[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 256 : Cải tà quy chính

Ngày đăng: 20:13 17/09/19

Chân nguyên của hắn hung hậu vô cùng, thi triển cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết, lực lượng nhục thân càng thêm cường hoành vô bỉ, trực tiếp dung vu pháp nhổ toà đại sơn lên từ trong địa mạch. Chỉ thấy những móng vuốt thò ra từ trong chín cái đỉnh giữ chặt bốn phía của toà đại sơn, dụng lực lôi về phía ngọc lâu của hắn. Đại sơn nứt vỡ, một chiếc lâu thuyền bay ra từ vết nứt vỡ của ngọn núi, tiếp đó lại có rất nhiều vu sĩ cũng bay ra từ vết nứt, chính là những vu sĩ lúc nãy lao vào trong long núi tìm kiếm linh mạch màu đỏ máu nọ. Những người này cảm thấy thân núi chấn động đứt gãy không ngừng, vì vậy chẳng còn kịp nghĩ đến việc truy bắt linh mạch gì nữa cả, vội vàng từ trong long núi chạy thoát thân, mọi người ai nấy ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy đều không khỏi biến sắc mặt. Chỉ thấy ngọn núi cao hơn trăm mét này bị vô số móng vuốt bám chặt, lôi về phía một toà ngọc lâu, trên những cái vuốt này phủ đầy lân phiến đủ màu sắc, có xanh có tím có đen, có cái còn mọc long măng, có cái lại là lông vũ, có cái lại là vảy lân, những cái vuốt này rõ rang đều là các loại yêu nghiệt thời thượng cổ, sức lực cực kì cường hãn! Nhìều móng vuốt như thế, muốn bắt lấy ngọn núi này thật quá là dễ dàng, khiến người ta phải tròn mắt há miệng, không nói được lời nào. Mọi người xem đến hoa mắt chóng mắt, chỉ thấy bên trên toà ngọc lâu này là một thiếu niên mình mặc tinh bào, đại bào tung bay, trên đỉnh đầu một vòng hạo nguyệt, hai chân dẫm lên nóc ngọc lâu. mục quang lãnh nhiên. Bên trong hao nguyệt của hắn truyền đến tiếng song vỗ rì rào, cư nhiên đã đạt đến trình độ hoá chân nguyên thành hỗn nguyên, luyện hạo nguyệt thành trường hà! “Đây là loại vu pháp gì chứ? Sao lại lợi hại như thế? Tu vi hạo nguyệt kì thôi mà cư nhiên có thể từ trong đỉnh luyện hoá vạn thú, nhổ lên cả đại sơn?” Trên thuyền, một vu sĩ thanh niên kinh hãi nói. Toà đại sơn này bị Diệp Húc dung cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết lôi vào không trung, chỉ thấy đất đá không ngừng rơi xuống, dần dần đến phía dưới ngọc lâu, đang định lôi luôn nó vào ngọc lâu! Ngọc lâu rung động, chỉ thấy toà đại sơn càng ngày càng nhỏ, non xanh nước biếc dường như bị ép cho nhỏ đến vô số lần, từ từ bị lôi vào trong ngọc lâu. “Trưởng giáo sư tôn, chúng ta đã đuổi theo linh mạch này bốn ngày bốn đêm, vật đã sắp đến tay, lẽ nào trơ mắt nhìn hắn thu mất sợi linh mạch tam giai này sao?” Một vu sĩ thanh niên trong long không cam tâm, nhìn về phía Diệp Húc rồi nói với một trung niên nam nhân. Trung niên nam tử nọ đứng ở đầu thuyền, sắc diện âm tình bất định, trầm giọng nói: “Vị tiểu ca này, điều linh mạch này Thiên Nguyệt lâu đã theo đuổi nhiều ngày nay, mong tiểu ca nể mặt mà trả lại cho.” Diệp Húc quái dị nhìn hắn rồi lại tiếp tục lôi ngọn núi vào trong ngọc lâu, không them để ý. Trung niên nam tử mặt mang nộ ý, cố gắng nhẫn nhịn cơn giận nói: “Các hạ làm như thế e là không hợp đạo lí lắm thì phải?” “Đạo lí?” Diệp Húc triệt để lôi ngọn núi vào trong ngọc lâu rồi nhín chúng vu sĩ của Thiên Nguyệt lâu, nói: “Các ngươi đuổi theo bốn ngày bốn đêm cũng chẳng làm gì được điều linh mạch này, ta vừa ra tay thì đã tóm được, bây giờ các ngươi lại đòi ta phải trả lại, là ai không nói đạo lí chứ?” “Cha, cần gì phải nói nhiều với hắn chứ. Cứ giết chết hắn, linh mạch ắt về tay, đỡ phải tốn sức.” Một thanh niên vu sĩ phía sau trung niên nam tử giận giữ nói. “Muốn giết ta đoạt linh mạch.” diệp Húc mục quang bằng hàn quét qua hắn, không hề che giấu sát ý. Trung niên nam tử nọ giật mình một cái, đổ mồ hôi hột, vội vàng nói: “Các hạ đừng