[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 219 : Công Đức Kim Luân

Ngày đăng: 20:12 17/09/19

Diệp Húc học được gần nghìn loại vu pháp lập tức đình chỉ lại, vì tu luyện những vu pháp này hắn đã hao phí đi năm điều linh mạch bậc một rồi. Gần ngàn loại vu pháp, cũng không tới một phần mười số lượng vu pháp ở trong thạch cổ đại viện này. Tuy nhiên hắn cho rằng không cần thiết phải tiếp tục hao phí linh mạch để học tập tiếp nữa. Đây bởi vì linh mạch của hắn có hạn, cho dù đem tất cả linh mạch ra để học tập vu pháp cũng không đủ để học tập toàn bộ được. Hơn nữa, cũng bởi vì có nhiều loại vu pháp quá, đều là từ các loại dị chủng thượng cổ tiến hóa thành. Tỷ như Đằng Xà Hóa Thần Chân Kinh và Đằng Xà Vũ Hóa Đại pháp, tuy rằng tác dụng khác nhau nhưng hai loại vu pháp này căn bản đều là Đằng Xà. Chỉ cần tìm hiểu được thần vận hình thái của Đằng Xà, liền có thể suy diễn ra hai loại vu pháp này, đây là một pháp thông, trăm pháp thông. Chỉ cần hắn tiếp tục nghiền ngẫm các vu pháp khác, cũng có thể học được hết thảy các vu pháp này. “Hoàng Tuyền Ma Tông lập ra tòa Thạch Đại Cổ viện này quả thực tiện lợi cho không ít đệ tử.” Vv nhìn mà hết hồn, năm điều linh mạch cứ như vậy bị Diệp Húc dễ dàng ném đi. “Năm điều linh mạch à, đủ khiến cho một vu sĩ thuận lợi tu luyện tới Tam Thai cảnh Màng Thai kỳ. Thật không ngờ cứ như vậy bị ném đi, mà gần như chỉ bị hắn dùng để tu luyện vu pháp…” Vv thậm chí còn đau hơn so với Diệp Húc nữa, Ma Tông có được Thập vạn đại sơn, trong đó linh mạch nhiều không đếm xuể, nhưng những linh mạch này đều là vật có chủ, bị mỗi một tòa linh sơn phong chủ chiếm cứ, hoặc là bị yêu thú hùng mạnh chiếm lấy làm của riêng. Phong chủ có quyền chi phối linh mạch, có thể cho đệ tử hấp thu linh mạch linh khí tu luyện, kiến tạo động phủ, nhưng tuyệt không cho phép đệ tử lấy ra tiêu xài. Dù sao, linh mạch cũng là căn cơ của linh sơn, thả ở trong núi mà săn sóc ân cần, dẫn dắt địa khí, sẽ không ngừng cuồn cuộn mà sinh ra linh khí mới, không bị đệ tử hấp thu khô kiệt. Vv cũng là đệ tử ma tông, trong núi cũng có động phủ, linh mạch hắn cũng có được hai điều, đều là linh mạch bậc một mà thôi. Đây là hắn khi rời núi cướp đoạt được của một môn phái nhỏ khác. Hai điều linh mạch này bị hắn nhốt sâu vào trong nền đất dưới động phủ để săn sóc ân cần. Tạm thời để đó để sau khi tấn công nguyên đan thì sử dụng, miễn cho lúc đó không đủ linh khí, ngưng kết nguyên đan không thành công. Nếu bảo hắn bỏ ra hai điều linh mạch này mà tới thạch đại cổ viện học tập vu pháp. Hắn tuyệt đối không làm được, cũng chỉ có Diệp Húc tài đại khí thô, mới có thể trong nháy mắt lãng phí năm điều linh mạch không chút chớp mắt. Kỳ thực Diệp Húc cũng có suy xét của mình, linh mạch chỉ là vật ngoài thân, đúng là đối với người khác mà nói, có lẽ là bảo bối khó lường. Nhưng đối với hắn mà nói, chính mình đã có Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, không cần hấp thu linh khí. Chỉ có ngọc lâu của hắn cần thăng tiến mới cần tới nhiều linh khí. Chuyện thăng cấp ngọc lâu này hắn tạm thời gác lại, trước mắt hắn vẫn là vu sĩ tâm