[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 109 : Đám đàn bà bại gia

Ngày đăng: 20:11 17/09/19

Đây là nguyên thai của vu sĩ, dùng nguyên đan làm thai, dựng dục nguyên thần. Bách Hoa cung chủ lấy minh châu làm thai, hoa lan làm thần, đóa thâm cốc u lan này là nguyên thần của nàng, những người khác bằng vào mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Cố Ngôn Chi, Lương Vương đám người thấy tình hình như vậy, đều hơi kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói: “Cung chủ chỉ bảo, mỗ không dám không nghe theo.” A Ngưu nhìn thấy đóa thâm cốc u lan bên trong minh châu kia, cũng chấn động thầm nói: “Tiểu bì nương họ Tố này, so với lần trước đi La Phù Đảo càng lợi hại hơn rồi. Lần trước nàng Tam Thai cảnh Mô Thai kỳ, lấy nguyên đan làm thai, tu vi vừa mới đạt tới Mô Thai lục phẩm mà thôi. Lúc này không ngờ tiểu bì nương này đã làm cho nguyên thần rời khỏi Tử Phủ được rồi, rơi vào bên trong mô thai, luyện thành ảo thai rồi. Chỉ mới hơn một năm, đã từ Mô Thai lục phẩm, nâng cao tới bốn cảnh giới nhỏ, bước vào Ảo Thai nhất phẩm. Loại tư chất này, khó tìm có một không hai, khó trách ngay cả Vạn Pháp Yêu Vương cũng kính lễ với nàng!” Cố Ngôn Chi ánh mắt chợt lóe lên, trong lòng kinh ngạc vạn phần: “Thanh Châu vu sĩ thực lực không thể khinh thường. Bách Hoa cung chủ chỉ sợ đã luyện thành Ảo Thai, trong giáo của ta chỉ sợ chỉ có giáo chủ và vài vị lão quái vật đang bế quan kia mới có thể địch nổi với nàng…” Các gia chủ thế gia Thanh Châu đều rớt xuống, yên lặng không nói gì. Bách Hoa cung chủ căn bản không có ra tay, chỉ có tế ra ảo thai của bản thân tu luyện thành, liền khiến cho quần hùng thúc thủ. Diệp Húc cũng hạ xuống thế nước, chậm rãi xuống mặt đất, trong lòng khâm phục vị Bách Hoa cung chủ này vạn phần. “Bách Hoa cung chủ thực lực chỉ sợ không kém mấy so với chủ nhân của Ngũ Độc động phủ, khó trách có thể lĩnh một môn phái, xưng là cung chủ.” Kiến thức của hắn ngày càng nhiều, liền càng rõ được con đường tu hành gian khổ. Người tu luyện tới Tam Chân cảnh Hạo Nguyệt kỳ cũng không ít, nhưng có thể đạt tới trình độ như Bách Hoa cung chủ này, lại rất ít rất ít. Những người này không người nào không phải kỳ tài ngút trời, cần tu khổ luyện lại có chút may mắn, mới có thể bước trên đỉnh của tu hành, ngạo mạn quần hùng. Đột nhiên, Diệp Húc cảm thấy cả người suy yếu, thân thể chậm rãi khôi phục lại như cũ. Dược lực của thú hóa đan rốt cuộc cũng tiêu hao hết, khiến cho hắn từ hình thái của Kim Mao Thủy Viên khôi phục lại tướng mạo sẵn có. Lực lượng bá đạo trên người hắn bị rút đi, khiến cho hắn có hơi chút không thoải mái. Quần áo của hắn bị rách tung tóe, quần áo không thể che phủ được toàn bộ thân hình nữa rồi. Diệp Húc lúc này tế khởi ngọc lâu, lấy bộ quần áo màu lam, mặc lên người. “Đánh thành của chúng ta ra tình trạng thê thảm như thế này, không ngờ chỉ một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi…” “Hắn tu vi mới là Bồi Nguyên kỳ, ta một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn!” Gia chủ của bát đại vu hoang thế gia Thanh Châu ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin được. Bọn họ một hồi huyết chiến với Diệp Húc, chật vật vô cùng, lại không ngờ suýt nữa Thanh Châu bị ngập