[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 300 : Chà đạp Ngụy Hiên

Ngày đăng: 20:13 17/09/19

Sợi tóc của hắn nặng như núi, tuy chỉ là một cây tóc, nhưng Tống Cao Đức không hề nghi ngờ rằng, nếu mình bị sợi tóc này đánh trúng, Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh và Cửu Chuyển Nguyên Công đều không thể ngăn được, chắc chắn sẽ bị chém thành hai mảnh! Đinh! Một ngón tay đột nhiên xuất hiện, ngăn cản sợi tóc kia lại, chỉ thấy sợi tóc kia đột nhiên nổ tung một cái, Diệp Húc chắn trước người Tống Cao Đức, mỉm cười nói: “Ngụy sư huynh, thật khéo a, từng có người nói qua, thân thể của ta mạnh, hoàn toàn có thể sánh ngang với thân thể của cao thủ Nguyên Thần kỳ! Không bằng chúng ta đến so một hồi?” Ngụy Hiên trong mắt sát khí bắn ra bốn phía, lắc đầu nói: “Diệp sư đệ, ngươi không phải là đối thủ của ta…” Oành! Diệp Húc tiến lên một bước, nắm đấm dừng ở trước mũi lão ta, Ngụy Hiên lập tức bay ngược ra, dừng lại ở ngoài hơn một trăm thước, một quyền của Diệp Húc đánh cho mũi lão giống như một cái bánh mì dẹp, xương mũi gần như bị một quyền này đánh nát! “Ngụy sư huynh, không có nguyên thần, ngươi còn kiêu ngạo cái rắm gì nữa?” Diệp Húc thu nắm đấm lại, mỉm cười nói. “Muốn chết!” Ngụy Hiên nổi giận, ngọc lâu trên đỉnh đầu đột nhiên bay ra, Linh Phủ hạ xuống. Hai tay lão bắt lấy Linh Phủ, lấy phủ đệ này làm vũ khí, chụp tới Diệp Húc. Đây là lần đầu tiên lão ta chịu nhục nhã lớn như thế, lửa giận ngập trời, vừa ra tay liền dùng đến vu bảo mạnh nhất của mình, kiện vu bảo này tuy không có nguyên thần chống đỡ, nhưng vẫn là bảo vật mà cao thủ Tam Thần cảnh luyện chế, chỉ bằng trọng lượng của nó cũng có thể đè chết cao thủ Nguyên Đan kỳ! Linh Phủ ước chừng to tầm năm mươi thước vuông, vô cùng nặng, chỉ thấy hai tay lão nắm lấy cạnh Linh Phủ, hung hăng hạ xuống, dường như muốn chụp chết Diệp Húc như chụp chết một con ruồi bọ vậy! “Thực khéo a, ta cũng có trọng bảo mà cường giả Tam Thần cảnh luyện chế!” Diệp Húc cười ha ha, lấy Kim Kiều ra, hai tay ôm Kim Kiều hung hăng đón nhận, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, chấn làm cho Tống Cao Đức và Phượng Yên Nhu khí huyết di động, sắc mặt tái nhợt. Hai người vội vàng lui ra xa, tránh cho ở quá gần bị sóng âm công kích. Diệp Húc đau đớn kêu lên một tiếng, huyệt khiếu quanh thân phát ra tiếng vang oành oành, từng mặt tinh phiên bị chấn thoát khỏi thân thể, bay múa xung quanh thân. Ngụy Hiên cũng đau đớn thét lên một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi, cũng bị cự lực của đối phương chấn đến thân thể khiến thân thể bị vài vết thương nhẹ. Hai người bọn họ, một là cường giả đã luyện thành nguyên thần, ngày đêm dùng nguyên thần rèn luyện thân thể, thay da đổi thịt, một là tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công từ nhỏ, kiêm tu Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh và Chu Thiên Thập Đạo, thân thể giống như một con rồng hoang dã, lực lượng có thể san bằng