chân cảnh, không cần nâng cao phẩm bậc của ngọc lâu. Hai là đấu với Ứng Tông Đạo một hồi, khiến cho hắn ý thức được mình không đủ thực lực, bức thiết muốn thêm vào tri thức cho mình. “Cũ không đi, mới không tới, thực lực của ta nâng cao trên diện rộng, mới có thể đoạt được linh mạch tốt.” Diệp Húc thầm nghĩ. Hắn vẫy vẫy tay với vv, vv vội vàng chạy lại cười nói: “Sư thúc, có gì chỉ bảo?” Diệp Húc cười nói: “Nơi này ngoại trừ vu pháp còn có pháp môn tế luyện nào không?” “Sư thúc xem như người hỏi đúng người rồi, tiểu chất ở trong Thạch Đại Cổ Viện này lăn lộn nhiều năm, đúng là rất quen thuộc với thư viện này.” Vv vừa đi vừa nói: “Sư thúc đi theo ta, pháp môn tế luyện vu bảo, ở bên trong Thánh Tông ta, thuộc loại tâm pháp thượng thừa, hạn chế rất cao. Thạch trống thiên thư này không thu chân nguyên, chỉ lấy linh khí. Những lão gia ở trong thánh tông chúng ta tâm địa rất đen tối. Tuy nhiên sư thúc nếu còn linh mạch mà nói, thật không có gì trở ngại…” Diệp Húc đi theo hắn về phía trước, chỉ thấy các đó không xa có một tòa đại điện. Trong sân đại điện, tọa lạc một cái thạch cổ mười mặt thật lớn, không hề ít vu sĩ khoanh chân ngồi xuống trước thạch cổ, xem lại văn tự ghi trên mặt trống, cẩn thận nghiền ngẫm. Những vu sĩ này, so với những vu sĩ ở bên ngoài thì mạnh hơn nhiều, thấp nhất cũng là Đan Đỉnh kỳ, Ảo Đan kỳ cao thủ cũng có vài vị. Diệp Húc đi tới một mặt của thạch cổ, chỉ thấy trên mặt trống ghi lại một pháp môn tên là “Tam Sư Thất Chứng Luyện Bảo Đại Thuật” cực kỳ tinh diệu, dùng pháp môn này tế luyện vu bảo, không chỉ vu bảo không thể bị người cướp đi, hơn nữa còn có thể tẩm bổ bảo vật. Diệp Húc thu hoạch được phương pháp tế luyện vu bảo, chính là lúc hắn còn ở Diệp phủ. Diệp Phan khi đó đã truyền cho hắn nguyên thần ký thác thuật, nó so với Tam Sư Thất Chứng Luyện Bảo Đại Thuật này như một vực một trời vậy, căn bản không thể so sánh được. Tuy nhiên pháp môn này chỉ có nửa thiên trước ở trên mặt trống, vị trí mấu chốt đã bị người hủy đi, hiển nhiên là do cao thủ luyện chế thạch cổ này gây nên, muốn tu luyện pháp môn này chỉ có thể hướng thạch cổ này mà cung cấp đủ linh khí. Hắn đi tới các mặt khác mà nhìn coi, chỉ thấy trên mặt thạch cổ này cũng chỉ có nửa thiên mà thôi. “Sư thúc, có phải thấy rất hắc ám không?” vv tiến tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói. Diệp Húc gật đầu nói: “Hắc, quả thực rất hắc ám! Chờ khi ta tu luyện tới cảnh giới cao thâm, cũng muốn xách mấy trặm mặt thạch cổ mà thả vào đây để vơ vét của cải!” Vv ngẩn ngơ, sau một lúc lâu cũng không có phục hồi tinh thần lại. “vv, ngươi cũng xứng tới nơi này sao? Đi ra ngoài!” Một vu sĩ Ảo Đan kỳ đứng dậy, cười lạnh nói. Vv liếc mắt nhìn người kia một cái cười lạnh nói: “Thanh Thành sư huynh, nơi này là Thạch Đại Cổ Viện, không phải là Linh Hóa Phong, lão tử muốn tới nơi nào thì tới.” Tên vu sĩ vừa đen vừa gầy kia nghe vậy cười ha hả, châm chọc nói: “Nơi này cũng là nơi ngươi có thể tới sao? Những thạch trống thiên thư này, ngươi có thể kích hoạt sao? Tiểu tử, ngươi ở lại đây chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi!” “Ngươi