[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 269 : Lôi đánh rất thích

Ngày đăng: 20:13 17/09/19

Tống Cao Đức ăn vào hai quả sinh sinh tạo hóa đan liên tiếp, hai lần độ thiên kiếp, thu hoạch rất lớn. Tu vi của hắn lúc này chỉ kém nửa bước là tiến vào đan đỉnh kỳ, tương đương với một tiểu đan đỉnh kỳ cường giả. Tu vi hùng hậu hơn trước cả chục lần, thân thể cũng cực kỳ dũng mãnh, thực lực bạo thăng mấy lần! Chân nguyên của hắn dũng mãnh tiến vào bên trong đại chu thiên tinh đấu trận đồ. Chỉ thấy trận đồ này lập tức bành trướng khuếch trương, so với trong tay Diệp Húc còn lớn hơn mấy lần. Tu vi của hắn hiện giờ cao hơn Diệp Húc rất nhiều, thực lực cũng không yếu hơn Diệp Húc là mấy. Bởi vậy Diệp Húc mới có thể yên tâm giao trận đồ cho hắn khống chế. “Lão đệ, ngươi tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh, bước khởi đầu là thiên kiếp hạo nguyệt bát phẩm, đợi khi vạn kiếp vô lượng tâm kinh tu vi đuổi kịp tu vi trước mắt của ngươi đó là đại kiếp nạn của tam thai cảnh, màng thai kỳ. Ngàn vạn lần phải cẩn thận.” Tống Cao Đức trịnh trọng vạn phần, trầm giọng nói. “Tống huynh yên tâm, ta tự có chừng mực.” Diệp Húc cười ha ha nói, lúc này mới vận chuyển vạn kiếp vô lượng tâm kinh. Vạn kiếp vô lượng tâm kinh chính là tâm pháp trấn giáo của vạn kiếp môn. Nó cực kỳ tinh diệu, so sánh với cửu chuyển nguyên công của tiểu quang minh thánh địa là đồng dạng, rất khó tu luyện. Khó khăn của tâm pháp này ở chỗ, chủ yếu là lúc độ kiếp, là đại địch của từng người tu luyện. Người có thể bình an vượt qua thực lực sẽ tăng lớn, không thể vượt qua, liền chỉ còn một con đường chết, căn bản không có cơ hội trở mình. Bao năm qua, không hề ít đệ tử vạn kiếp môn ngã vào bên trong lôi kiếp, bị thiên lôi đánh chết thảm, thân thể tan rã, hồn bay phách lạc. Còn có không ít đệ tử vạn kiếp môn tu vi hoàn toàn có thể đột phá, đạt tới tầng cảnh giới tiếp theo, lại thủy chung không dám tu luyện, đúng là vì không dám chắc vượt qua được lôi kiếp. Diệp Húc tu vi đạt tới hạo nguyệt bát phẩm, tu luyện tâm pháp này thuận buồm xuôi gió, chỉ trong vài hô hấp liền đem vạn kiếp vô lượng tâm kinh tới bồi nguyên thất phẩm. Tống Cao Đức khống chế tinh đấu trận đồ chạy như bão táp về phía trước, tránh né Hoàng Xán truy kích, một mặt cướp đoạt bảo vật bên trong tinh hà. Trong giây lát ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung tinh đấu đại trận đồ có bảy phiến kiếp vân chậm rãi ngưng tụ, tản mát ra uy năng, lôi kiếp từ hạo nguyệt bát phẩm tới hỗn nguyên ngũ phẩm không ngờ toàn bộ xuất hiện. “Không ngờ liên tiếp độ bảy lần kiếp vân, bộ bảy kiếp lận.” Trên trán Tống Cao Đức toán ra toàn mồ hôi, mở lớn miệng, lẩm bẩm nói: “Lão đệ, ngươi phải có chừng mực chứ? Chúng ta hiện giờ đang có truy binh, đỉnh đầu còn có bảy khối kiếp vân, còn không ngại nhiều chuyện sao?” Diệp Húc mở to mắt, cười nói: “Những kiếp vân này còn không làm gì được ta!” Bảy phiến kiếp vân rất nhanh ngưng tụ thành hình, trong đó lôi điện lực chậm rãi nổi lên, từng đạo lôi quang chui lủi trong mây, rung động cách cách. Đại chu thiên tinh đấu