[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 350 : Đây là các ngươi muốn chết.

Ngày đăng: 20:14 17/09/19

Tâm thần Diệp Húc khẽ động, Di La Thiên Địa Tháp là vu bảo vô thượng mà Di La Thiên Yêu Đế để lại, quả là không sai, nhưng tòa bảo tháp này lại ẩn trong Thiên đế hành cung ở trong tầng tầng lớp lớp tinh vân, lại là một kho báu cực lớn, so với kho báu Nam Thiên Môn của Tây hoàng còn kinh người hơn! "Nếu ta có thể tìm được tòa Thiên cung này..." Hắn kích động tâm thần, nhưng lại thở dài một tiếng, lấy tu vi cùng thực lực hiện giờ của hắn, cho dù biết vị trí chuẩn xác của Di La Thiên Yêu Đế hành cung, chỉ sợ cũng không có năng lực tìm kiếm. Một luồng thần thức của hắn thăm dò vào bên trong Di La Thiên Địa Tháp, chỉ thấy Phượng Yên Nhu còn đang tận lực luyện hóa nguyên thần Hạ Tùng Giang, lúc này cô ta đã lên đến Tam Thai cảnh Nguyên Thai kỳ đỉnh phong, bất cứ khi nào cũng có thể bước vào Tam Dương cảnh Thân Dương kỳ, mà nguyên thần Hạ Tùng Giang chỉ còn lại mấy mảnh nhỏ. Diệp Húc khẽ động tâm niệm, thủy phong hỏa sơn lôi năm đạo sát khí bay lên, vờn quanh người Phượng Yên Nhu, đợi khi nàng tiến vào Tam Dương cảnh là có thể trực tiếp dùng năm đạo sát khí này để tôi luyện thân thể cùng nguyên thai, hoàn toàn trở thành cường giả Thân Dương kỳ! Vu sĩ dùng sát khí tôi luyện thân thể và nguyên thai sẽ hấp thu sát khí bốn phía, vô số sát khí sẽ tuôn vào bên trong nguyên thai, nếu Phượng Yên Nhu vượt qua sát khí tẩy lễ, năm đạo sát khí này sẽ biến thành khí thải, không còn tác dụng ban đầu nữa. Chẳng qua, mấy cái sát khí này Diệp Húc lấy đến rất dễ, hơn nữa hắn cách Tam Dương cảnh còn một đoạn nữa, cho nên với thứ này cũng chẳng để ở trong lòng. "Phượng cô nương rất nhanh sẽ xông lên Tam Dương cảnh, sau khi dùng sát khí tôi luyện thân thể và nguyên thai là có thể thi triển Diệt Thần đại cấm, sẽ hoàn toàn gạt bỏ thần thức của Hạ Tùng Giang trong những mảnh nhỏ nguyên thần! Đến lúc đó ta sẽ một lần xông lên Tam Thai cảnh, sẽ có được thực lực để có thể chống lại Ngụy Hiên!" Diệp Húc đi vào Tử Uyển hiên, đi lên tầng đỉnh, cáo từ Tử Thiên Mạch. Vị thiếu nữ áo tím này có chút lo âu tháp giọng nói: "Sư thúc, có rất nhiều người âm thầm thăm dò tin tức của ngươi, e là sẽ gây bất lợi cho ngươi." Nàng ta có chút do dự, hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thoáng qua xung quanh rồi mới lặng lẽ nói: "Sư tôn vốn dặn ta, bà nói ngươi đắc tội quá nhiều người, không để cho ta báo cho ngươi tin này, để tránh đắc tội người khác, thậm chí cả vị cao thủ trẻ tuổi lấy được Trấn Long bảo ấn kia cũng muốn ra tay với ngươi. Sư thúc, tốt nhất là ngươi tạm thời đừng rời đi Tiên Các vội..." Diệp Húc chớp chớp mắt, cười nói: "Thiên Mạch cô nương, những kẻ muốn đối phó ta có những ai?" Tử Thiên Mạch chần chừ một lúc, thầm cắn răng, thấp giọng nói: "Đại Đường Thiên Sách phủ Trình Bảo Thụy, m Dương tông Đậu Thiên Khuyết, Thiên Nhân tông Lý Trường Phong, Vu Đạo tông Nhạc Bất Phàm, Thái Thượng Đạo tông Đồng Chí Bình..." Khụ! Khụ! Tiếng ho khan của Tiêu Nguyệt Tường truyền đến, Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người phụ nữ trung niên xinh đẹp này chầm chậm đi tới, nhìn về phía Tử Thiên Mạch, tựa như cười như không. Thiếu nữ áo tím cúi đầu xuống, không hề lên tiếng nữa. "Thiên Mạch cô nương, Diệp mỗ nợ cô một ân huệ." Diệp Húc lập tức đứng dậy cáo từ, Tiêu Nguyệt Tường nhìn hắn rời đi, quay đầu nhìn về phía Tử Thiên Mạch, sắc mặt chuyển lạnh: "Tiểu nha đầu, ta đã dặn con như thế nào? Những kẻ đó đều là các cao thủ trẻ tuổi các đại thánh địa các đại thế lực, thành tựu trong tương lai