[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 240 : Tinh đấu diệt chúng sinh
Ngày đăng: 20:13 17/09/19
Ánh mắt Lý Tú Anh dừng ở ngọc lâu trên đỉnh đầu Hùng Bi, nói: “Diệp sư thúc thân mang trọng bảo, có năng lực trốn thoát khỏi tay Cung Ngọc Nương, theo ý ta, cao thủ Đan Đỉnh kỳ bình thường chỉ sợ không thể làm gì hắn, tuy nhiên nếu là cao thủ Huyễn Đan kỳ thì khó nói! Những người này chỉ đến từ những môn phái thế gia bình thường, nội tình hữu hạn, so với đệ tử của danh môn đại phái Hoàng Tuyền Thánh Tông ta, Đan Đỉnh kỳ bọn họ, đều chứa rất nhiều hơi nước.”
Ngọc Sanh công chúa gật đầu không thôi, thời gian nàng nhập môn mặc dù ngắn, nhưng nửa năm gia nhập Hoàng Tuyền Ma Tông này, thực lực tăng lên mạnh mẽ, nếu gặp lại chính mình trước đây, chỉ cần một chiêu liền có thể đánh bại!
Gia nhập Hoàng Tuyền Ma Tông, không chỉ tu vi tăng, mà thực lực cũng nâng cao rất lớn, có thể đem tu vi bản thân phát huy đến mức tận cùng!
Mà đệ tử môn phái thế gia khác lại không có loại ưu thế này, so sánh với đại phái như Hoàng Tuyền Ma Tông, nội tình bọn họ còn thấp, cho dù khổ tu không ngừng, cũng không thể phát huy hết tu vi.
“Chẳng qua, tu vi của Diệp sư thúc quá thấp, vu bảo tuy nhiều, nhưng không có năng lực phát huy hết. Hiện giờ những vu sĩ vây khốn hắn, cao thủ Đan Đỉnh kỳ có chừng mười một người, cường giả Huyễn Đan kỳ cũng có ba người, con kiến có thể cắn voi chết, huống chi những người này bất kỳ ai tu vi cũng cao hơn hắn!”
Lý Tú Anh trong mắt tinh quang chớp động, trầm giọng nói: “Thực lực cao thủ Huyễn Đan kỳ cũng không đơn giản như vậy. Diệp sư thúc chắc chắn không đối phó được bọn họ, nếu Diệp sư thúc không chống đỡ được nữa, chúng ta lập tức ra tay cứu giúp!”
Ngọc Sanh quận chúa và Vũ Văn Hạo vội vàng gật đầu, về phần Diệp Húc định một lưới bắt hết đám người này, ở trong lòng bọn họ mà nói là không thể.
Mặc dù bản thân Lý Tú Anh cũng tự biết là không có thủ đoạn đầy đủ giết chết tất cả đám người Lý Côn.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy Lý Côn Thiên Vương phủ rốt cuộc không nhịn được ra tay, tế khởi Đan Đỉnh, một viên huyễn đan lúc sáng lúc tối trong đỉnh, nhấp nhô lên xuống, bộc phát ra uy năng như vu bảo cấp trấn giáo, hơn nữa là đem uy lực của vu bảo cấp trấn giáo phát huy cả mười thành!
Ầm ầm!
Khẩu đan đỉnh này, bị huyễn đan của hắn thúc dục, hình dạng như một ngọn núi lớn, chậm rãi chuyển động trên không trung, truyền đến tiếng lôi âm ầm ầm, quấy cho xung quanh đại đỉnh đều là cuồng phong màu xanh, xoay tròn bay ra khắp nơi, mà đan đỉnh là mắt cuồng phong, khí thế kinh người.
Vù!
Vài tên vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ không đứng vững được, bị cuồng phong cuốn lên, quét ra hơn mười dặm khó khăn lắm mới dừng thân lại, sắc mặt tái nhợt.
Những vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ khác, trực tiếp bị cuồng phong xé nát, những vu bảo cấp thấp cũng bị xé thành mảnh vụn!
Đây là thực lực của cường giả Huyễn Đan kỳ, toàn lực một kích, gần như phát huy hoàn toàn lực lượng của vu bảo cấp trấn giáo!
“Một con gấu ngu đần, cũng dám từ chối ý tốt của ta, thật sự là đáng chết!”
