[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 147 : Hành hung giáo chủ
Ngày đăng: 20:11 17/09/19
Nếu là trước đây, Diệp Húc đắc tội nhiều môn phái như vậy hắn ước gì được bách hoa cung chủ bảo vệ hộ tống trở về. Nhưng hiện giờ, hắn lại ước gì không có bách hoa cung chủ ở bên người.
“Có Giao đạo nhân ở đây, cho dù kẻ thù nhiều gấp đôi cũng đến bao nhiêu diệt bấy nhiêu!” trong lòng hắn thầm nghĩ.
Bên hồ Mã Đạp, đám người tản đi hết, Diệp Húc mới cười nói: “Đại ca, ngươi nếu không có nơi dừng chân, không ngại tới Vân Môn sơn của ta chứ. Tiểu đệ là địa chủ của Vân Môn sơn, trong phạm vi trăm dặm đều là địa bàn của tiểu đệ.”
Giao đạo nhân cẩn thận suy nghẫm một chút, hắn lần đầu tiên rời khỏi vu hồn giới, phóng mắt nhìn lại, đường đời không quen, đích xác không có nơi nào để đi, cho nên mới gật đầu.
Diệp Húc tế khởi kim tàm bốn cánh, hai người dắt tay nhau bay về phía Vân Môn sơn.
Kim Tàm bốn cánh này là thượng phẩm cổ trùng xếp hạng trước mười, hiện giờ đã so với vu bảo cấp một rồi. So với trước kia nó hung ác gấp trăm lần, phi hành tốc độ cực nhanh, lại bị Diệp Húc tế luyện thuần thục, thuận buồm xuôi gió, là một bảo vật để đi xa.
Mà Bàn Long kim trượng dũng mãnh mạnh mẽ, là lợi khí để công kích gần người. Về phần Viêm Dương hồ lô, Diệp Húc trước mắt còn không thể tế luyện mà sử dụng. Tuy nhiên kiện bảo vật này dùng để phòng vệ quanh người cho dù là Huyết Thần Kinh bá đạo như vậy cũng không thể xâm nhập được.
Hơn nữa Cửu Chuyển Nguyên công của Diệp Húc, phòng ngự tầng bảy, Diệp Húc rất tin, chính mình đã trăng bị tận răng vũ khí, hơn nữa còn có Can Sài Giao hung ác hơn vài phần.
“Trong ngọc lâu của ta, còn cất chứa rất nhiều vu binh, vu bảo cũng có hai kiện. Trở lại Vân Môn Sơn có thể đưa cho đám người Thạch Trường Thanh mượn. Thạch Trường Thanh đáng thương đã tu luyện tới chân nguyên kỳ còn chưa có một kiện vu bảo nào cả.
Thạch Trường Thanh là một trong chín đệ tử của Vân Môn sơn, là nhân vật duy nhất có thể ra tay được. Tuy nhiên tới nay hắn còn chưa có vu bảo, thực lực căn bản chưa được phát huy, gặp được vu sĩ cùng cấp chỉ có thể chịu ngược đãi.
Trong ngọc lâu của Diệp Húc còn rất nhiều tài liệu cùng dược tài. Tài liệu là vu binh còn thừa, hắn phải lưu trữ những tài liệu và vu binh này, để rèn một kiện vu bảo cho mình.
Về phần dược tài, thì để cho Hùng Bi gieo trồng đào tạo.
“Chờ ta trở về núi, đầu hắc hùng kia đừng hòng nhàn được…”
Hắn lúc ở Hắc Thổ Lĩnh đã thu được không ít độc yêu, số lượng cả trăm chứ không ít. Lúc này trong Thần mộc vương đỉnh những độc yêu này thi nhai chém giết, một đầu sắp chuẩn bị hóa thành cổ trùng.
Đối với đầu cổ trùng sắp thành thục này, Diệp Húc rất chờ mong.
Lần trước hắn luyện ra huyết tàm bốn cánh, chỉ là một loại độc vật bình thường ở ngũ độc cố mà thôi. Mà những độc yêu ở trong Hắc thổ lĩnh này đều là cồ trùng thành thục, khẳng định phải mạnh mẽ hơn huyết tàm bốn cánh nhiều.
Đợi bay ra khỏi Mã Đạp Hồ, Giao đạo nhân hai mắt khẽ nhíu lại, liếc chung quanh một lát, đột nhiên nói: “Hiền đệ, xem ra kẻ thù của ngươi không ít?”
