[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 102 : Hung tàn thập bội
Ngày đăng: 20:11 17/09/19
Uyên ương long phượng đỉnh tuy đã hư hao, không thể luyện đan, Diệp Húc cũng vẫn quyết định mua nó về, lô đỉnh do vu sĩ đan đỉnh kỳ tế luyện, mặc dù bị đánh trở lại nguyên hình, phẩm giai hạ thấp thành vu binh, thì vẫn không như bình thường, giá trị vượt xa lò luyện đan bình thường, nếu là có thể khôi phục tướng mạo sẵn có, nó sẽ lập tức trở thành một kiện vu bảo vô cùng vu bảo.
Diệp Húc tỏ ý cảm ơn Âu Dương Tĩnh, lão giả kia cũng không hoàn lễ, đi thẳng về phía một căn phòng khác, lắc đầu nói: “Kẻ thô bỉ cũng muốn luyện đan? Thật sự là hồ đồ!”
“Lão gia hỏa này, đầu ở dưới mắt, mắt cao hơn đỉnh, nói chuyện khó chịu như vậy!”
Chu Thế Văn tức giận hừ một tiếng, nhìn về phía thiếu nữ, nói: “Tiểu Ngọc tỷ, vì sao không ném lão ra ngoài luôn đi cho rồi?”
Cô gái kia cười nói: “Âu Dương tiên sinh dù sao cũng là khách khanh của Lương Vương phủ, tốt xấu cũng phải giữ thể diện cho Lương Vương. Chẳng qua nếu như ngươi kiên trì, ném lão ra bên ngoài cũng không phải không thể.”
Âu Dương Tĩnh nghe nói như thế thì bước hụt chân một cái, lảo đảo suýt nữa té ngã, cuống quít đi xuống lầu, thầm nghĩ: “Mấy tên ngu ngốc này có địa vị gì chứ, mặt mũi lớn như vậy? Đến cả thể diện của Lương Vương cũng dám gọt...”
Diệp Húc lại tiện tay chọn một cái đan đỉnh, dạo hết mấy căn phòng trên lầu hai của Tụ Bảo Trai xong, cũng không có thứ gì khiến hắn thấy động tâm, mà lầu ba thì là nơi đặt vu bảo, hắn đối vu bảo không có bao nhiêu hứng thú, mà hai người Chu Thế Văn cùng Phương Thần trên người đều có vu bảo, hứng thú cũng chẳng có bao nhiêu.
Thiếu nữ thấy bọn họ chỉ mua hai cái đan đỉnh, trong nội tâm âm thầm lo lắng: “Giá trị của hai cái đỉnh này so với Đông Hải giao nhân châu thì vẫn còn kém hơn, e là không có cách nào hoàn thành được nhiệm vụ mà Miêu di giao phó.”
Tụ Bảo Trai có thể ở Thanh Châu lập được danh đầu lớn như vậy, không bị các cửa hàng khác hợp tác ép sập, dựa vào chính là không lừa gạt bất cứ ai bất kể già trẻ gái trai, bởi vậy nàng không hề nghĩ đến chuyện báo một cái giá giả để lừa Đông Hải giao nhân châu vào tay.
Diệp Húc đi xuống lầu, thiếu nữ vội vàng đi đến trước mặt trung niên phụ nhân, thấp giọng nói hai câu.
Phụ nhân kia vẻ mặt ngượng nghịu, răn dạy nàng vài câu, thiếu nữ cúi đầu rơi lệ, nghẹn ngào không nói.
Diệp Húc cười nói: "Chưởng quầy, các ngươi ở đây có tinh thần nguyên từ tinh thạch không? Nếu có thì chúng ta vẫn có thể tiến hành mua bán tiếp.”
Phụ nhân kia nhãn tình sáng lên, quay đầu lại nhìn về phía cô gái kia, nữ hài vẻ mặt mờ mịt, lắc đầu, nói: “Chưa từng nghe nói qua...”
Diệp Húc trong lòng có chút thất vọng, tinh thần nguyên từ tinh thạch là vật bắt buộc cần phải chuẩn bị để tu luyện Tinh Đấu Vi Trần trận pháp trong Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần cấm pháp, chỉ có tìm được loại khoáng vật này, mới có thể bày bố được Tinh Đấu Vi Trần trận pháp.
