[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 235 : Tài tuấn tụ tập
Ngày đăng: 20:13 17/09/19
Diệp Húc chớp động đôi mắt, người khác nghĩ lầm hắn là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, bởi vậy mới tiếp đãi hắn tốt hơn, nhưng Diệp Húc biết rõ, bản thân và tinh cung quả thật một chút quan hệ cũng không có.
“Kỳ thật, nếu ta nói ra thân phận của mình, Phong chủ Quan Tinh Phong Hoàng Tuyền Ma Tông, địa vị còn tôn quý hơn cả đệ tử tinh cung, cũng có thể nhận được loại ưu đãi này.”
Trưởng Tôn Thịnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên mặt lộ ra động dung, thất thanh nói: “Cao thủ Đông Hoàng thế gia đến đây!”
Diệp Húc cũng ngẩng đầu lên nhìn phía khoảng không xa xa, chỉ thấy hai con Tượng ngưu kéo hương xa bảo liễn, từ xa bay tới, trong xe cũng là người quen. Đông Hoàng Mục thân khoác hoàng bào, đầu đội vương miện, có hai gã tôi tớ lái xe, từ từ chạy đến trên không trung Hải Ngoại Tiên Các.
Diệp Húc nhận thấy, giờ phút này Đông Hoàng Mục vẫn mang ngạo khí như trước, tựa hồ vẫn không đặt bất kỳ kẻ nào trong mắt cả.
Tu vi của hắn vẫn sâu không lường được, đây là nhân vật thiên tài của Đông Hoàng thế gia, huyết thống của Thiên đế thượng cổ, hoàng tộc chân chân chính chính, còn tôn quý hơn hoàng tộc Lý thị Đại Đường, Triệu thị Đại Tần và Lưu thị Đại Hán!
“Lần trước ở đại mạc Tây Hoang, Phương Thần từng nói tu vi Đông Hoàng Mục đã tu luyện đến Màng Thai kỳ, trở thành cường giả Tam Thai cảnh, hiện tại tu vi hắn chỉ sợ lại có tinh tiến. Loại truyền nhân thế gia này, tiến cảnh thật sự khủng bố đến đáng sợ! Không biết bao giờ ta mới có thể đuổi theo được cao thủ như vậy…”
Diệp Húc thầm than một tiếng, bậc nhân tài như Đông Hoàng Mục này, trời sinh liền tài trí hơn người, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy. Những nhân vật thiên tài khác, như Mộ Dung Thùy, Trưởng Tôn Sách, Kỳ Huyền Cơ, tuy rằng lai lịch không tầm thường, nhưng so với thân phận truyền nhân thế gia cổ xưa như Đông Hoàng Mục kia, quả thật khác nhau một trời một vực.
Chỉ sợ Hạ gia Trung Châu cũng không sánh được với Đông Hoàng thế gia.
“Đông Hoàng thế gia có lịch sử lâu đời, tuy rằng truyền nhân của thế gia cổ xưa này cực ít, mỗi một người từ Đông Hoàng gia đi ra, đều là những nhân vật rất giỏi!”
Trưởng Tôn Thịnh tán thưởng nói: “Đáng tiếc bậc anh tài này, lại nghe theo sự sai phái của Hoàng đế Đại Tần mà không dốc sức phục vụ Đại Đường ta.”
Trưởng Tôn Tước và Trưởng Tôn Sư Thiếp từ xa xa nhìn về phía Đông Hoàng Mục, ánh mắt mê ly, hiển nhiên đã bị phong tư của Đông Hoàng Mục khuất phục. Tuy nhiên nhân vật như vậy, các cô cũng chỉ có thể đứng trên mặt đất nhìn từ xa xa, chỉ có thể nhìn chứ không thể động.
Đột nhiên một thanh âm quyến rũ truyền đến, cười khanh khách nói: “Nam tử như vậy, nếu có thể ngủ cùng chàng ta một đêm, đời này ta coi như đáng giá!”
Hai cô gái Trưởng Tôn gia nổi giận, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một cô gái quần áo hở hang đứng cách đó không xa, vươn đầu lưỡi hồng liếm liếm môi, rất là phóng đãng, ha ha cười nói: “Thật muốn thải bổ hắn ta...”
“Đồ đàn bà dâm đãng!” Trưởng Tôn Tước trợn mắt nhìn nàng kia.