Lý Côn cười lạnh, đan đỉnh ầm ầm nện xuống Hùng Bi, khẩu đan đỉnh này còn chưa hạ xuống, mặt biển phía dưới liền đột nhiên lõm xuống thành một cái hình thật lớn!
Hùng Bi ngẩn ra, cả kinh mồ hôi toát ra cả người, vội vàng tế khởi Thiết Huyết Chiến Kỳ, tuôn yêu nguyên vào trong đó, hóa thành một mặt Thiết Huyết Đại Mạc, liều mạng ngăn cản uy năng của đan đỉnh.
Mỗi khi đan đỉnh hạ xuống một tấc, nó liền giác chiến kỳ trung một phần, ép tới gân xanh nổi ra, xương cốt rung lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị luồng lực cực lớn này ép cho tan xương nát thịt!
Đột nhiên, lại có một vật bay ra khỏi ngọc lâu, cũng là một cái cái khiên thật lớn, lăng không bay lượn, cái khiên này đột nhiên ào ào tách ra, đương không biến thành hàng nghìn cái mai rùa, tạo thành một tòa Quy Linh Phục Ma đại trận, cùng với Thiết Huyết Chiến Kỳ, lập tức ngăn cản uy lực của đan đỉnh lại.
“Lại là một kiện vu bảo cấp trấn giáo nữa! Của cải trên người con gấu này thật kinh người, hay là nó cướp sạch Hải Ngoại Tiên Các?”
Hai gã cường giả Huyễn Đan kỳ còn lại thấy thế, rốt cuộc không nhịn được nữa, đồng loạt ra tay.
Một khẩu đại đỉnh tà tà bay tới, phá khai đan đỉnh của Lý Côn.
Lý Côn vừa giận vừa sợ, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy người ra tay cũng là một lão già có dung mạo hòa ái dễ gần, lập tức nổi giận: “Mặc lão quỷ, ngươi đây là có ý gì?”
Lão già kia vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nói: “Lý Côn, con gấu này vốn là linh thú lão phu nuôi, không ngờ nó trộm bảo bối của lão phu, một đường trốn đến nơi đây! Hành động này của lão phu, đường nhiên là chế phục con súc sinh này, thu hồi lại bảo bối của lão phu!”
“Lý Côn, Mặc lão quỷ, hai người các ngươi thật vô sỉ!”
Một nam tử trung niên luyện thành huyễn đan khác cất tiếng cười to, quát lên: “Muốn cướp thì cướp, sao phải nói nhiều như thế! Lên!”
Chỉ nghe dưới mặt biển đột nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn, một khẩu đan đỉnh cực lớn từ trong biển bay ra, bên trong đỉnh một mảng đen thui, dường như có không gian vô cùng vô tận, một viên huyễn đan thoáng hiện trong đỉnh, tản ra lực hút khủng bố, không chỉ định thu cả Hùng Bi và vu bảo này đi, thậm chí còn muốn bắt hết những người khác, hút tất cả vào đỉnh luyện hóa!
Người này có tâm cơ hơn cả Lý Côn và Mặc lão quỷ, không ngờ thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, giấu đan đỉnh trong biển, đánh bất ngờ!
Cùng lúc đó, hơn mười vị cường giả Đan Đỉnh kỳ cũng đều quát lớn, đồng loạt tế luyện đan đỉnh, nhằm đến khẩu cự đỉnh hiện lên từ dưới biển kia.
Từng khẩu đại đỉnh chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng nổ đánh chết tất cả tôm cá trong phạm vi hơn mười dặm hải vực, thậm chí cả cao thủ Hỗn Nguyên kỳ cũng bị chấn cho hộc máu liên tục, vội vàng bay ra phía ngoài.
Cuộc chiến này, bọn họ đừng nói là nhúng tay, ngay cả tư cách xem cũng không có!
“Đi mau, đi mau, những tên trùm đó định giết hết tất cả, độc chiếm bảo vật con hắc hùng kia!”
Những người này còn chưa bay ra xa, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, giống như đột nhiên tiến vào đêm khuya, mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vừa rồi rõ ràng là trời quang, mà lức này trên bầu trời lại là một mảng tối om, vô số ngôi sao treo trên màn trời.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đám người cường giả Đan Đỉnh kỳ cùng với Lý Côn đang giao thủ kia đều dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy những ngôi sao này dường như trong chớp mắt liền to thêm vài phần, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Mảng sao trời này bất thình lình tới, có người lập tức chú ý, không trung hơn mười dặm ở ngoài, vẫn một màu xanh lam như trước, trời quang mây tạnh, chỉ có nơi bọn họ xuất hiện loại dị trạng này.