núi lớn, có thể nói là sức mạnh to lớn vô cùng! Nhưng Chu Thiên Tinh Phiên trong cơ thể Diệp Húc bị lực lượng của đối phương chấn xuất cơ thể, từ điểm đó mà nói, lực lượng thân thể hắn vẫn kém hơn Ngụy Hiên một chút. “Thật sảng khoái!” Diệp Húc cười to, tinh phiên lại rầm một tiếng dung nhập vào trong cơ thể, bước đến, giơ Kim Kiều nện xuống, hung hăng nói: “Ngụy sư huynh, ngươi đuổi giết ta cũng một đoạn thời gian rồi, hiện giờ đến lúc ta trả thù đi?” Ầm! Kim Kiều và Linh Phủ lại đụng vào nhau, Ngụy Hiên lùi ra sau một bước, khóe miệng tràn máu tươi. Khóe miệng Diệp Húc cũng tràn ra tơ máu, Chu Thiên Tinh Phiên lại thoát khiếu mà ra, bay múa xung quanh thân thể hắn, mà hắn lại như một con hổ điên, không hề để ý tới thương thể của mình, bước nhanh tới, vung Kim Kiều quét hướng Ngụy Hiên, hoàn toàn không để tâm tới thương thế của mình! “Cường giả Tam Thần cảnh thì sao chứ, đã không có nguyên thần rồi, ngươi chỉ có thể bị ta đè ra đánh mà thôi!” Diệp Húc quát lớn, tinh phiên dung nhập thân thể, phảng phất như thiên thần, Kim Kiều áp xuống, bức cho Ngụy Hiên không thể ngạnh kháng với hắn! Thân thể hai người đều là dạng mạnh mẽ tới cực đoan, thậm chí có thể làm cho dị thú đã tu luyện ra nguyên đan phải xấu hổ, lực lượng của bọn họ đủ để xé rách núi lớn, đánh chết giao long. Ầm! Ầm! Ầm! Hai kiện trọng bảo không ngừng nện vào nhau, Linh Phủ của Ngụy Hiên giờ phút này đã rách tung tóe, mà Kim Kiều trong tay Diệp Húc cũng lồi lõm, sứt mẻ không chịu nổi, mà hai kiện trọng bảo này đều là trọng bảo cường giả Tam Thần cảnh mới có thể luyện thành, hiện tại lại bị hai người bọn họ cậy mạnh đánh cho hỏng đi, có thể thấy lực lượng của hai người mạnh mẽ biết bao nhiêu! “Diệp sư đệ, ngươi thật sự làm ta thấy kinh ngạc, không ngờ có thể luyện thân thể đến loại trình độ này! Kim Kiều của ngươi, không ngờ chất lượng còn tốt hơn Linh Phủ của ta, xem ra ngươi có kỳ ngộ!” Ngụy Hiên cười ha ha, lau vết máu nơi khóe miệng đi, ngạo nghễ nói: “Chẳng qua, ngươi chưa phải là đối thủ của ta!” “Thiên Ma Chân Thân!” Thân hình lão ta bành trướng ra, cơ thể dữ tợn, xùy một tiếng quần áo rách ra, toàn thân đen tuyền như sắt, thân hình như sắt thép đúc nên, tràn đầy sức mạnh, nhấc Linh Phủ liền chụp hướng Diệp Húc, lực lượng so với hồi nãy còn mạnh mẽ hơn! “Hôm nay ta liền dùng độc nhất sức mạnh, đập ngươi nát thành thịt vụn, làm cho ngươi chết mà phải tâm phục khẩu phục!” Lão giống như một thiên ma, toàn thân tràn đầy sát khí thô bạo. “Cửu đỉnh nhập khiếu, Vạn Pháp Yêu Quyết!” Trên đỉnh đầu Diệp Húc hiện ra chín khẩu đại đỉnh, vù vù dung nhập vào trong thân, lấy lực lượng của cửu đỉnh và chín dòng sông chân nguyên thúc dục bản thân, lập tức từ trong thân mình vô số móng vuốt của vô số con dị thú thượng cổ thò ra, đều nắm lấy Kim Kiều, nện thật mạnh xuống Diệp Húc, cười lạnh nói: “Ngụy sư huynh, ta nói rồi, không có nguyên thần, ngươi kiêu ngạo cái rắm a!” Ầm! Ngụy Hiên bị một kích của hắn đập cho hai chân lọt vào