[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 126 : Đại vu chi mộ

Ngày đăng: 20:11 17/09/19

Vu pháp của hắn tốc độ còn nhanh hơn thân pháp của lão già kia nhiều. Hơn mười đầu giao long bay vút lên, vây quanh lấy lão già kia lại, chen chúc mà đánh tới. Đây là Diệp Húc dựa trên Thanh Giao Cửu Kích mà khai sáng ra vu pháp mới, Quần Giao Loạn Vũ! Lão già kia gầm lên liên tục, tế khởi lồng nguyên khí, gắt gao ngăn cản một thức vu pháp này của Diệp Húc. Từng đầu giao long màu lam ngang nhiên đánh lên cái lồng nguyên khí của hắn, gần như trong nháy mắt làm cho lồng nguyên khí bị nổ nát. Lão già kia ra sức chống cự, chỉ thấy hơn mười đầu giao long màu lam này cổ móc vào nhau, nhô lên trên cao hóa thành song giao tiễn (cắt), liên tục cắt về phía lão. Lão chỉ kịp chống đỡ được mấy cắt phía trước, những song giao tiễn ở phía sau lại không thể chống đỡ được, lúc này bị cắt làm vô số mảnh, chết không thể chết hơn. Từng đầu giao long lần lượt chui vào đan điền của Diệp Húc. Hắn cười lạnh một tiếng, đem di vật của lão già này thu hồi lại. Những lão già này bị hắn xử lý, ngọc lâu hết thảy tiêu tan, đồ trong ngọc lâu cũng rơi rụng xuống mặt đất. Tuy nhiên năm người này là nô tài của Huyết Thần Bảo, không có bảo vật cấp vu bảo, chỉ có một vài vu binh, khoáng thạch cùng vàng bạc. Diệp Húc thu lại mấy thứ này, trong đó làm cho người ta phải chú mục nhất chính là bộ vu binh gồm 24 thanh loan đao tạo thành kia. Bộ vu binh này uy lực thật lớn, hình thành một đại trận sát phạt, uy lực gần với vu bảo, tên là Đao Nguyệt đại trận. Nó đã từng vây khốn được Diệp Húc, không thể thoát thân, cũng may hắn quyết định thật nhanh thả ra đầu Hùng Bi, đánh chết chủ nhân vu binh, lúc này mới có thể thoát vây mà ra. Trong thu hoạch của hắn không ngờ còn có mấy cuốn kinh thư. Diệp Húc đại khái lật xem một lần, phần nhiều chính là pháp môn tu luyện của mấy lão già kia, trong đó bao gồm pháp môn sử dụng đao nguyệt đại trận. Hắn lập tức nhét vào bên trong ngọc lâu. Đột nhiên, ánh mắt hắn hơi ngưng trọng, chú ý tới một quyển kinh thư trong đó, chỉ thấy trên mặt viết ba chữ: “Huyết Thần Kinh!” Diệp Húc lật xem một lần, trong lòng không khỏi hoảng sợ, bản Huyết Thần Kinh này nội dung quả là kinh thế hãi tục. Quả thực là một quyển bảo điển chủ sát phạt. Tu luyện Huyết Thần Kinh, nguyên khí, chân nguyên hóa thành huyết ảnh, chỉ cần dính vào trên người vu sĩ, lập tức hút khô tinh khí của đối phương, mỗi lần cắn nuốt tinh khí của người, tu vi bản thân cũng tăng trưởng lên,vô cùng khủng bố. Tu luyện môn công pháp này, sẽ trở nên khát máu như mệnh, gần như không thể khống chế được sát khí. Hơn nữa Huyết Thần Kinh nếu tu luyện tới cảnh giới cao thâm, liền tương đương với bất tử chi thân. Cho dù thân thể bị người phá hủy, chỉ cần có thể chạy ra một đạo huyết ảnh, bám lên trên người vu sĩ khác, chiếm