Diệp Húc đưa mắt đánh giá chung quanh một chút, cũng phát hiện ra có nhiều khí tức như có như không cười nói: “Đại trượng phu trên đời, mấy ai không có đối thủ? Nếu là ngại giết nhiều kẻ thù, giết một đám cũng không thiếu.”
Giao đạo nhân cười ha hả, vỗ tay tán thưởng nói. : “Nói rất hay, chỉ cần là kẻ thù, giết sạch đi là được! Lúc vừa mới bắt đầu, ngươi giết càng nhiều, ngay cả kẻ thù cũng sợ hãi ngươi, tới thời điểm không ai dám làm kẻ thù của ngươi nữa.
Diệp Húc nghe nói như thế không khỏi rùng mình một cái, hắn xưa nay nóng tính cho nên sát tâm rất nặng.
Nhưng sát tâm của hắn so với Giao đạo nhân còn nhẹ hơn không biết bao nhiêu lần. Cái này chẳng qua chính là tâm tính của Giao đạo nhân, ác giao đắc đạo, hung tàn thành tính, sát phạt quyết đoán vô cùng.
Tuy nhiên, lời của Giao đạo nhân mặc dù thẳng nhưng rất có lý. Từ trước tới nay, lấy bạo chế bạo, ân đền oán trả, là quy luật của vu hoang thế giới này.
“Phản đồ!”
Một vài bóng đen đột nhiên hiện lên trên không, ngăn lại đường đi của hai người bọn họ. Tất cả trên mặt đều lộ ra vẻ tức giận, hung tợn nhìn vào Giao đạo nhân nói: “Tên phản đồ, mau ra đây chịu chết!”
Diệp Húc không kìm nổi cười thất thanh nói: “Đại ca, đây không phải là kẻ thù của tiểu đệ, mà là tìm ngươi tính sổ rồi!”
Giao đạo nhân vẻ mặt buồn bực, lần đầu tiên hắn rời khỏi vu hồn giới, làm sao có kẻ thù như vậy, còn nói là phản đồ?
Sau một lúc lâu, hắn mới bừng tĩnh đại ngộ, buồn bực không ngừng: “Hóa ra là do bộ dạng này của ta gây lên họa…”
Nghiêm Tam Sơn lạnh lùng liếc nhìn Diệp Húc một cái cười lạnh nói: “Tiểu tử, lão gia ta không chỉ giải quyết một tên phản đồ, ngay cả ngươi cũng không trốn thoát. Ngươi giết sư đệ ta, nhục sơn môn ta, theo lệnh của tông chủ, mang đầu ngươi đi giao nộp cho hắn.
Hắn tu vi cao thâm, đã đạt tới Tam Chân cảnh đỉnh rồi, Hỗn Nguyên kỳ cửu phẩm, so với vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Hắn nói lời này ra, một bộ dạng đương nhiên thắng lợi, cho rằng mình có thể giết được hai người Diệp Húc.
Một vu sĩ trung niên phía sau hắn cười lạnh nói: “Hiện giờ hai ngươi tự sát còn kịp. Nếu không đợi cho bọn ta ra tay, sẽ rút đi hồn phách của các ngươi, nhốt vào trong vu bảo, cho ngươi chịu khổ đời đời.
Một vu sĩ trong niên khác cười ha hả nói: “Hoặc các ngươi quỳ xuống cầu xin, dập đầu xin tha thứ, mấy lão gia ta không biết chừng sẽ mềm lòng nhất thời mà tha cho các ngươi một con đường sống.
Nghiêm Tam Sơn bước tới một bước, chân giậm mạnh trên không trung, chấn làm không khí chấn động như sóng lớn, kịch liệt rung lên, quát: “Còn không quỳ xuống!”
Giao đạo nhân nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Diệp Húc nói: “Vu sĩ bên ngoài, đều kiêu ngạo vậy sao? Tu vi tuy không cao nhưng giọng điệu lại không nhỏ”
Đám người Nghiêm Tam Sơn nghe lọt vào lỗ tai tức giận tới sôi cả máu. “Hoàng Hạo” này mở miệng nói người khác kiêu ngạo, thực ra chính mình còn kiêu ngạo hơn nhiều. Chỉ là một vãn bối không ngờ dám nói bọn họ tu vi không cao.
Bối phận của Hoàng Hạo, là thuộc loại đệ tử cấp thấp nhất của Quỷ Vương tông. Đám người Nghiêm Tam Sơn không ai không phải là sư thúc sư bá của hắn.
