình! Đạo Đức Thiên Quân, ngươi có nắm chắc trong vòng ba tháng thực lực sẽ tăng vọt lên không?” Thiên Hậu nương nương dò hỏi.
Đế Tuệ trầm ngâm một thoáng rồi ngẩng đầu nói: “Ba tháng sau, Lượng Thiên Công Đức Xích của trẫm miễn cưỡng có thể trở thành chứng đạo chi bảo. Bảo vật này chính là do ta tự mình luyện ra, dùng Cửu Thiên kim, lấy vô lượng công đức ôn dưỡng, lấy mười tám đạo Công Đức Kim Luân thúc giục, uy lực mạnh sẽ không kém gì chí bảo.”
Thiên Hậu nương nương cười dài nói: “Bản cung có được Thiên Đế tam bảo lại thêm ba món chí bảo, liên thủ với ngươi sợ chưa phải là đối thủ của Ngọc Hư. Chi bằng mời thêm người giúp đỡ, như vậy mới thắng được Ngọc Hư!”
“Hay là Thiên Hậu lại tính mời kẻ thù bên ngoài đến tham dự trận chiến nội bộ Cửu Thiên Thần giới ta?”
Đế Tuệ cười lạnh một tiếng, phất tay áo nói: “Nếu là như vậy, Thiên Hậu không cần nói thêm gì nữa! Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng đều nhìn chằm chằm Cửu Thiên Thần giới ta, mời bọn chúng ra tay chẳng khác nào dẫn sói vào nhà. Trẫm dù bất tài nhưng không thấp hèn đến mức này.”
Sắc mặt Thiên Hậu nương nương không chút thay đổi, bà ta cười nói: “Đạo Đức Thiên Quân, hay là ngươi có cách tất thắng rồi? Bản cung chăm chú lắng nghe.”
Đột nhiên Thiên Dao Cơ tiến đến, cười nói: “Thiếp thân cũng có một kế, làm cho bệ hạ và nương nương có thể tăng thực lực nhanh chóng trong vòng ba tháng.”
Thiên Hậu cười nói: “Nói đi.”
“Bệ hạ và nương nương đều rất khó tăng thực lực lên chỉ trong ba tháng. Đã như vậy, không ngại dùng Cửu Thiên đại thế, lấy đại thế áp chế Ngọc Hư!”
Thiên Dao Cơ cười nói: “Nếu bệ hạ đi lên ngai vàng Thiên Đế, nương nương phụ tá, chẳng phải là chuyện rất tốt sao?”
“Vì sao không phải là bản cung đi lên đế vị, Đạo Đức Thiên Quân phụ tá bản cung?” Ánh mắt Thiên Hậu nương nương lóe lên, cười nói.
“Không thì thế này…”
Thiên Dao Cơ cười nói: “Bệ hạ trở thành Thiên Đế, nương nương trở thành Nữ Đế, chia đều thiên hạ! Hàng tỉ nam vu trong Cửu Thiên Thần giới do bệ hạ thống trị, hàng tỉ nữ giới thì do nương nương thống trị. Cứ như vậy, nương nương và bệ hạ liên thủ là có thể điều động Cửu Thiên đại thế, ngược chiều áp chế Ngọc Hư.”
“Ý này rất hay!”
Đôi mắt đẹp của Thiên Hậu nương nương kia sáng ngời lên, nhìn về Thiên Dao Cơ với chút thưởng thức và sát khí thâm trầm, bà ta cười nói: “Quân sư của Đạo Đức Thiên Quân đúng là danh bất hư truyền, rất có phong thái của bản cung năm đó! Việc này cứ định thế đi!”
Thiên Dao Cơ cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn ra Thiên Hậu nương nương động sát ý với mình. Nàng bỗng cười khanh khách nói: “Thiếp còn một chuyện thấy khó hiểu! Năm đó nương nương hợp lực với Thương Thiên Đế Tôn tiêu diệt cấm kỵ, nếu lặp lại chiêu cũ giết chết Ngọc Hư sợ là cũng không khó khăn như vậy. Mong nương nương chỉ giáo cho, kế sách năm đó của nương nương rốt cuộc là gì? Biết được kế sách này thì mới có thể không có bất lợi gì.”