nước, gần như trảm sát tất cả bọn họ. Nhưng mà đối thủ không ngờ chỉ là một thiếu niên trạc tuổi mười lăm này. Kết quả này, làm cho bọn họ khó có thể chấp nhận. Nếu mà Diệp Húc đúng là khuôn mặt cứng cỏi dữ tợn của một thanh niên trai tráng, bọn họ miễn cưỡng có thể cho rằng, mặc dù bại nhưng vẫn quang vinh. Nhưng Diệp Húc trở lại diện mạo của mình, không ngờ lại chỉ là một thiếu niên nhược quán( cách gọi của thiếu niên chưa quá 20 tuổi), hơn nữa hào hoa phong nhã, dáng người hơi gầy yếu, làm cho bọn họ gần như sụp đổ! Càng làm cho bọn họ thêm hỏng, chính là thiếu niên này tu vi không ngờ chỉ là Bồi Nguyên kỳ, là nhân vật thấp nhất bên trong vu sĩ. Những vu sĩ tu vi như thế này ngày xưa bọn họ còn khinh thường không thèm liếc mắt nhìn. Nhưng hiện giờ, chính là một tiểu vu sĩ mà suýt nữa làm bọn họ mất cái mạng già này. Diệp Húc làm cho bọn hắn khiếp sợ, chỉ kém so với Bách Hoa cung chủ một chút. A Ngưu trừng mắt, đánh giá hắn trên dưới thầm nghĩ: “Chính là thiếu niên này đã xé rách tiểu khảm giáp mà Vạn Pháp Yêu Vương ban cho ta sao? Tiểu tử này đầu không lớn, nhưng so với lão Ngưu ta đây còn mạnh hơn…” Vài vị gia chủ đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm vào Diệp Húc, ánh mắt bất thiện: “Thể diện của vu hoang thế gia Thanh Châu ta, có thể nói là mất hết rồi! Thiếu niên này thực sự đáng chết, đáng chết à.” Cố Ngôn Chi lại đắc ý dào dạt, mở cờ trong bụng, càng nhìn Diệp Húc thấy thuận mắt “Gia chủ của bát đại thế gia Thanh Châu thì có năng lực gì chứ? Lương Vương đại thọ thì làm sao? ở Thanh Châu này, các ngươi đều không chút nổi bật! Làm náo động nhất, chính là Ngũ Độc giáo của ta rồi! Một Bồi Nguyên kỳ đệ tử liền có thể đánh cho các ngươi răng rơi đầy đất, chạy chung quanh cầu cứu!” Trong lòng hắn càng đắc ý hơn thầm nghĩ: “Vị đệ tử Ngũ Độc giáo này, bề ngoài gầy yếu, nhưng xuống tay ác độc, có vài phần phong phạm của Ngũ Độc tú sĩ. Khó trách người khác đều nói, tác phong của Ngũ Độc giáo chúng ta, đều là một mạch….” Lúc này, thiếu nữ từng chiêu đãi Diệp Húc ở Tụ Bảo Trai đi tới bên người Diệp Húc khẽ cười nói: “Diệp công tử, cung chủ nhà ta cho mời.” Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra cười nói: “Cô nương mời dẫn đường.” Hắn lần này đắc tội nhiều cao thủ cấp gia chủ như vậy, trước mắt bao người cũng có chút lo sợ bất an. Dù sao, hắn hành hung tất cả những vị gia chủ này một lần, thậm chí suýt nữa thì giết vài vị. Nếu lúc này các gia chủ này trở mặt thì hắn chỉ có thể vận dụng một viên thú hóa đan cuối cùng này. Mọi người trơ mắt nhìn hắn đi vào Tụ Bảo Trai, không ai dám động thủ ngăn trở. Tụ Bảo Trai chính là sản nghiệp của Bách Hoa cung, lúc này lại có Bách Hoa cung chủ trấn thủ, ai cũng không dám có chút dị động. A Ngưu ánh mắt tỏa sáng, cực kỳ hâm mộ nhìn Diệp Húc đi vào trong Tụ Bảo Trai thầm nói: “Tiểu tử này thật may mắn, không ngờ lại được Bách Hoa cung chủ coi trọng. Chẳng lẽ bởi vì hắn mặt trắng hơn ta sao? Hắn nhưng chưa chắc có được bộ lông ngực dày như của ta…” Diệp Húc đi vào Tụ Bảo Trai, được thiếu nữ kia đưa lên lầu bốn. Tụ Bảo Trai tổng cộng chia làm bốn tầng, tầng thứ ba bán ra vu bảo, tầng thứ tư dùng để chiêu đại quý khách. Ngày thường ngay cả những vị thế gia gia chủ cũng không có tư