quản được sao?” Vv không thèm để ý tới hắn, tiếp tục cười nói với Diệp Húc: “Sư thúc, nơi này ngươi có thể xem được pháp môn?” Diệp Húc nhìn về phía tòa đại điện, nghi hoặc nói: “Hiền chất, trong đại điện này có cái gì?” Vv lộ ra thần sắc cưc kỳ hâm mộ nhỏ giọng nói: “Trong đại điện cũng là pháp môn tế luyện vu bảo. Tuy nhiên pháp môn trong đó so với bên ngoài tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cũng đắt hơn nhiều lắm. Một môn tâm pháp, ước chừng phải mất một điều linh mạch, đừng nói là ta, cho dù là trưởng lão Thánh Tông cũng chưa chắc bỏ ra được!” Diệp Húc gật đầu nói: “Một điều linh mạch, cũng không tính là quý quá…” Vv buồn bực không ngừng, thầm nói: “Cũng chỉ có ngài mới nói là không quý, bối phận cao, cùng bối phận thấp đãi ngộ quả thực rất khác nhau…” Thang Thành nghe thấy được hai người nói chuyện, ánh mắt không khỏi sáng người, hắn ngốc ở trong này, cũng không thể mở ra được thạch cổ thiên thư, hắn cười ha hả nói: “Tiểu tử, ngươi có linh mạch tặng cho ta một điều đi?” Diệp Húc liếc mắt nhìn hắn một cái không thèm để ý, nhấc chân hướng tới tòa đại điện mà đi. Vv vội vàng đuổi theo, hai người đi vào trong đại điện, chỉ thấy trong điện thạch cổ chỉ có ở bốn phía, ghi lại những thuật tế luyện khác nhau. Diệp Húc cẩn thận đánh giá, chỉ thấy trong những thạch cổ này pháp môn tế luyện quả nhiên là cực kỳ cao minh. Chỉ sợ rất khó tìm được loại pháp môn tế luyện thuật nào cao minh hơn. “Thiên Long Luyện Bảo Thuật?” Diệp Húc đứng ở trên môt mặt thạch cổ, đọc qua chữ viết trên mặt thạch cổ một lần. Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ, Thiên Long luyện bảo thuật này không ngờ là luyện bảo thuật của long tộc, cực kỳ tinh diệu cao thâm. Hắn tiếp tục xem qua, chỉ thấy trên một mặt thạch cổ khác là tế luyện thuật chính tông của hoàng tuyền ma tông, tên là U Minh Thập Đạo luyện bảo quyết. Đây là một pháp môn tế luyện tương đối bá đạo, chẳng những có được tác dụng ôn dưỡng vu bảo, thậm chí có thể xâm nhập vào vu bảo của kẻ thù, cướp đi vu bảo này. Môn tâm pháp này có tất cả mười trọng, tu luyện tới mười trọng mà nói, thậm chí ngay cả vu sĩ tu vi hơi thấp hơn mình một bậc cũng có thể trở thành vu bảo tế luyện, tương đối tà môn! “U Minh Thập đạo, hẳn là tâm pháp tu luyện của Ứng Tông Đạo sư huynh.” Diệp Húc trong lòng hiểu rõ, hướng tới mặt thạch cổ khác nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt thạch cổ này có ghi lại một loại tâm pháp kỳ quái tên là Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, không khỏi đánh giá thêm vài lần. Vv cười nói: “Đây là pháp môn do thái thượng trưởng lão Đại Thanh Phong, Yến Tư Nhiên Yến sư tổ sáng chế. Lão nhân gia là một nữ nhân, bởi vậy cái tên cũng kỳ quái như vậy, thậm chí ngay cả thạch cổ điêu khắc cũng khác với những cái khác.” Diệp Húc khẽ mỉm cười, nhìn về phía mặt thạch cổ cuối cùng, chỉ thấy trên mặt nó ghi lại pháp môn tên là Chư Thiên Thập Đạo, là pháp môn đối lập với U Minh Thập Đạo. Diệp Húc trong lòng không khỏi có chút tò mò, U Minh Thập Đạo hiệu quả rõ ràng thậm chí có thể tế luyện đối thủ thành vu