cứ lấy thân thể, liền không chết rồi! “Huyết Thần Kinh và Huyết Ma Nguyên Hồn Đại Pháp của Phương Thần có hiệu quả gần như nhau. Tuy nhiên so với Huyết Ma Nguyên Hồn Đại Pháp thì tinh diệu hơn nhiều, càng làm cho người ta khó lòng phòng bị.” Bản Huyết Thần Kinh trong tay hắn chỉ có hai tầng đầu tiên, nhiều nhất có thể làm cho người ta tu luyện tới Tam Chân Cảnh là không tiếp được nữa. Bởi vậy tâm pháp này uy lực rất mạnh nhưng Diệp Húc cũng không để trong lòng, không có tâm pháp phần sau Huyết Thần Kinh có mạnh thế nào, cũng không thể bằng được Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật cùng Cửu Chuyển Nguyên Công mà hắn đang tu luyện. “Lần sau gặp lại Phương Thần, đưa bản Huyết Thần Kinh này giao cho hắn, nói không chừng lại có ích với hắn.” Diệp Húc thu hồi Huyết Thần Kinh lại, lập tức xoay người lên ngựa. “Quả quả!” Hoa Hồ Điêu nhảy lên vai hắn, kêu lên mấy tiếng. “Tiểu tử này không ngờ còn chưa quên lợi ích của mình.” Diệp Húc diệt trừ được cường địch, trong lòng vui sướng, lấy ra kịch độc “thú hóa đan” mà mình luyện chế ra, ước chừng có hơn 20 miếng, đưa hết thảy cho nó. Hoa Hồ Điêu ăn tới no bụng, còn có mấy miếng đan dược thật sự ăn không hết. Nó cất trong cái túi trước ngực, làm cho căng phồng lên, vui vẻ trở về Liên hoa phong, tìm Tô Kiều Kiều. “Bách Hoa cung Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh, thật sự làm cho người ta trông thấy mà thèm…” Diệp Húc lắc lắc đầu, trở về Vân Môn sơn, đợi khi tới Tử Trúc phong, hắn triệu tập đệ tử, đem chuyện tình ở vu hồn giới nói một lần: “Phân đà Vân Môn sơn ta tư chất còn thấp, đệ tử cũng không có nhiều, lần này đi vu hồn giới, ta tự mình đi thôi.” Đám người Thạch Trường Thanh biến sắc thất thanh nói: “Sư thúc, trong vu hồn giới nguy hiểm rất lớn, cũng không phải là địa phương đơn giản như tưởng tượng. Nếu muốn đi mà nói, tốt nhất để đám người Tiêu Nguyệt, Điền Quân đi theo ngài.” Diệp Húc từng nghe Lương Vương nói trong vu hồn giới rất nguy hiểm, lại không biết nguyên nhân trong đó nói: “Trường Thanh ngươi cẩn thận nói cho ta nghe xem nào.” Thạch Trường Thanh sắc mặt ngưng trọng nói: “Vu hồn giới là do vu sĩ tu vi bí hiểm sau khi chết, ngọc lâu sụp đổ, nhưng không gian trong ngọc lâu lại không hề sụp đổ, bởi vậy mới hình thành ra một thế giới kỳ lạ, tương đương với phần mộ của chủ nhân ngọc lâu. Người này tu vi, kinh thiên động địa, có thể nói là đại vu, so với giáo chủ ta thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, có thể nói là thông thiên địa, tinh tạo hóa!” “Bọn họ trước khi chết, thường thường bắt giữ yêu thú tống vào trong không gian ngọc lâu của mình. Tùy ý để cho yêu thú sinh sôi nẩy nở, dùng để bảo hộ phần mộ của mình. Sau khi chết, không gian ngọc lâu trở thành vu hồn giới, vô cùng rộng lớn, tẩm bổ vạn vật, yêu ma lăn lộn mà sống, quả thực chính là một thế giới