“Tiểu tử khốn khiếp, khó trách tông chủ từng nói ngươi đáng khinh vô cùng, hiện giờ quả nhiên như vậy!” một vu sĩ trung niên phẫn nộ quát.
“Nghiêm sư huynh, bớt sàm ngôn đi, giết bọn họ nhanh chóng rồi chúng ta trở về báo cáo kết quả với tông chủ!”
Ba người giận tím mặt,d đang muốn động thủ, đột nhiên chỉ thấy Giao đạo nhân hít một hơi thật dài, rồi phun ra một ngụm khẩu khí. Ngụm khẩu khí này vừa mới phun ra thì cuồng phong rít gào, cương phong mang theo sát khí uy lực vô cùng thổi qua ba người.
Bọn học còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị cỗ phong sát này thổi trúng, cốt nhục tan rã, thậm chí ngay cả vu bảo bọn họ tỉ mỉ luyện chế cũng bị phong sát này phá hủy.
Giao đạo nhân một hơi thổi chết ba người, cười nói với Diệp Húc: “Đây là lúc ta tới vu hồn giới tầng thứ năm, không cẩn thận hút vào một ngụm phong sát. Tu vi của bọn họ ngay cả một ngụm phong sát này cũng không ngăn được thì còn kiêu ngạo cái gì chứ?”
Diệp Húc trong lòng khâm phục vạn phần, Giao đạo nhân này ngay cả ngón tay cũng không động, đã làm cho ba người Nghiêm Tam Sơn chết ngay tại chỗ, loại tu vi này có thể nói là rất khủng bố.
Càng làm cho hắn kinh hãi hơn chính là uy lực của phong sát tầng thứ năm. Nó so tới tầng thư hai mà nói lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần. Giao đạo nhân không ngờ ẩn dấu một ngụm phong sát bên trong lồng ngực, không lo lắng thân thể tổn thương chút nào.
Giao đạo nhân thân thể là thanh giao, tu luyện thành yêu, liền có nguyên đan, thân thể trời sinh mạnh mẽ vô cùng. Vu bảo bình thường, vu pháp căn bản không thể xúc phạm tới hắn.
Loại dị chủng thượng cổ này, cho dù không được thiên đạo kế thừa, cũng không có bảo vật như ngọc lâu, nhưng thực lực của bọn họ tuyệt đối vượt xa vu sĩ cùng cấp.
Thậm chí vu sĩ tu luyện vu pháp, đại đa số đều muốn quan tưởng thân thể dị chủng thượng cổ, do đó mà sáng tạo ra pháp thuật. Chỉ là bắt chước hình thái động tác của bọn họ, liền có được uy lực hùng mạnh, có thể thấy được thượng cổ dị chủng bản thân có thực lực hùng mạnh như thế nào.
Bọn họ còn chưa kịp tới Thanh Châu đột nhiên thấy một mảnh huyết vân từ trên trời xa xa bay tới, đằng đằng sát khí. Phiến huyết vân này hô một tiếng dừng lại cách hai người không xa. Chỉ thấy La Tu cùng hơn mười vu sĩ Huyết Thần Bảo đứng ở trên Huyết vân.
“Lại đi tìm chết nữa, hơn nữa còn có mười mấy người…” Diệp Húc thầm nghĩ.
Trong huyết vân có một lão già, hiển nhiên là người đứng đầu, thần thái kiêu căng, quét mắt nhìn Diệp Húc và Giao đạo nhân một cái, hồn nhiên không có để họ vào trong mắt, cười lạnh nói: “Chất nhi, người nào là Diệp thiếu bảo?”
Giao đạo nhân nghe vậy quay đầu cười với Diệp Húc: “Hiền đệ, lần này là tìm ngươi rồi.”
Diệp Húc cười khổ.
La Tu hung tợn trừng mắt nhìn hắn, nhe răng cười độc ác nói: “Thất thúc, chính là tiểu tử mặc áo màu lam kia!”
Lão già kia tên là La Cương, chính là bào đệ của La Ẩn, tu vi cực cao, địa vị trong Huyết Thần bảo gần với La Ẩn cùng mấy vị phó bảo chủ.
La Ẩn khiến La Tu đi tìm vài người xử lý Diệp Húc ở trên đường. Hắn liền tìm vị thúc thúc này của mình, mang theo hơn mười đệ tử Huyết Thần bảo, đánh tới đây.
La Cương cười lạnh nói: “Một tiểu vu sĩ Dung Nguyên kỳ, cũng đáng để lão phu ra tay sao? Các ngươi ai lên giết hắn?”