“Đây là Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, mọi người đi mau!” Không biết ai hét lớn một tiếng.
Đám người Lý Côn sắc mặt đều biến, vội vàng bay ra phía ngoài, tranh thủ chạy ra mảng sao trời này, không khỏi vừa giận vừa sợ: “Chẳng lẽ vừa rồi con quỷ nhỏ Chu Thiên Tinh Cung ra tay? Chúng ta với ả không thù không oán, vì sao ả muốn giết chúng ta?”
“Không phải nữ đệ tử Tinh Cung kia gây ra, mà là con hắc hùng kia, ta tận mắt nhìn thấy, một quyển trận đồ từ trong ngọc lâu của con hắc hùng bay ra!”
“Chẳng lẽ con gấu này, cũng là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung?”
Không đến một cái hít thở, bầu trời đầy sao này càng lúc càng lớn, vô số ngôi sao từ trên cao rơi xuống, giống như những viên sao băng, mang theo lực lượng thiên nhiên, từ trên cao nện xuống, một gã vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ bị một ngôi sao đập trúng, bị đập vỡ tại chỗ, ngay cả ngọc lâu cũng nát tan.
Quần tinh ầm ầm đập xuống rồi, bảy tám trăm tên vu sĩ rõ ràng thiếu hai ba phần, tất cả là bị quần tinh đập chết.
Đột nhiên từng ngôi sao ngưng tụ lại, xác nhập thành từng cái chu thiên tinh đấu, ầm ầm vận chuyển, đè xuống, lập tức lại có hơn mười người chết thảm.
Đám người Lý Côn sắc mặt kịch biến, quát: “Đừng để quần tinh hợp thành tinh đấu, nếu không chúng ta sẽ bị nhốt trong Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ!”
Mười tên cường giả Đan Đỉnh kỳ, tính cả ba tên cường giả Huyễn Đan kỳ Lý Côn kia, cùng nhau tế khởi đan đỉnh của mình, đánh tới Chu Thiên Tinh Đấu, lập tức phá vỡ hàng trăm ngôi sao, không cho quần tinh hợp lại!
Quần tinh tủy tán tùy tụ, vây khốn mọi người, làm bọn họ khó đi được nửa bước.
Ba trăm sáu mươi lăm tòa tinh đấu dần dần thành hình, giống như một đám ngân hà tinh hệ khổng lồ, ầm ầm xay trên không trung, phá hủy tất cả.
“Con hắc hùng kia tuyệt đối không có thực lực tế khởi tinh đấu trận đồ khổng lồ như thế, chắc chắn có kẻ khác gây ra!” Lý Côn mặt mang tuyệt vọng, trán toát ra mồ hôi lạnh, kêu lên.
“Đến tột cùng là ai ở trong bóng tối ra tay, mượn con hắc hùng kia, định một mẻ bắt hết chúng ta?” Mặc lão quỷ cũng sắc mặt tái nhợt, rít lên.
“Không ngờ kẻ này định nhốt tất cả chúng ta trong trận đồ để luyện hóa, không ngờ nơi đây còn có lão ma đầu ngoan độc như vậy!”
“Mọi người mau tụ lại một chỗ, đồng tâm hiệp lực đối kháng ma đầu này! Nếu đơn độc thì có thể chết bất cứ lúc nào!”
Những vu sĩ còn sót lại lúc này, đều là cao thủ đứng đầu, thấp nhất cũng là tu vi Hỗn Nguyên kỳ, cũng có mười một tên cường giả Đan Đỉnh kỳ và ba vị cao thủ Huyễn Đan kỳ trấn thủ, những người này tụ tập cùng một chỗ, còn có trên dưới trăm người, lập tức khiến mọi người không khỏi dâng lên niềm tin khổng lồ.
Lý Côn cười gằn nói: “Mặc kệ kẻ đó là ai, hắn muốn vây khốn luyện hóa tất cả chúng ta, tuyệt đối không có khả năng! Mọi người hợp lực ra tay, phá vỡ tấm Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ này, phá trận mà ra, sau đó làm thịt tên đệ tử Tinh Cung đang ẩn nấp kia sau!”