trận đồ tốc độ dù mau nhưng kiếp vân này vẫn thủy chung bao phủ bên trên không, bị khí cơ của Diệp Húc hấp dẫn. Tống Cao Đức tâm tình không khỏi khẩn trương, kiếp vân này rất nhanh sẽ đánh xuống lôi kiếp, làm cho bọn họ bị vây trong đại dương thiên lôi mênh mông. Hô! Diệp Húc đột nhiên há miệng hút một cái, giống như nuốt trôi cầu vồng, chỉ thấy kiếp vân này không ngờ bị hắn kéo tới bên mình, điên cuồng chui lủi vào trong miệng của hắn. Chỉ vài cái hô hấp, bảy khối kiếp vân bị hắn hút một hơi vào trong bụng. Tống Cao Đức mở lớn miệng, cằm muốn trật khớp, cuống quýt đẩy lại cằm của mình, nổi giận lôi đình quát: “Con mẹ nó, hắn con mẹ nó, ngươi không ngờ đem kiếp vân ăn mất.” Răng rắc! Hắn giật mình cằm lại trật khớp, đau tới gương mặt vặn vẹo, một câu nói không thành lời. Trong bụng Diệp Húc truyền tới những tiếng lách cách, sau đó là ầm ầm tiếng sấm vang lên. Bảy phiến kiếp vân phát tác ở trong bụng hắn, vô số lôi điện bổ tới bổ lui, chấn làm thân thể của hắn run rẩy kịch liệt. Thậm chí cả làn da, sợi tóc, đều bị lôi điện lực chạy tới chạy lui, lách cách rung động, lóe ra một chuỗi hoa điện. Kiếp vân hết thảy tiến vào trong bụng Diệp Húc, uy lực có thể biết. Diệp Húc lập tức vận chuyển cửu chuyển nguyên công, liều mạng dùng lôi điện lực rèn luyện thân thể, nguyên thần, và tâm hồn, thậm chí ngay cả chân nguyên của hắn cũng tẩy lễ một lần lại một lần. ầm vang! Màu sắc chân nguyên hắn đột nhiên lại biến đổi, biến thành một màu lam, thành công đột phá, bước nhập năm chuyển, hướng tới sáu chuyển mà tiến tới. “Con mẹ nó, Diệp lão đệ, ngươi không muốn sống nữa à.” Tống Cao Đức thấy như thế, nhìn mà hết hồn, ở trong trận đồ đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm không ngừng cái gì đó. Hắn sợ Diệp Húc đột nhiên không chống đỡ được mà nổ tan xác. Qua không biết bao lâu, Diệp Húc mở to mắt, thở một hơi, trong lỗ mũi phun ra hai đạo lôi điện, làm Tống Cao Đức hoảng sợ. “Thống khoái! Lôi đánh thật thích!” hắn cười nói. Tống Cao Đức sau một lúc lâu không nói gì, mới căm hận nói: “Ngươi quá biến thái!” Cử động của Diệp Húc quả thực cực kỳ biến thái, trực tiếp ăn luôn kiếp vân, độ kiếp ở trong bụng của mình. Tống Cao Đức vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại độ kiếp cổ quái như vậy. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ ngũ tạng lục phủ bị lôi kiếp bổ cho mục nát, đi đời nhà ma rồi! “Cho dù là chưởng giáo vạn kiếp môn, cũng không dám làm như vậy, tiểu tử này thế mà dám.” Diệp Húc có thể làm như vậy, chủ yếu là dựa vào cửu chuyển nguyên công và 199 mặt tinh phiên thêm vào. Nó khiến cho hắn thân thể dũng mãnh vô cùng, cho dù là va chạm trực tiếp với lâu thuyền của Hoàng Xán cung có thể bảo vệ tính mệnh. Uy lực của lôi kiếp này chỉ có ba bốn thành của vu bảo cấp trấn giáo, so ra còn kém xa lâu thuyền của Hoàng Xán, còn không uy hiếp tới lục phủ ngũ tạng của hắn được. Trải qua lôi kiếp rèn luyện, khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn tăng cường tới mức độ có thể sánh ngang với vu bảo cấp trấn giáo. Diệp Húc tiếp tục tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh, tuy nhiên một lát sau, đã nâng cao tâm pháp này tới sau cảnh giới nhỏ, uy lực của lôi kiếp đã tới đan đỉnh nhị phẩm, thanh thế cực kỳ lớn, hoàn toàn có thể dẹp ngang vu bảo cấp trấn giáo rồi, tương đương với năm sáu kiện vu bảo cấp trấn giáo toàn bộ khai hỏa một lúc. Tống Cao Đức nhìn xem mà kinh hồn táng đởm, chỉ thấy người này không ngờ lại làm như vậy, nuốt sạch sáu kiếp vân nữa, trong bụng truyền tới từng tiếng nổ ầm vang, khủng bố tới cực điểm. Hắn thậm chí ngửi thấy được mùi cháy sém của thịt, hiển nhiên Diệp Húc lần này so với lần trước nguy hiểm hơn nhiều. Kiếp vân đã có thể uy hiếp được tới thân thể của hắn, thậm chí ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị lôi điện làm cho cháy sém. Nói không chừng còn có thể bị lôi kiếp bổ cho bong da tróc vảy. Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, vận chuyển cửu chuyển nguyên công, đồng thời chân nguyên liều mạng hấp thu sức sống bừng bừng truyền ra từ ngọc lâu chữa trị tổn thương thân thể. Cửu chuyển nguyên công đã được hắn thôi phát tới cực hạn, liều mạng hấp thụ chân nguyên dung nhập vào trong cơ thể, cắn nuốt lượng lớn, có thể nói là khủng bố. Cũng may đại chu thiên tinh đấu trận đồ có thể cung cấp cho hắn rất nhiều chu thiên tinh lực. Nếu không tu vi của hắn chỉ sợ trong vài lần hô hấp đã bị nguyên công này cắn nuốt sạch sẽ! Chân nguyên của hắn đột nhiên từ màu lam biến thành màu lục, không quá lâu sau lại từ màu lục biến thành màu da cam. Một đường đánh thẳng tới bảy chuyển. Vạn kiếp vô lượng tâm kinh và cửu chuyển nguyên công cùng tu, khiến cho thân thể hắn tiến bộ khủng bố. Hắn tập hợp hai đại pháp môn tu luyện thân thể mạnh nhất, thân thể mạnh mẽ vượt qua tiểu quang minh thánh địa và vạn kiếp môn. Bất luật là một đệ tử ngang cấp này, có thể nói trong cùng giai cũng không thể sóng vai được với hắn. Qua thật lâu sau, sáu đạo lôi kiếp này khó khăn lắm mới vượt qua được. Tiếng sấm trong bụng hắn dần dần bình ổn, không hề kinh tâm động phách như trước nữa. “Lão đệ, ngươi không sao chứ?” Tống Cao Đức trán đổ mồ hôi lạnh, chỉ thấy Diệp Húc mở to mắt, từ từ phun ra một ngụm khói đen, vội vàng hỏi. “Lần này lỗi lớn, suýt nữa thì đốt trọi lục phủ ngũ tạng.” Diệp Húc thở dài cười nói: “Tuy nhiên cuối cùng bình an vượt qua, nguyên công của ta tu luyện tới bảy chuyển, còn có thể đối phó vài lần lôi kiếp. Nhưng tuyệt đối không kéo mấy lôi kiếp này vào trong bụng nữa. Nếu không khẳng định sẽ bị nổ chết, chỉ có thể từng lần một mà thôi.” Tống Cao Đức sau một lúc lâu không nói gì, lại căm giận mắng một câu: “Biến thái.” Diệp Húc đã đem vạn kiếp vô lượng tâm kinh tu luyện tới cố nguyên tứ phẩm, mà lôi kiếp uy lực tăng tới đan đỉnh nhị phẩm, sau một một lần lôi kiếp uy lực đều vượt qua trước một thành, rất khó vượt qua. Nhưng thân thể hắn kiêm hai pháp môn rèn luyện thân thể, lại có đủ loại vu bảo trong tay, cho dù là lôi kiếp ảo đan kỳ hắn cũng có nắm chắc vượt qua. Tuy nhiên nguyên đan kỳ lôi kiếp, hắn một thành nắm chắc cũng không có. Vòng thứ nhất của tinh hà dài tới mấy ngàn dặm, tinh