hiểu lầm, bọn ta không có ác ý!” Diệp Húc hừ một tiếng, quay mình bỏ đi. Trung niên nam tử lúc này mới lau mồ hôi trên trán, thở nhẹ ra một hơi. Thanh niên vu sĩ sau lưng hắn hậm hực hỏi: “Cha, người này ức hiếp chúng ta như thế, người lại cư nhiên nuốt hận. một tiểu vu sĩ hạo nguyệt kì mà thôi, có gì đáng sợ chứ. Không cần người xuất thủ, chỉ cần mình con cũng có thể xử lí hắn!” “Rắm thối!” Trung niên nam tử dạy dỗ: “Các người ai có thể nhổ được ngọn núi đó lên? Loại thần thông này, ta cũng không dễ gì tiếp được, ngươi lên, chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo sao? Cho dù chúng ta cùng lên, chắc gì đã là đối thủ của hắn chứ?” Hắn đứng trên đầu thuyền nhìn xuống chỗ vốn là nơi ngọn đại sơn toạ lạc giờ chỉ còn là một cái hố sâu không thể dò, bốn bề nứt toác, không tự chủ được hít vào một hơi lạnh, rồi lại lên giọng dạy bảo: “Ở nơi như Vạn Cổ Ma vực này có rất nhiều đệ tử của các danh môn đại phái, thực lực của những người đó không thể dung tu vi để mà đo lường được, ngươi mà cứ còn tự cao tự đại như thế, lỡ không may đắc tội phải một đệ tử nào đó của danh môn đại phái thì Thiên Nguyệt lâu chúng ta chỉ có con đường diệt vong mà thôi.” Vu sĩ thanh niên nọ vội vàng vâng dạ nhưng trong long thì không cho là như thế, thầm nghĩ: “Ta chẳng thấy tên thiếu niên vừa nãy có gì lợi hại cả ……” diệp Húc đi đến một nơi không xa liền từ từ hạ xuống, sợi linh mạch đỏ rực nọ chui ra khỏi ngọn núi lớn ở trong ngọc lâu của hắn quằn qua quằn lại, quậy cho trời nghiêng đất ngả. “Linh mạch tam giai gần như đã có linh tính, không dế bắt được. có điều đã vào trong ngọc lâu rồi thì dễ hơn nhiều.” Ý niệm của Diệp Húc rơi vào trong không gian ngọc lâu, trực tiếp thi triển cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết túm lấy sợi linh mạch rồi ném vào trong ngọn đại sơn, sau đó tâm niệm vừa động, chỉ thấy chín cái đình uỳnh uỳnh chuyển động, từng con yêu nghiệt thượng cổ từ trong đỉnh bay ra, xông vào trong long núi. chỉ thấy trên than ngọn đại sơn chớp mắt xuất hiện đồ án của từng con thượng cổ yêu thú, trên đồ ấn có chân nguyên dũng động phát ra trận trận uy năng, đem sợi linh mạch khoá chặt trong đại sơn. hắc Hùng đứng cách đó không xa, cao giọng nói: “Lão gia, hai con tằm của ngươi đã lớn rồi, đừng có để chúng phá nát linh điền của ta đó.” Diệp Húc nghe thấy thế thì thoáng giật mình, vội vàng nhìn về phía hai con tằm, chỉ thấy chúng một màu kim vàng chói lọi, lớp da trở nên cực kì mỏng manh, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bên trong có sáu cặp cánh đang đập không ngừng, đang không ngừng ăn con tằm. “Hai con kim tàm sáu cánh sắp chào đời rồi sao?” Trong long Diệp Húc không khỏi vui mừng, kim tàm sáu cánh vừa chào đời đã có thực lực tương đương với cao thủ đan đỉnh kỳ đỉnh phong! Hơn nữa khả năng trưởng thành của kim tàm sáu cánh cực cao, có thể thong qua việc không ngừng cắn nuốt những con tằm và tài liệu khác nhằm nâng cao uy lực bản than, nếu có thể bồi dưỡng đến tình trạng toàn thịnh thì sẽ không hề kém so với cao thủ đã luyện ra được nguyên đan. Khác với kim tàm bốn cánh, kim tàm bốn cánh dễ dàng bị chân hoả của vu sĩ khắc chế, còn kim tàm sáu cánh thì không hề xem chân hoả ra gì, chỉ có cửu đại thần hoả mới có thể tạo thành tổn thương cho nó mà thôi. Quan trọng nhất là hắn có thể thoải mái bồi dưỡng kim tàm sáu cánh với số lượng lớn. Thử nghĩ mà xem, hang ngàn hang vạn con kim tàm sáu cánh có thực lực tương đương với cường gia nguyên đan kì cùng lúc tấn công địch thủ thì sẽ là hình ảnh như thế nào chứ? Đây vẫn không phải là điều quan trọng nhất. “Quan trọng nhất là loại tằm trùng này chính là bảo vật tốt nhất mà ta có được.” Diệp Húc trát trát nhãn tình, thầm nghĩ: “Có điều kim