Cung Ngọc Nương theo tiếng nhìn đến, cười khanh khách nói: “Một cô bé thật xinh đẹp, ta thấy mà yêu tiếc.”
Tầm mắt nàng ta dừng trên người Trưởng Tôn Sư Thiếp, ánh mắt sáng ngời lên, đôi mắt như nước mùa xuân, dịu dàng nói: “Nói vậy hai ngươi chính là hai tỷ muội song sinh của Trưởng Tôn gia? Quả nhiên duyên dáng yêu kiều, một bộ dáng rất ngon miệng, khiến ta xuân tâm nhộn nhạo, hận không thể tại đây thái bổ hết tất cả các ngươi.”
Trưởng Tôn Thịnh vội vàng hoành thân che ở trước người hai cô gái, ánh mắt âm trầm, hừ lạnh nói: “Ngươi là Cung Ngọc Nương Hoàng Tuyền Thánh Tông? Người khác sợ ngươi, nhưng lão phu không sợ…”
“Một ông cụ tóc trắng xóa?”
Ánh mắt Cung Ngọc Nương lại sáng ngời lên, mâm miệng cười nói: “Lão già khọm này, tước lên hẳn là có một phen hương vị khác đây.”
Trưởng Tôn Thịnh bị nghẹn gần chết, trong lòng kiêng kị nàng ta vạn phần, đã thấy Cung Ngọc Nương chân thành đi đến, nâng ngọc thủ dài và nhỏ khoác lên đầu vai Diệp Húc, bộ ngực sữa cọ đến cọ đi trên cánh tay Diệp Húc, cười ngọt ngào nói: “Diệp thúc thúc, ngươi khiến ta tìm thật khổ, khó có thể gặp lại ngươi, không bằng tìm chỗ yên lặng, ta và thúc thúc đại chiến ba trăm hiệp?”
Diệp Húc cảm thấy không chịu nổi, nói: “Ngọc Nương, đừng náo loạn, có người ngoài ở đây, mau buông tay!”
Cung Ngọc Nương trong mắt lóe ra tinh quang, hàm răng nhỏ cắn tới cắn đi, vẫn dán ở trên cánh tay Diệp Húc, chết sống không buông, cười khanh khách nói: “Nếu ta buông tay, thúc thúc lại trốn đi như lần trước, chẳng phải là ta thiệt lớn sao? Lần này người ta nhất định sẽ không buông tay, phải khoái hoạt một phen với thúc thúc!”
Trưởng Tôn Tước nhìn bộ dạng hai người có vẻ thân thiết, tức giận nói: “Gian phu dâm phụ!”
“Khanh khách, tiểu muội muội Trưởng Tôn gia, nếu ngươi cũng có hứng thú, có thể cùng nhau đến a!” Cung Ngọc Nương cười đến toàn thân run lên, hấp dẫn ánh mắt vài vị con cháu Trưởng Tôn gia khác, trong lòng có chút đắc ý.
Trưởng Tôn Thịnh gân xanh trên trán hiện ra, trong lòng thầm hô không xong: “Diệp lão đệ chính là đệ tử danh môn, sao sẽ xen lẫn cùng một chỗ với loại yêu phụ như Cung Ngọc Nương này, thoạt nhìn còn rất quen, chẳng lẽ hắn bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối nát…”
Diệp Húc buồn bực trong lòng, ở địa phương như Hải Ngoại Tiên Các này, không thể động thủ, mà dù có động thủ, hắn cũng không làm gì được Cung Ngọc Nương, thậm chí không chừng còn bị ả đàn bà này một chiêu đánh ngã, thải bổ ngay tại chỗ, bởi vậy chỉ phải đệ mặc ả ta dán lên người mình.
“Khụ khụ, Ngọc Nương, Tú Anh và Ngọc Sanh quận chúa ở đâu?”
Cung Ngọc Nương lườm hắn một cái, nữ nhân vị mười phần, khổ sở đáng thương nói: “Thúc thúc thật nhẫn tâm, không ngờ lúc này còn nghĩ đến nữ nhân khác, khiến tâm ta tan nát…”
Diệp Húc đau hết cả đầu, lại vào lúc này, trên không trung Hải Ngoại Tiên Các có một luồng dao động dữ dội truyền đến, chỉ thấy một đám mây đen diện tích vài dặm từ phương bắc gào thét mà đến, vô số màn sương đen quay cuồng trong mây, một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đen đứng trên đụn mây, tay áo tung bay, phi nhanh mà đến.