cách bước vào nơi này. Trong phòng khách, Diệp Húc giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Tô Kiều Kiều, Chu Thế Văn đám người đang ngồi trên ghế thượng khách, bên cạnh có nữ đệ tử Bách Hoa cung hầu hạ. Tô Kiều Kiều có vẻ có chút mất tự nhiên, ôm lấy Hoa Hồ Diêu không nói lời nào. Phương Thần mắt nhìn mũi, lỗ mũi hướng tâm, ngồi yên một chỗ không nhúc nhích. Mà Công Dương Đảm thì đứng ngồi không yên. Trước đây thân phận của hắn thấp kém, hiện giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật lớn như vậy. Mà Chu Thế Văn thì lại đang đàm luận với một nữ nhân cung trang: “Cung chủ, nhận ta đi, Bách Hoa cung nhiều hơn một nam đệ tử, cũng có vẻ có chút dương khí! Cái khác không nói, thế gian còn có thể tìm được một thiếu niên xuất sắc như ta sao…” Diệp Húc đánh giá một cái, chỉ thấy nàng kia ước chừng ba mươi tuổi, khóe miệng mỉm cười, trên mặt mơ hồ mang theo thanh khí, hiển nhiên bị Chu Thế Văn tra tấn tới biên giới của bạo tẩu rồi. Cung trang nữ nhân kia dịu dàng nói: “Thật sự không thể thu, Bách Hoa cung ta chỉ nhận nữ đệ tử…” “Ngài coi ta là nữ nhân, không phải thành sao? “Chu Thế Văn mặt dày mày dạn cười nịnh nói. Những đệ tử khác của Bách Hoa cung vẻ mặt tức giận, hung hăng nhìn Chu râu rậm, thầm nghĩ trong lòng: “Người này thực không biết xấu hổ, tuổi tác lớn như vậy, nửa bước vào quan tài rồi, sắc tâm còn không đổi. Nghĩ muốn lẩn vào trong Bách Hoa cung ta, tính toán trâu già gặm cỏ non sao. Nếu không phải ngươi có Đông Hải Giao Nhân Châu, cung chủ đã sớm tát ngươi một cái chết toi rồi…” Thiếu nữ thấy thế, bước lên phía trước cười nói: “Cung chủ, Diệp công tử tới rồi.” Dứt lời lùi sang một bên. “Thiếu bảo ra mắt cung chủ.” Diệp Húc tiến lên thi lễ nói. Cung trang nữ nhân kia nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Bản cung nghe nói ngươi có một bộ Đông Hải Giao Nhân Châu, có thể cho ta nhìn thấy không?” Diệp Húc lấy Dạ Minh châu ra, Phương Thần cùng Chu Thế Văn cũng lấy ra phần của mình, ước chừng có 23 viên. Trong phòng khách, ánh mắt những thiếu nữ Bách Hoa Cung nhìn thẳng, nhìn chằm chằm vào những minh châu này, lộ ra thần sắc mê ly. Bách Hoa cung chủ ánh mắt sáng lên, cười nói: “Thật là giận tiểu tiện nhân Lạc Già Sơn. Lần trước lấy được một viên Đông Hải Giao Nhân Châu liền khoe khoang với ta, lần này bản cung mang theo cả bộ, tới Lạc Già Sơn của các nàng đập bãi, làm các nàng ta tức chết mới được.” Diệp Húc ngẩn ngơ, hắn đã thấy Bách Hoa cung chủ ra tay hai lần, không mang theo một chút tức giận nào cả, rất có phong phạm của cao nhân. Lúc này nghe thấy lời của nàng, Diệp Húc có vài phần hồ nghi: “Vị Bách Hoa cung chủ này, sao thấy giống một người đàn bà bại gia thế nhỉ…” Một thiếu nữ bên cạnh cười nói: “Đúng! Đúng! Lên núi các nàng đập bãi, khiến cho các nàng ở trước mặt Bách Hoa Cung chúng ta cả đời không dậy nổi cái đầu!” “Cung chủ, chúng ta tổ chức thành đoàn thể đi chế nhạo các nàng ấy!” “Sau khi chế nhạo các nàng, chúng ta sẽ mang chúng tới Bách Hoa cung, tạo ra cảnh tượng long cung dưới đáy biển!” Các thiếu nữ mồm năm miệng mười, thảo luận ầm ĩ, mỗi người hưng phấn dị thường. Diệp Húc không khỏi ngạc nhiên, trong lòng thầm nói: “Bách Hoa cung này, giống như cả núi đều là đám đàn bà bại gia…”