tàm sáu cánh quá khó nuôi, hai con kim tàm này hoá kén đã mất một năm thời gian, đến tận lúc này mới thành thục. thời gian nuôi dưỡng quá dài, thế này quá là lãng phí.” Hai con kim tàm sáu cánh này đã từng bị hắn tế luyện qua một lần nên không cần phải lo lắng kim tàm sẽ tạo phản giống lần trước nữa. Diệp Húc vừa rời khỏi ngọc lâu, thì liền thấy có hơn mười vu sĩ đang từ xa vội vội vàng vàng bay về phía thâm khu của Vạn cổ ma vực. những người này ai nấy đều tế ra bảo tháp, phủ xuống từng đạo quang mang đầy màu sắc, thậm chí có mấy người còn tế ra cả nguyên đan, hào hung sinh huy, tản mát ra uy năng thánh khiết. “Vu sĩ chính đạo, quả thực là chính khí hung mạnh hơn ma đạo ta, càng dễ có nhân duyên. có thể thấy đạo đức tốt thì được nhiều người giúp mà. Ta cũng phải trở thành một nhân sĩ chính đạo có nhiều thiện duyên!” Diệp Húc tìm kiếm tài liệu, moi ra được một miếng hắc khôi bảo ngọc, dung thái dương chân hoả tế luyện một lần, một lát sau đã thấy một toà hắc ngọc bảo tháp năm tầng ra đời! toà bảo tháp này là một kiện vu bảo cực kì mơ hồ, hình dáng thì không khác gì so với thương thiên hắc ngọc tháp năm tầng của vu sĩ chính đạo, có điều nó không hề có diệu dụng của bảo tháp, bên trong không có không gian để chứa vật, chỉ có được cái mẽ ngoài thôi. diệp Húc tế lên bảo tháp, chân nguyên dung nhận vào trong, phủ xuống một đạo tinh quang màu đen. “Ta lại cải ta quy chính nữa rồi ……. bất quá, hạo nguyệt màu đen trên đỉnh đầu quả thật quá chó mắt, tiếc là cửu chuyển nguyên công tầng thứ hai, chân nguyên chuyển biến lần thứ ba đều là màu đen, không thể sửa được.” diệp Húc than thởm đột nhiên bên trong một toà đại sơn ở gần đó đột nhiên vang lên tiếng chấn động kịch liệt, một cục đá thật to màu đỏ lửa hình dạng như trái tim từ trong núi bay ra, đục thành một cái lỗ thật to trên than núi, phát ra cự âm ku tu ku tu. Viên cự thạch này cư nhiên giống hệt trái tim, đang đập không ngừng! “Xích tích kim mẫu, đây có thể là bảo vật cùng phẩm giai với vạn niên thiết mẫu, còn tốt hơn vạn niên huyền thiết, thâm cốc thiết tinh còn tốt hơn!” Ở đây cư nhiên có một viên xích tinh kim mẫu to như thế! Có được xích tinh kim mẫu này ta có thể dễ dàng luyện chế phổi đỉnh cho đan đỉnh! Diệp Húc khô miệng, nhớm mình lên, trên than mình hình thành một đạo cô quang, thò tay bắt lấy xích tinh kim mẫu! cũng cùng lúc đó, lại có hai vu sĩ đan đỉnh kỳ cũng phát hiện viên xích tinh kim mẫu này, vội vàng bay về phía sơn cốc bên dưới, triển khai đủ loại thủ đoạn, tế ra cả đan đỉnh, định lôi xích tinh kim mẫu này vào trong đỉnh. Ca sa! đột nhiên có một đại thủ đen thui từ trên không chộp xuống, uy lực cực kì cường đại! đại thủ đen thui chộp xuống, liền tóm được hai vu sĩ đan đỉnh kỳ nọ, rồi dụng lực bóp một phát, chỉ thấy hai tiếng bụp bụp nối tiếp vang lên, đại thủ màu đen đã giựt ra đan đỉnh của hai người rồi còn tiện tay ném luôn ra xa! “Vu pháp thật lợi hại!” Diệp Húc không khỏi kinh hãi: “Người triển khai đại thủ màu đen này chắc hẳn là cao thủ vu pháp cực kì cường đại!” Vào khoảnh khắc mà chủ nhân của đại thủ hình rắn màu đen đối phó với hai vu sĩ đan đỉnh kỳ thì Diệp Húc đã nắm được thời cơ, lao đến cự thạch hình tim mà đỏ cách đó không xa, hạo nguyệt màu đen trên đỉnh đầu thò ra một bàn tay chân nguyên, chộp về phía xích tinh kim mẫu! chỉ thấy xích tinh kim mẫu chấn động một cái, ngàn vạn đạo kim khí xạ ra, hệt như ngàn vạn đạo phi kiếm sắc bén, chặt nát đại thủ chân nguyên của hắn! “Viên xích tinh kim mẫu này đã có linh tính!” Diệp Húc không kịp nghĩ kĩ, đang muốn cưỡng chết thu lại xích tinh kim mẫu thì chỉ thấy năm ngón tay của đại thủ nọ lại triển khai như một đám mây từ trên trời giáng xuống, chộp về phía hắn, định bắt cả người lẫn đá!~!