Tới trên vùng trời Tiên Các, chỉ thấy hắn há mồm hút một cái, mây đen vài dặm kia lập tức bị hắn hút hết vào trong miệng.
“Tiểu nhi Đông Hoàng gia, nhận ra Yến mỗ chứ?”
Nam tử hắc bào dừng trên không trung, nhìn về phía Đông Hoàng Mục, khí phách ngút trời: “Đông Hoàng gia thanh danh hiển hách, nhiều thế hệ đi ra gia môn đều là thiên tài trong thiên tài, Yến mỗ rất muốn cùng Đông Hoàng lão đệ đọ sức một phen, biết một chút bản lĩnh Đông Hoàng gia các ngươi!”
Trưởng Tôn Thịnh trong mắt lộ ra dị sắc, thấp giọng nói: “Yến Công Thượng Yến công tử Hoàng Tuyền Thánh Tông! Gần đây hắn rất nổi danh, nghe nói người này là nhân tài mới xuất hiện của Hoàng Tuyền Thánh Tông, liên tục khiêu chiến cao thủ các nơi, lấy chiến dưỡng chiến, tu vi tăng lên cực kỳ nhanh, rất có thể vượt qua được vài vị sư huynh của hắn!”
Đông Hoàng Mục từ trên bảo liễn chậm rãi đi xuống, thản nhiên liếc hắn một cái, ánh mắt vẫn từ trên cao nhìn xuống như trước, lắc đầu nói: “Ngươi không được. Đám người Hầu Nhân Vực, Đặng Nguyên Giác đến khiêu chiến ta, kia còn tạm được.”
Yến Công Thượng cười ha ha, giơ tay không, ma khí ngưng tụ hóa thành một thanh chiến kích, từ xa chỉ hướng Đông Hoàng Mục: “Hầu sư huynh, Đặng sư huynh, chẳng qua chỉ là bước lên vu đạo sớm hơn ta mà thôi, sớm muộn gì ta cũng sẽ dẫm nát hết bọn họ dưới chân!”
“Hắn chính là Yến Công Thượng, đệ tử mà tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông thu khi mở ra sơn môn?” Diệp Húc ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy Yến Công Thượng giơ tay nhấc chân, đều chứa một cỗ khí phách kinh sợ lòng người, khí độ làm người ta phải sợ.
Cung Ngọc Nương nhìn chằm chằm Yến Công Thượng, đột nhiên mặt mang u oán, thở dài nói: “Cửu U Lục Đạo bảo điển, tâm pháp trấn giáo thánh tông ta, một trong bát cấm, quả nhiên rầm rộ, muôn hình vạn trạng. Đáng tiếc, chỉ có tông chủ nhất mạch mới có tư cách tu luyện bát cấm…”
Diệp Húc liếc nàng một cái, chỉ thấy người phụ nữ này đột nhiên có chút chán nản, hiển nhiên bị tâm pháp mà Yến Công Thượng học đả kích rồi.
Nhưng mà, tu vi Yến Công Thượng, quả thật khủng bố, vào cửa so với Cung Ngọc Nương còn muộn hơn mười năm, tu vi lại bỏ xa nàng ta.
Trong đó, ngoại trừ tư chất Yến Công Thượng quả thật tốt hơn nàng ta rất nhiều, còn có một nguyên nhân khác, đó cũng là tông chủ nhất mạch, được chân truyền của Hoàng Tuyền Thánh Tông, mà Cung Ngọc Nương tuy cũng là đệ tử Thánh Tông, nhưng lại là Thái Thượng trưởng lão Khúc Đình San nhất mạch, tuy rằng có được truyền thừa rất thâm hậu, nhưng căn bản không thể so sánh với truyền thừa của tông chủ nhất mạch.
Cung Ngọc Nương thở dài như thế, chỉ sợ cũng là ý nghĩ chung của các đệ khác trong Hoàng Tuyền Ma Tông.
Bên trong Tiên Các đột nhiên truyền đến một hơi thở khủng bố, chỉ thấy một con long mã phi lên, chiếm một đoàn trên không trung Tiên Các, Lý Huyền Cơ đứng trên đỉnh đầu long mã, ngân giáp ngân thương, từ xa cùng hai người Đông Hoàng Mục và Yến Công Thượng đối lập, hào khí ngất trời, nói: “Hiếm khi gặp được hai đại tân tú phương bắc, Lý Huyền Cơ Thiên Sách phủ ta cũng không kìm được động tâm, muốn đọ sức cùng hai vị thế huynh!”