lộ quá dài, những người khác ở trong tinh hà cướp đoạt bảo vật, tuy nhiên vòng thứ nhất bảo vật tuy rằng quý giá nhưng còn kém xa xa với vòng thứ hai. Trong vòng thứ nhất âm dương nhị khí càn khôn bình là quý giá nhất thì đã bị Diệp Húc thu đi rồi. Những bảo vật khác thường thường là vu bảo cấp trấn giáo tàn phiến, còn một chút dược đỉnh dược lô. Tuy nhiên Diệp Húc và Tống Cao Đức đi qua nơi này, những dược đỉnh dược lô đầy đủ đã bị hai người cướp đoạt hết thảy, chỉ để lại một vài lô đỉnh bị tàn phá không chịu nổi. “Hai tiểu tử khốn khiếp kia, một đường cướp đoạt, ăn hết cả thịt lẫn nước, chỉ lưu lại cho chúng ta mỗi cái nồi cẫn không.” “Giết bọn chúng, làm cho bọn chúng nôn hết thảy thịt canh ra.” “Vòng thứ nhất chỉ có dược đỉnh, dược lô cùng âm dương nhị khí càn khôn bình có thể nói là bảo vật, lại hết thảy bị hai khốn khiếp kia thu đi rồi, tội ác tày trời.” Những người này ánh mắt đều đỏ, bất chấp thu những lô đỉnh tàn phá này nữa, đều dọc theo tinh hà đuổi theo hai người Diệp Húc. Không hề ít cường giả ý độ trực tiếp từ vòng thứ nhất của trụ quang đại trận bay vào vòng thứ hai, cướp đoạt bảo vật nơi đó. Tuy nhiên tốc độ tinh sa chảy của vòng thứ hai là gấp mười lần vòng thứ nhất. Những người này còn chưa bay tới vòng thứ hai đã bị hao hết thọ nguyên, hóa thành xương khô, xóa nhòa trong thời gian. Trong vòng thứ hai của trụ quang đại trận, cho dù có mấy ngàn năm tuổi thọ, cũng không đủ tiêu xài. Tống Cao Đức khống chế chu thiên tinh đấu trận đồ nhanh chóng tới gần phạm vi vòng thứ hai của trụ quang đại trận. Khoảng cách chỉ còn có mấy trăm dặm mà thôi. Khoảng cách như vậy nhìn như xa xôi, nhưng đối với hắn mà nói, một nén nhang là có thể tiến vào trong đó. Tuy nhiên tới được nơi này, tinh hà đã khôi phục lưu chuyển, tinh sa chạy chồm. Đại chu thiên tinh đấu trận đồ bị trụ quang đại trận áp chế rất gắt. Cho dù tu vi của hắn tăng nhiều, so với tu vi của Diệp Húc thì thâm hậu hơn nhiều lần nhưng trận đồ cũng thu nhỏ lại chừng năm sáu mươi mét. Hơn nữa, bay xa về phía trước, trận đồ lại càng thu nhỏ lại, bức hắn không thể không toàn lực thi triển, trên trán gân xanh nhảy lên không ngớt. Mà ở phía sau bọn họ, đám người Hạ Sơ Dương giống như mảnh ô nha, gào thét bay tới, thậm chí ngay cả Hoàng Xán cũng gia nhập vào trong đám người này. Những người này liên kết khởi cửu đỉnh, một đường trấn áp, cửu đỉnh ở trên tinh hà đấu đá mà đi, thanh thế khủng bố làm cho người ta phải sợ hãi. Tuy nhiên, cửu đỉnh của bọn họ cũng bị trụ quang đại trận trấn áp, thể tích cũng không quá lớn, đang dần dần thu nhỏ lại. Diệp Húc lúc này rốt cuộc bất chấp tu luyện nữa vội vàng quát lên một tiếng, đỉnh đầu hạo nguyệt màu da cam nhảy dựng lên dung nhập vào trong đại chu thiên tinh đấu trận đồ. Tống Cao Đức trên đỉnh đầu cũng dựng thẳng một đạo trường hà, chảy vào trong trận đồ. Hai người hợp lực thi triển, đồng thời chống đỡ trụ quang đại trận, tiến vào vòng thứ hai. Cho dù hai người thi triển tu vi toàn thân, đại chu thiên tinh đấu trận đồ vẫn bị trụ quang đại trận ép tới phạm vi năm sáu mét, nhỏ tới đáng thương.