Lúc này có một đệ tử Huyết Thần Bảo nhảy ra cười nói: “Thiếu chủ dù sao cũng vừa mới tu luyện tới Chân Nguyên kỳ, còn không có vu bảo thuận tay mới thua trên tay tiểu tử này. Đệ tử Cao Phong tất có thể giết người này dễ dàng, thỏa mối hận trong lòng thiếu chủ.”
Tu vi của hắn gần như đạt tới Chân Nguyên kỳ đỉnh, hiển nhiên đã sớm tu luyện tới Tam Chân cảnh.
Lại có một đệ tử Huyết Thần Bảo đứng ra nói: “Làm sao cần phải Cao sư huynh xuất thủ, vẫn là để cho tiểu đệ xuất lực đi!”
Mấy vị tu sĩ còn lại cũng không cam lòng yếu thế, đều tranh nhau ra tay, cướp đoạt công lao này.
La Cương có chút không kiên nhẫn, đang muốn mở miệng nói chuyện. Nhưng không biết Giao đạo nhân còn không kiên nhẫn được hơn hắn, đột nhiên mở mồm lớn, dùng sức hút một cái, đem La Tu cùng hơn mười đệ tử hết thảy hút vào trong miệng, nuốt xuống. Thậm chí ngay cả vu bảo mà La Cương vất vả tế luyện mãi mới được là phiến huyết vân kia cũng bị hắn nuốt một ngụm vào bụng luôn.
Chỉ có La Cương tu vi cao nhất, không có bị hút đi, trong lòng lúc này không khỏi kinh hãi muốn chết. Hắn vội vàng quát lớn một tiếng, thân hình đột nhiên nổ tung, hóa thành ngàn vạn huyết ảnh, hướng tới bốn phương tám hướng bay đi.
Hắn đã nhìn ra được, người đàn ông thanh bào này tuyệt đối là cao thủ khủng bố tới cực điểm. Hơn phẩn nửa đạt tới cấp số của La Ẩn, làm sao có thể dám cậy già lên mặt, hận không có thêm mấy chân để chạy trốn cho nhanh.
Giao đạo nhân khẽ nhíu mày, lấy tay trảo một cái, lập tức hàng ngàn vạn đạo huyết ảnh không tự chủ được mà rơi vào trong tay hắn, két một tiếng, lòng bàn tay hắn hiện lên một đoàn lửa đỏ rực, đốt cháy hết tất cả.
Trong chớp mắt vu sĩ Huyết Thần Bảo đã chết hết, Diệp Húc và Giao đạo nhân tiếp tục chạy đi, không bao lâu liền tới Tử Trúc phong Vân Môn sơn, Diệp Húc cười nói: “Đại ca, nơi này là địa bàn của tiểu đệ.”
Đột nhiên, một lão già béo phì từ trong Tử Trúc Phong bay lên, thẳng tới Diệp Húc. Lão già này mặt đầy hồng quang, đỉnh đầu không một sợi tóc, trụi lủi một mảnh, cao giọng nói: “Tiểu tử thối, ngươi là Diệp Thiếu Bảo sao? Lão tử ta chờ ngươi đã lâu rồi…”
“Lão già này là ai? chẳng lẽ cũng muốn giết ta sao?” Diệp Húc trong lòng buồn bực.
“Người này là cao thủ!”
Giao đạo nhân trong đối mắt hiện lên một đạo hàn quang. Trong miệng hắn đột nhiên phát ra một chuỗi long ngâm, lắc mình tiến tới trước người lão già kia, một quyền oanh phi tới hắn.
Lão già trở tay không kịp, không tự chủ được mà rơi xuống, ầm ầm nổ vang, không ngờ làm cho nguyên một tòa núi nhỏ Vân Môn sơn bị sụp xuống. Mặt đất xuất hiện một cái hố to mấy trăm mét, sâu không thấy đáy. Những dãy núi khác thì ầm ầm vang vọng liên tục giống như động đất vậy.
Có thể thấy được một kích này của Giao đạo nhân, uy lực khủng bố thế nào!
“Giáo chủ!”
Đám người Thạch Trường Thanh sợ tới mức hồn bất phụ thể, vội vàng từ trong Tử Trúc Phong bay ra, hướng tới vị trí lão già béo rơi xuống kêu lên: “Giáo chủ đại nhân, lão nhân gia ngài không có việc gì chứ?”
“Giáo chủ?”
Diệp Húc sắc mặt lập tức như mướp đắng, chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Lão nhân béo này chính là ngũ độc giáo chủ Lệ Thượng Dương sao? Thảm rồi…”