Hắn cùng với Chu Thế Văn, Phương Thần thương nghị một lát, cười nói: “Nếu như Tụ Bảo Trai các ngươi có thể có được đại lượng tinh thần nguyên từ tinh thạch, tiểu đệ ngược lại có thể làm một số cuộc buôn bán lớn với ngươi. Ba sư huynh đệ chúng ta tổng cộng có một bộ hai mươi ba viên Đông Hải giao nhân châu!”
Bọn họ ở trong Ngũ độc động phủ tổng cộng lấy được hai mươi bốn viên giao nhân châu, bất quá đã đưa cho Tô Kiều Kiều một viên, bởi vậy Diệp Húc mới khai láo bớt đi một.
“Một bộ đầy đủ, hai mươi ba viên ……”
Phụ nhân kia vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Nếu như có thể có được những viên minh châu này thì đại hội vạn pháp Yêu Vương lần sau danh tiếng của Bách Hoa cung chúng ta liền lập tức vang rền, làm cho bầy tiểu tiện nhân của Lạc Già Sơn phải hâm mộ đến mức trong mắt cũng muốn lọt ra ngoài!”
Thiếu nữ giở khóc giở cuời, nói: “Chuyện khoe khoang để nói sau đi, chúng ta còn có thể đặt ở trên Lao sơn, đem Bách Hoa cung chúng ta kiến tạo hệt như Long cung, khiến những tiểu tiện nhân kia ghen ghét muốn chết!”
“Khoản đại sinh ý này ta không cách nào làm chủ được, ta lập tức hồi cung, xin chỉ thị của cung chủ. Các vị sư đệ, mấy ngày tới sẽ không rời khỏi Thanh Châu chứ?”
Diệp Húc cười nói: “Mấy sư huynh đệ chúng ta lần này đến đây là để mừng thọ Lương Vương, mấy ngày tiếp theo đây đều ở tại Thanh Châu. Nếu như sự tình làm thỏa đáng, cho chúng ta biết một tiếng là được.” Dứt lời, cùng bọn người Phương Thần đi ra khỏiTụ Bảo Trai.
Diệp Húc mới vừa đi ra cửa Tụ Bảo Trai, liền gặp một tên thị vệ cuống quít nói: “Các vị chính là cao hiền của Ngũ Độc giáo? Thế tử nhà ta đã đặt tiệc rượu tẩy trần cho ba vị tại Kinh Giang lâu, kính xin ba vị có thể nể mặt đến dự.”
Diệp Húc cùng Chu Thế Văn, Phương Thần liếc nhau, cười nói: “Vị huynh đệ này, thỉnh phía trước dẫn đường.”
Thị vệ kia vội vàng nói: “Không dám.” Dứt lời, liền theo hướng Kinh Giang lâu cất bước.
Diệp Húc lập tức cùng Chu Thế Văn, Phương Thần tụ cùng một chỗ, nhỏ giọng thương nghị, Chu Thế Văn nói: “Thiếu Bảo, thế tử Lương Vương thiết yến chúng ta, không biết là có ý gì, chỉ sợ là thật sự xem chúng ta là đệ tử Ngũ Độc giáo, sự tình lần này có chút lớn rồi.”
Phương Thần cắn răng nói: “Chuyện tới lúc này, chúng ta cũng chỉ còn cách lấy danh đầu của Ngũ Độc giáo để lừa bịp khắp nơi mà thôi, không thì nếu mà bị lộ, chúng ta khẳng định là chết vô cùng thê thảm!”
Diệp Húc suy tư một lát, dặn dò hai người nói: “Để tránh bị người khác vạch trần, chúng ta chi bằng lại tà ác thập bội, hung tàn thập bội!”
Hai người trịnh trọng gật đầu.
"Hai vị thế huynh, nếu mối làm ăn của chúng ta với Tụ Bảo Trai mà được thì các ngươi tính toán đổi những thứ gì?” Diệp Húc hỏi, hắn tính toán đổi lấy tinh thần nguyên từ tinh thạch, lại không biết Chu Thế Văn Phương Thần có ý kiến gì không.
“Lão tử cái gì cũng không muốn, chỉ cầu vị cung chủ kia có thể cho ta gia nhập Bách Hoa cung của các nàng!”
Chu Thế Văn tỏ vẻ đầu trộm đuôi cướp, cười hắc hắc nói: “Ta nghe nói trong Bách Hoa cung tất cả đều là nữ tử, xuân khuê tịch mịch, bởi vì cái gọi là cô âm chết yểu, độc dương đoản mệnh chứ, cho nên âm dương điều hòa mới có thể sinh con. Chu gia ta gần đây nhân khẩu đơn bạc, trước khi lão tử rời nhà, lão gia nhà ta sống chết nói với ta, Thế Văn a, lão tử thì không được , nhiệm vụ khai chi tán diệp phát dương quang đại Chu gia phải giao cho ngươi rồi, nhớ rõ ở bên ngoài phải gây nhiều tai họa cho mấy nữ nhân oa tử...”
“Chu gia đều là lão lưu manh!”
Diệp Húc trong nội tâm thầm mắng một câu, nhìn về phía Phương Thần.
Phương Thần cười nhạt một tiếng, cái loại nho nhã phong lưu vốn có kia không cánh mà bay, điềm nhiên nói: “Ta tính đổi một trăm cao thủ Dung Nguyên kỳ, một ngày ba bữa, mỗi bữa ăn một tên, dùng để tu luyện Huyết Ma Nguyên Hồn đại pháp của ta! Sau khi ăn hết một trăm cao thủ Dung Nguyên kỳ rồi thì ta liền có thể trở thành cường giả tam thực cảnh!”
Chu Thế Văn không khỏi rùng mình một cái, hắn nói bái nhập Bách Hoa cung nhiều ít còn có ý tứ đùa cho vui, còn lời này của Phương Thần lại chính là lời nói thật trăm phần trăm!
“Thiếu Bảo, ngươi xác nhận chúng ta thật sự còn phải tà ác thập bội, hung tàn thập bội?”
Sau khi đi vào Kinh Giang lâu thì thấy Lương Vương thế tử Lương Hiên Tùng đã đứng ở dưới lầu tự mình đón chào, cười nói: “Chư vị cao hiền Ngũ Độc giáo đường xa mà đến, Hiên Tùng không thể từ xa nghênh đón, đặc biệt chuẩn bị rượu nhạt, giúo các vị tẩy trần. Thỉnh!”
“Thế tử khách khí. Thỉnh!” Diệp Húc cùng bọn người Lương Hiên Tùng cười cười lên lầu rồi đều tự ngồi xuống.
Lương Hiên Tùng không không hề nhắc đến chuyện bọn họ giết người bên đường, liên tiếp mời rượu, Diệp Húc xưa nay không uống rượu, lời nói dịu dàng chối từ nói: “Khi tiểu đệ hạ sơn, sư phó từng không cho ta uống rượu, nói ta uống rượu xong thì đều thích giết người, tràng diện vô cùng thê thảm, đến cả lão nhân gia người cũng nhìn không nổi.”
Lương Hiên Tùng một đầu đầy mồ hôi lạnh, có thể làm cho thế hệ trước hung tàn thành tính của Ngũ Độc giáo cũng nhìn không được, tràng diện này không biết là có biết bao nhiêu huyết tinh nữa?
Diệp Húc cười nói: “Hai vị sư huynh bên cạnh ta đây cũng không kiêng rượu, thế tử sao không cùng bọn họ uống them vài chén?”
Lương Hiên Tùng vụng trộm lau mồ hôi lạnh, ở đâu còn dám mời rượu, cười ha ha, khua tay nói: “Uống rượu hỏng việc! Bỏ! Bỏ hết!”
Mấy tên thị vệ cuống quít nâng cốc rút lui.
Lương Hiên Tùng lấy lại bình tĩnh, vươn người đứng dậy, vái chào đến đất, cười nói: “Hiên Tùng có một yêu cầu quá đáng, mấy ngày nữa chính là đại thọ của phụ thân ta, kính xin các vị hiền huynh đại lượng hải hà, có thể không giết người thì xin đừng giết!”
Diệp Húc liền vội hoàn lễ, nghiêm mặt nói: “Thế tử nghiêm trọng rồi! Sư huynh đệ chúng ta đều là người thành thật, từ trước đến nay không dám gây chuyện thị phi, đều là lấy đức thu phục người, dùng nhân ý phục chúng. Nếu có người trêu chọc chúng ta, chúng ta có thể chịu thì liền nhẫn, bất đắc dĩ lắm mới thoáng cảnh cáo bọn họ một hai.”
Lương Hiên Tùng đứng dậy cười to, thỉnh hắn ngồi xuống, trong nội tâm oán thầm nói: “Tiếng xấu của Ngũ Độc giáo các ngươi vang rền bên ngoài, ngươi không đi gây sự với người khác, họ đã thấy vạn hạnh lắm rồi, còn có kẻ điên nào dám tới chọc giận các ngươi? Lại nói, những người từng bị các ngươi cảnh cáo qua, có kẻ nào còn sống cơ chứ?”