nhỏ. Hơn nữa vu hồn giới cũng có quy luật của mình, chỉ có vu sĩ Tam Nguyên Cảnh mới có thể tiến vào. Sư thúc, vu sĩ Tam Nguyên Cảnh, nếu gặp được một đám đại yêu Tam Chân cảnh, ngài nói sẽ chết thảm thế nào?” Thạch Trường Thành dừng một chút tiếp tục nói: “Không chỉ có như thế, nơi này năm đó đại vu tu luyện nguyên thai, hấp thu sát khí rèn luyện nguyên thai, khiến cho nơi này đạt tới thuần dương chi địa. Sau khi bọn họ chết, sát khí này sẽ tràn ngập trong vu hồn giới. Loại sát khí này, dễ dàng đánh rơi một cao thủ Tam Chân cảnh đỉnh cao! Tam Nguyên cảnh vu sĩ gặp được sát khí này, chỉ có một đường chết.” Diệp Húc nghe tới đó, cũng không khỏi có chút do dự, hắn không từng nghĩ tới vu hồn giới lại hung hiểm như vậy. Thạch Trường Thanh nói: “Sư thúc, vu hồn giới là mộ của đại vu, nguy hiểm rất mạnh, đệ tử không thể tiến vào trong đó, tốt nhất vẫn là để đám người Tiêu Nguyệt đi theo bảo vệ người!” Diệp Húc nghe tới đó lắc đầu nói: “Ta là đà chủ của Vân Môn sơn này, tuy vậy chỉ có mười người. Đám người Tiêu Nguyệt đi theo ta, Vân Môn Sơn biến thành khoảng không. Lần này vu hồn giới vẫn là một mình ta tiến tới, các ngươi hết thảy ở chỗ này. Nếu cao thủ Quỷ Vương Tông hay Huyết Thần Bảo tới tìm, các ngươi ngăn được thì ngăn, không ngăn được thì đi tới Bách Hoa cung tránh né.” Hắn đã làm ra quyết định, đám người Thạch Trường Thanh không dám khuyên bảo, vu hồn giới tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng là nơi đại kỳ ngộ. Nếu có thể từ bên trong còn sống đi ra, tu vi đều đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa có thể lấy được của cải do chủ nhân vu hồn giới lưu lại. Diệp Húc cho mọi người giải tán, khoanh chân ngồi trong phòng tu luyện lẳng lặng suy tư, sửa sang lại ngọc lâu của mình một lần. Trước mắt, hắn tu luyện công pháp phân biệt là Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật và Cửu Chuyển Nguyên Công. Vu pháp là Thanh Giao Cửu Kích, vu binh cũng có không chỉ một kiện, thậm chí còn có vu bảo không trọn vẹn là Uyên Ương Long Phượng đỉnh cùng Thần Mộc vương đỉnh. Nhưng chân chính có thể lấy ra dùng vẫn là 24 kiện loan đao mà hắn thu được trong tay lão già Huyết Thần Bảo. Những loan đao này tạo thành một trận pháp, tên là Đao Nguyệt đại trận, uy lực rất mạnh, gần với vu bảo. Về phần ngũ độc kinh bảo điểm trấn phái của Ngũ Độc giáo, Diệp Húc ngược lại tu luyện không nhiều lắm, chỉ tế luyện một chích huyết tàm bốn cánh. Có chút không thích hợp với thân phận đà chủ Ngũ Độc giáo của hắn. Trong tay hắn còn có hai quả thú hóa đan luyện chế từ tinh hồn của hai đại yêu quái Hạo Nguyệt Kỳ. Quả đan dược này là thủ đoạn bảo mệnh của hắn, không thể dễ dàng vận dụng. Mà thú hóa đan khác hắn luyện chế thành công cũng chỉ có mười hai miếng. Nếu có thể vận dụng thích đáng, liền có thể gia tăng cơ hội bảo mệnh rất nhiều. “Hiện giờ chỉ còn cách ba ngày nữa vu hồn giới mở ra, ba ngày đề cao thực lực của mình lên một bậc, chỉ sợ không có khả năng. Hiện giờ, ta chỉ có thể làm được là, nâng cao uy lực của huyết tàm bốn cánh.” Hắn nghĩ tới đây, lập tức tế khởi ngọc lâu, đi thẳng vào trong ngọc lâu. Hùng Bi đã đào tạo ra được mấy trăm cây Bích Huyết Kim Liên, nửa mẫu Kim Liên lung lay như trong gió. Loại hoa liên này so với hoa liên khác thì rất khác, nó sinh trưởng bên trong ruộng cạn, chỉ có linh điền mới có thể nuôi dưỡng. Hơn nữa cành lá nó màu vàng ròng, mà hoa sen lại màu lục, thúy hoa kim diệp, tương đối quái dị. Bích Huyết Kim Liên là độc thảo dược, ẩn chứa linh khí và kịch độc, độc tính mãnh liệt, linh khí hoàn toàn đem độc tính trung hòa. Đây là một loại trân phẩm khó gặp, Hùng Bi gieo trồng loại linh dược này chính là vì nâng cao tu vi của mình. Tuy nhiên loại linh dược này có tác dụng lớn nhất vẫn là để nuôi huyết tàm bốn cánh. Nó có thể làm cho huyết tàm bốn cánh tiến hóa biến thành kim tàm bốn cánh. Diệp Húc lúc này tế ra huyết tàm bốn cánh, bổ nhào vào trong dược điền, ôm lấy một gốc cây Bích Huyết Kim Liên mà gặm xuống. Một gốc cây Bích Huyết Kim Liên trong chớp mắt bị cổ trùng này nuốt vào trong bụng, trên người nó nồng đậm màu máu, lập tức đánh tới một cây kim liên khác. Hùng Bi đứng ở bên cạnh, đau đớn vạn phần, kêu lên: “Ăn từ từ một chút, cẩn thận nghẹn … Nhất thiết phải nhớ, Bích Huyết Kim Liên này Hùng lão gia cũng có ba thành! Ngươi nếu ăn hết lão gia ta liều mạng với ngươi!” Thời gian một nén nhanh trôi đi, huyết tàm bốn cánh đã nuốt đi bảy thành Bích Huyết Kim Liên. Sau khi nuốt vào, nó kêu lên xèo xèo mấy tiếng, miệng phụt ra tơ tằm màu vàng, bao vây mình thành một cái kén lớn, dừng ở trên không trung. Cổ trùng này ăn luôn mấy trăm cây Bích Huyết Kim Liên, rốt cuộc hướng tới kim tàm bốn cánh mà tiến hóa. Còn cần mấy ngày mới có thể hoàn thành tiến hóa được. Nếu nó tiến hóa thành Kim Tàm, tương đương với một kiện vu bảo, cho dù là Tam Nguyên cảnh vu sĩ cũng có thể sử dụng, không hề e ngoại chân hỏa Tam Chân cảnh vu sĩ. Diệp Húc thấy huyết tàm bốn cánh rốt cuộc cũng bắt đầu tiến hóa, trong lòng vui vẻ cười nói: “Bá Thiên huynh, ta gần đây mấy ngày còn muốn dùng ngọc lâu. Chỉ sợ không thể mang theo ngươi, Bá Thiên huynh có thể nghỉ ngơi vài ngày được không?” Đầu hùng yêu kia mặt mày hớn hở, vội vàng đem linh dược thu lấy ba thành kêu lên: “Lão gia ta cũng đang muốn ăn đám dược tài này, tấn công Hạo Nguyệt Kỳ. Tiểu tử, chờ ngươi trở về, chúng ta tái đấu một hồi.” Gieo trồng linh dược trong ngọc lâu của Diệp Húc, khiến hắn ngắn ngủi một tháng đã có thể đào tạo ra số dược tài vượt qua sản lượng của mười mấy năm rồi. Chỉ cần dược tài này hắn được phân chia ba thành, cũng không phải nhỏ chút nào, không sai biệt lắm có thể làm cho đầu hùng yêu này tu luyện tới Hạo Nguyệt kỳ.