bảo, trực tiếp gạt bỏ thần trí đối phương, Chư Thiên Thập Đạo lại có tác dụng gì? Hắn cẩn thận quan sát, trong lòng tặc lưỡi lấy làm kỳ, Chư Thiên Thập Đạo pháp môn này không ngờ là đem mình trở thành vu bảo mà tế luyện. Thậm chí dùng rất nhiều tài liệu trực tiếp dung nhập vào bản thân, không biết là do nhân vật thiên tài nào trong ma tông sáng chế ra. “Chư Thiên Thập Đạo cái pháp môn này đích xác cực kỳ tinh diệu, cũng không kém hơn U Minh Thập Đạo, có vài phần tương tự với Cửu Chuyển Nguyên Công. Tuy nhiên, so sánh lại, Cửu Chuyển Nguyên Công càng thêm an toàn hơn, mà Chư Thiên Thập đạo tu luyện tới hoàn cảnh tuyệt đỉnh, gặp được vu sĩ U Minh Thập Đạo mà nói, chỉ sợ không có bao nhiêu sức phản kháng. Thậm chí sẽ bị người ta biến thành vu bảo của mình…” Diệp Húc cảm thấy người sáng tạo ra Chư Thiên Thập Đạo này không có ý tốt nào cả. Người này đem tâm pháp thả ở đây, nếu có người tu luyện tự thân biến thành vu bảo, chỉ sợ sớm muộn gì cũng biến thành vu bảo bị người tu luyện U Minh Thập Đạo thu đi. “A? còn một mặt trống lớn!” Diệp Húc nhìn chung quanh, chỉ thấy trong một góc đại điện có một mặt thạch cổ lớn, mặt trên phủ đầy tro bụi, hiển nhiên đã lâu không có người đụng vào. Hắn đi thẳng tới trước, huy tay áo phất đi bụi bặm trên mặt trống. Chỉ thấy trên mặt thạch cổ ghi lại một phương pháp tế luyện cực kỳ kỳ lạ, tên là Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết tàn thiên. “Mặt trống lớn như vậy sao lại thả ở đây? Chẳng lẽ vu sĩ thiết lập ra thạch cổ này đã chết sao?” Diệp Húc cẩn thận xem xét, chỉ thấy trên mặt thạch cổ này ghi lại pháp môn còn tinh diệu hơn cả U Minh Thập Đạo hay Chư Thiên Thập Đạo. Nó lấy công đức tiến vào thân thể, tiến hóa kim luân, sau khí tế luyện vu bảo, vạn pháp bất xâm. “Chính là tâm pháp này.” Diệp Húc lấy ra một điều linh mạch, quét tới thạch cổ, lập tức trong thạch cổ truyền ra tiếng nổ ầm ầm. Vô số ký hiệu màu vàng từ trong thạch cổ chui ra, chen chúc chui vào trong đầu hắn. Một tiếng tụng kinh thật lớn vang lên, giống như hồng chung vang lên tuyên truyền giác ngộ. “Công đức kim luân, công đức kim luân, thì ra là như thế…” Diệp Húc nhắm mắt ngưng thần, cẩn thận làm theo tế luyện thuật này, trong lòng bừng tĩnh đại ngộ. Thuật tế luyện này dựa vào công đức thêm vào người, mới có thể gọi là vạn pháp không xâm. Cái gọi là công đức chia làm hai loại, một là thiện công, hai là làm ác. Cả hai đều có công đức gia thân, chỉ có điều người thường không phát giác ra mà thôi. Lấy thiện công ngưng tụ ra công đức kim luân, kim luân chói mắt. sặc sỡ sáng lóa. Lấy việc ác mà ngưng tụ ra công đức kim luân, tối đen như mực, vừa nhìn đã biết là một ma đầu. Diệp Húc vận chuyển Công Đứng Kim Luân Chuyện Bảo quyết, tuy nhiên trong một thời gian ngắn, liền tự thân làm theo công đức. Tâm niệm hơi động, lập tức xuất hiện một đầu kim luân lớn nhỏ hai thước. cả vật thể đen thùi, giống như đúc bằng kim loại đen vậy, hơi hơi lay động. “Sặc, xem ra ta giết nhiều người lắm, tội ác tày trời, không ngờ tích lũy được nhiều hậu quả xấu nhìu lắm. “Xem ra ta đành phải như vậy mà thôi..” Diệp Húc thầm nghĩ.