“Được! Cùng ra tay phá trận!” Mọi người nhất tề gào to.
Ở ngoài trận đồ, Diệp Húc mặt mang mỉm cười, chậm rãi mở tay phải ra, chỉ thấy Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ bao phủ hơn mười dặm càng lúc càng nhỏ lại, hóa thành một bức họa cuộn tròn, lẳng lặng lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.
“Cuối cùng cũng vây khốn được đám người kia, thu vào trong trận đồ, nếu không có một ngàn năm trăm vạn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch mua ở Hải Ngoại Tiên Các, chỉ sợ cho dù ta có thể vây khốn bọn họ, bọn chúng cũng có thể thoải mái xé nát trận đồ, phá trận.”
Diệp Húc ánh mắt chớp động, dừng trên trận đồ, chỉ thấy quần tinh trong bức họa không ngừng xoay tròn, nghiền đè mọi nơi, mà Lý Côn và trên dưới một trăm người ở trong bức họa kia, dường như biến thành nhân vật phẳng, vẫn đi lại tự nhiên trong bức họa, không ngừng tế khởi bảo vật, đánh đến tinh đấu đang đè đến, định phá trận.
Hắn cười lạnh nói: “Hiện giờ trận đồ của ta nhập vào một ngàn năm trăm vạn cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, mạnh mẽ hơn trước không biết bao nhiêu lần, các ngươi sao có thể dễ dàng thoát? Sauk hi luyện chết hết các ngươi, những gì các ngươi cất chứa đều thuộc hết về ta. Món tài sản này, đủ để ta có thể đổi thêm tài liệu luyện chế mười mặt tinh phiên nữa!”
Ầm!
Tấm Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ này đột nhiên lồi lên một khối, hình dáng giống một khẩu đan đỉnh!
Ầm! Ầm! Ầm!
Khẩu đan đỉnh này bành trướng ra bên ngoài, dường như muốn phá vỡ trận đồ, xé mở bức họa này ra!
Đây là đám người Lý Côn liên thủ, hợp lực tế khởi một khẩu đan đỉnh, phát huy uy năng của đan đỉnh đến trình độ trước nay chưa từng có, định hợp lực phá trận!
Mười một tên cao thủ Đan Đỉnh kỳ và ba gã cường giả Huyễn Đan kỳ, cùng với bảy tám mươi vị vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ, khi liên thủ uy lực thật khủng bố!
Cho dù uy năng trận đồ của Diệp Húc được nâng cao, vẫn bị bọn họ liên thủ công kích gần vỡ ra!
Diệp Húc sắc mắt khẽ biến, tay trái mở ra, quát: “Kỳ đến!”
Thái Dương Tinh Phiên vù một tiếng bay lên, rơi vào trong tay hắn, Diệp Húc cầm đại kỳ trong tay, hung hăng cắm xuống, đế đại kỳ dựng thẳng trong khẩu đan đỉnh kia, dựng đứng ở trong Tinh Đấu trận đồ.
Khẩu đan đỉnh kia vẫn nhảy lên không ngớt, chấn Thái Dương Tinh Phiên run lên dữ dội.
“Cửu đỉnh trấn áp!”
Diệp Húc thần sắc đờ đẫn, từng khẩu đại đỉnh từ trong vầng trăng trên đỉnh đầu hắn bay ra ầm ầm dừng trên Tinh Đấu trận đồ. Trận đồ lập tức bay lên, rơi vào trong Viêm Dương hồ lô, hắn tế khởi quả hồ lô này lên, ánh mắt nhìn hướng Quy Linh Phục Ma đại trận, thấp giọng quát: “Phong!”
Vô số mai rùa rầm rầm bay lên, đều bay hướng miệng hồ lô, trong chớp mắt chặn miệng hồ lô cả, phong ấn tất cả mọi người cùng cả Tinh Đấu trận đồ!
“Hùng Bi, lập tức cõng ta rời đi, tìm một ngọn núi lửa!”
Diệp Húc khoanh chân ngồi xuống, tế khởi Viêm Dương hồ lô, đặt vào trong vầng trăng trên đỉnh đầu mình, lấy chân nguyên của bản than áp chế mọi người trong hồ lô, trầm giọng nói: “Lão gia ta muốn dùng địa hỏa, luyện hóa tất cả những người này thành cặn bã!”