“Phạm Linh Phổ Vu Đạo Tông, gặp qua chư vị!”
Lại một bóng người phóng lên cao, cười ha ha nói: “Hôm nay là ngày nào mà xuất hiện nhiều tài tuấn như vậy, khiến ta không nhịn được sát khí đại động, hận không thể làm thịt hết tất cả các ngươi!”
Ở trong Vu Đạo Hiên, từng luồn chu thiên tinh lực khủng bố từ từ nổi lên, giống như núi lửa đang ngủ im, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác như lôi đình.
Đông Hoàng Mục thản nhiên liếc mọi người một cái, ánh mắt quét xuống phía dưới, dường như có thể xuyên thấu Vu Đạo Hiên nhìn thẳng đến nữ tử trong hiên, thản nhiên cười: “Hóa ra còn có đệ tử Chu Thiên Tinh Cung ở đây.”
Hắn nhẹ nhàng giãn thân thể ra, long hành hổ bộ, mỉm cười nói: “Các ngươi cũng đều là tài tuấn trẻ tuổi, tuy nhiên trong mắt ta, chỉ là một đám cặn bã!”
Hắn khẽ cười một tiếng, ngạo nghễ nói: “Các ngươi cùng lên đi.”
Thanh âm hắn nhẹ, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác, dường như đám người Yến Công Thượng, Lý Huyền Cơ quả thật chính là một đám cặn bã, không đáng hắn động thủ với từng người.
Hắn kiêu ngạo bẩm sinh, Yến Công Thượng ngang ngược, Lý Huyền Cơ phóng khoáng, Phạm Linh Phổ hung tàn, Tuần Ngọc Chiếu khó hiểu, tất cả đều không che lấp được hào quang của hắn.
Yến Công Thượng tức giận trong lòng, nắm chắc chiến kích, điềm nhiên nói: “Hải Ngoại Tiên Các cấm động thủ, không bằng đi ra Cổ Lãng Hải Vực mấy trăm dặm ngoài kia. Đông Hoàng tiểu nhi, nếu ngươi không dám thì đừng tới!”
Hắn đi trước một bước, bay tới Cổ Lãng Hải, Lý Huyền Cơ giá ngự long mã theo sát phía sau, Phạm Linh Phổ cười to đi theo, lại có một đoàn tinh quang lao ra Vu Đạo Hiên, bọc một đứa bé gào thét bay đi.
“Tướng quân thân phận tôn quý, thiên tử thân thể, cần gì chấp nhặt với đám cỏ dại này?” Một tên hầu dắt Tượng ngưu, thấp giọng nói với Đông Hoàng Mục.
Đông Hoàng Mục thản nhiên cười, nói: “Đông Hoàng gia ta chính là Thiên đế thế gia, làm sao có thể ở trong tay ta mà để kẻ khác chê cười?” Dứt lời, bước đi ra ngoài Hải Ngoại Tiên Các.
Nhịp bước hắn thật lớn, một cước hạ xuống, dường như một ngọn núi dẫm lên không trung, chấn làm cho không gian rung lên dữ dội.
Từng ánh lửa dâng lên phía sau hắn hình thành một con Tam Túc Kim Ô thật lớn, giương cánh bay cao, cánh chim dài đến vài dặm, không ngờ là từ thái dương chân hỏa thuần túy tạo thành, kim quang chói mắt, khủng bố vô cùng, làm không khí cháy tạo ra những tiếng nổ ầm ầm!
Trưởng Tôn Thịnh ánh mắt lóe ra, kích động vạn phần, cười nói: “Mấy người này tuyệt đối là các cao thủ trẻ tuổi xuất sắc nhất mấy năm gần đây, thiên tài quyết đấu như vậy, khó có thể gặp!” Hắn phất tay áo bọc lại đám người Trưởng Tôn Tước, gào thét bay ra Tiên Các, đuổi theo đám người Đông Hoàng Mục.
Những người có cùng ý tưởng cũng không ít, chỉ thấy trong Hải Ngoại Tiên Các từng bóng người phóng lên cao, trên không trung lập tức hiện ra vô số bảo quang, không biết bao nhiêu người khống chế vu bảo lao ra, thậm chí những vu sĩ còn đang bày quán cũng cuộn hết lại, lần lượt đuổi theo.