nền đất, Thiên Ma Chân Thân ầm ầm vỡ nát, thân thể và Linh Phủ đều bị cự lực chấn cho rách tung tóe, không nhịn được nôn ra một ngụm máu tươi. Diệp Húc nắm lấy Kim Kiều lại nện xuống, đưa lão ta giống như một cái đinh đóng nhập vào trong nham thạch, rầm rầm rầm, hắn liên tục đập mấy cái, Linh Phủ đều bị hắn đạp cho vỡ vụn, rơi tán loạn trên đất! “Ngụy sư huynh, trong khe núi này, ta muốn hành ngươi như nào thì có thể hành ngươi như thế! Chết cho ta!” Diệp Húc vung Kim Kiều lên, lại ném tới Ngụy Hiện, sức mạnh một kích này của hắn, so với hồi nãy còn mạnh hơn, chỉ thấy vô số con dị thú thượng cổ từ trong cơ thể hắn chui ra, thậm chí chín con Hỏa giao long cũng lao ra khỏi huyệt khiếu, bắt lấy Kim Kiều, giúp hắn tăng lực lượng lên! “Diệp Thiếu Bảo, ngươi chọc giận ta!” Ngụy Hiên rống giận, đột nhiên một luồng hào quang trắng từ trong ngọc lâu của lão truy kích bắn ra, xùy một tiếng đảo qua Kim Kiều, tòa Kim Kiều này liều mạng đánh với Linh Phủ đều không bị đánh nát, nhưng luồng linh quang này đảo qua, liền chia thành hai nửa, đinh một tiếng rơi xuống mặt đất. “Còn nhớ rõ kim tinh khí này không?” Ngụy Hiên nhảy dựng lên, thở hổn hển hai khẩu khí thô, phun huyết đàm trong miệng ra, giơ tay bắt lấy kim tinh khí, luồng kim tinh khí này sau khi bị lão tế luyện rồi đã không thể làm thương tổn đến thân thể lão, cười lạnh nói: “Luồng kim tinh khí này là ta lấy từ tay ngươi, ngươi chắc là không ngờ đi? Hiện giờ ngươi lại sẽ chết ở bởi chính bảo vật của mình!” “Kim tinh khí đừng nói là thân thể, cho dù là nguyên thần cũng có thể chém giết, hôm nay ta liền dùng bảo vật của ngươi, chém nát ngươi!” Lão ta bức nhanh hướng Diệp Húc, chỉ thấy kim tinh khí ở trong tay lão ta thay đổi khôn lường, xùy xùy cắt, dường như có thể cắt nát cả hư không. “Ta sẽ từng chút từng chút cắt vỡ ngươi, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!” Lão cười to. Diệp Húc khuôn mặt mang theo vẻ thương hại, nhìn lão ta từng bước đi hướng đến bản thân, thản nhiên nói: “Ngụy sư huynh, nguyên thần của ngươi bị nhốt ở bên ngoài, ngay cả kim tinh khí cũng không thể tế lên, cần gì tự tìm đường chết như thế? Kim tinh khí của ngươi, phạm vi công kích quá ngắn. Mà m Dương Nhị Khí của ta, vừa dài vừa to, lại có thể công kích hơn mười dặm, giết người ngoài mười dặm!” Bên trong đôi mắt hắn, hai dòng linh khí một đen một trắng chậm rãi xuất ra, giống như hai con linh xà. Diệp Húc mỉm cười nói: “Tuy rằng m Dương Nhị Khí không sắc bén bằng kim tinh khí, nhưng chém giết thân thể một cao thủ Nguyên Thần kỳ, như thế là đủ rồi!” Ngụy Hiên sắc mặt kịch biến, xoay người liền trốn, phóng đi ra ngoài khe nhỏ này, cuối cùng bất chấp chuyện chém giết Diệp Húc, cũng bất chấp thu đi gốc Không Thanh vạn năm kia, hiện giờ lão chỉ có một nguyện vọng, đó chính là trốn, trốn được xa bao nhiêu liền trốn, trốn nhanh được bao nhiêu liền trốn đi! Vù! Lão chui vào trong Thương Minh Cấm Thần đại trận, cấp tốc phi nhanh về phía trước, đột nhiên, hai dòng linh khí một đen một trắng chợt lóe qua cổ lão, cổ Ngụy Hiên lập tức rời ra. Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, đang đỉnh thu hồi m Dương Nhị Khí, đã thấy thân thể không đầu của Ngụy Hiên ôm đầu lao ra bên ngoài, trông thật quỷ dị. “Như thế mà cũng không chết? Cường giả Tam Thần cảnh thật quá hùng mạnh!” m Dương Nhị Khí lại lướt qua, đã thấy thân thể không đầu của Ngụy Hiên đột nhiên nâng tay ra sức ném, ném đầu của mình ra ngoài đại trận, bên ngoài Thương Minh Cấm Thần đại trận, con Lục Nhãn Kim Thiềm kia vù một tiếng nhảy lên, há mồm nuốt đầu vào, lập tức tung người nhảy như bay, gào thét mà đi. “Diệp sư đệ, ngươi đoạn thân thể ta, hủy thân thể ta, thù này ta nhất định sẽ báo!” Thanh âm của lão từ trong miệng Lục Nhãn Kim Thiềm truyền đến. Diệp Húc cười to: “Ngụy sư huynh đi thong thả, nếu tiểu đệ lại gặp được ngươi, liền sẽ đối với ngươi như con ngươi, gặp lần nào, cắt lần đó! Ngụy Không Sơn bị ta cắt đi tứ chi, mà ngươi, ta chỉ cắt đầu, hy vọng ngươi có thể dự trữ thêm mấy cái thân thể nữa!” Oa! Lục Nhãn Kim Thiềm giận dữ gào lên, một đầu đụng vỡ một ngọn núi lớn, biến mất không thấy. “Ngụy Hiên kẻ này, đầu óc nhỏ nhen, nói không chừng sẽ bị ta làm cho tức chết…” Diệp Húc cười ha ha, m Dương Nhị Khí từ từ nhập vào trong mắt hắn, khóe mắt lại có hai dòng máu đen chảy xuống, tuy rằng trong khoảng thời gian này thân thể hắn tăng mạnh lên rất nhiều, nhưng dùng hai dòng linh khí này với hắn phụ tải vẫn rất lớn. “Sư huynh, huynh không sao chứ?” Phượng Yên Nhu vội vàng bước lên, đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi. Diệp Húc nhu nhu mắt, tầm nhìn dần dần rõ ràng, lắc đầu nói: “Ta không sao. Phương cô nương, làm phiền cô thu thi thể Ngụy Hiên, còn có cả dòng kim tinh khí kia. Lần này lão tiểu tử thiệt lớn, chẳng những trả lại dòng kim tinh khí còn nguyên vẹn cho ta, còn đưa cả Linh Phủ cả mình cho ta, chắc là giờ phút này lão xót của lắm đi? Ha ha, ta lại quên, lúc này lão đã không còn tim…” Phượng Yên Nhu đang định đi vào Thương Minh Cấm Thần đại trận, Tống Cao Đức vội vàng cười nói: “Phượng cô nương, làm phiền cô mang thân thể của lão tiểu tử Ngụy Hiên tới, ta định dùng thân thể lão ta luyện thành một kiện vu bảo. Chậc chậc, tuy rằng lão tử không thể luyện chế Diệp lão đệ thành vu bảo, nhưng thân thể lão Ngụy Hiên này không hề thua kém Diệp lão đệ chút nào, nếu luyện thành bảo bối, đủ để ta dùng đến Tam Thần cảnh…” “Vừa ra tay liền một khối thi thể không đầu, phong cách biết bao…” Hắn nhỏ giọng nói thầm. Phương Yên Nhu lắc lắc đầu, đi vào Thương Minh Cấm Thần đại trận, thầm nghĩ: “Tống sư huynh đây là cái sở thích kỳ quái gì đây, lại thích dùng thi thể không đầu làm vu bảo…” Nàng thu thân thể không đầu của Ngụy Hiên và dòng kim tinh khí kia, Tống Cao Đức vội vàng ôm thân thể không đầu kia vào trong ngực, liên tục cảm ơn, Diệp Húc cũng thu kim tinh khí, thật sự vui mừng, ba người đồng thời nhìn về hướng gốc Không Thanh vạn năm kia.