không có hạn, nếu biết Tử Uyển hiên ta âm thầm thông báo cho Diệp Thiếu Bảo, sau này Tử Uyển hiên còn buôn bán được hay không?" Tử Thiên Mạch cúi đầu không nói, đột nhiên ngẩng đầu lên cười nói: "Sư tôn biết con nhất định sẽ không nhịn được nói cho hắn biết, vì sao còn nói cho con tin đó?" Sắc mặt Tiêu Nguyệt Tường chuyển chuyển, cười mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, vi sư cũng muốn nhìn xem hắn ta có thể vượt qua được cửa ải này hay không." Diệp Húc rời khỏi Tử Uyển hiên, lập tức bay lên trời, ung dung bay ra Hải Ngoại Tiên Các. Hắn vừa mới bay ra khỏi phạm vi Tiên Các, đã thấy một chiếc chiến xa ầm ầm bay ra Tiên Các, chặn ngang trước người hắn, chiếc chiến xa này do hai con long mã kéo, bốn lão giả Tam Thai cảnh điều khiển long mã, hơi thở khổng lồ. Người ngồi trên xe là một gã nam tử trẻ tuổi, tay vung vẩy quạt, thần thái cao ngạo. Trước đầu gối của y có bày một cây chiến phủ, một cái kim tiên, một cây Lang Nha bổng, một thanh bảo kiếm, đều lộ ra từng luồng Thuần Dương khí tức, hiển nhiên đều là Thuần Dương chi bảo. Tên nam tử trẻ tuổi này khí thế thật lớn, trên đỉnh đầu y, một cột Thuần Dương khí phóng lên cao, tại đỉnh cây cột khí này biến ra hình thái của đủ loại vu bảo. Y nhìn về phía Diệp Húc, mỉm cười nói: "Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, nghe nói Tiểu Thiên vương Lý Huyền Tố Thiên Vương phủ cũng thua trong tay ngươi, ta vốn không định động thủ với ngươi, nay lại có vài phần hứng thú." Một lão giả lái xe trong đó mở hai mắt ra, ánh mắt như điện, nhìn hướng Diệp Húc, điềm nhiên nói: "Tiểu chủ nhân nhà ta Trình Bảo Thụy Trình công tử muốn giết ngươi, còn không quỳ xuống vươn cổ ra?" Diệp Húc bỗng thấy buồn cười, lắc đầu nói: "Thật to gan, một tên nô tài cũng dám nói chuyện với ta như vậy sao, không biết sống chết..." "Trình huynh, một mình ngươi chỉ sợ chưa chắc đã rõ hung danh của Diệp lão ma rồi, không ngại còn có thêm Lý Trường Phong ta!" Lại có một tòa bảo liễn lái tới, trong bảo liễn một gã trẻ tuổi trái ôm phải ấp, bên người đều là mỹ nhân, hương diễm vô cùng, đỉnh đầu gã cũng có một cột khí thuần dương, trên đỉnh cột khí hiện ra từng ngọn núi xanh. Gã này đẩy cô gái bên người ra, đứng dậy đứng ở trước bảo liễn, điềm nhiên nói: "Diệp Thiếu Bảo, đầu của ngươi nay thật quý giá, chẳng những Yêu chủ muốn cái đầu của ngươi, Tiểu Quang Minh Thánh Địa, Nguyên Thủy Thánh Tông cùng Thiên Đạo Tông đều đang treo giải cái đầu của ngươi. Chỉ cần giết được ngươi liền có thể kết được với tam đại thế lực này, thậm chí trở thành con rể Yêu chủ, loại chuyện tốt này tới nơi nào để tìm?" Ầm ầm! Một con lâu thuyền phá không đánh tới, xuất hiện ở bên ngoài Hải Ngoại Tiên Các, một gã đại hán râu hùm đứng ở đầu thuyền, cười ha ha: "Trời tính không bằng người tính, không nghĩ tới Nhạc Bất Phàm ta tìm kiếm ngươi khắp nơi không có kết quả, ai ngờ đến Hải Ngoại Tiên Các định mua vài món tốt lại thấy ngươi ở nơi đây. Nếu ta ra mặt, như vậy Diệp huynh ngươi sẽ không có đường sống rồi!" Lại có một người một mình tiến đến, phía sau hiện lên một cái Thuần Dương nguyên thai, trong đó có một cái nguyên thần cự mãng đang dần dần thành hình, dữ tợn hung ác, đây là một gã cao thủ tu vi đã tới gần Tam Dương cảnh Dương Thần kỳ, so với đám người Trình Bảo Thụy còn mạnh hơn nhiều, thản nhiên nói: "Diệp Thiếu Bảo, ngươi bắt cóc hai vị tiểu công chúa Thiên Yêu cung, làm hại chúng ta ở Thiên Yêu cung chẳng được gì, mất hết mặt mũi, dù cho Yêu chủ không hạ lệnh, Đậu Thiên Khuyết ta cũng phải giết ngươi!" Vù! Lại có một tên thiếu niên mặc áo tơi, tay cầm một cây sào trúc, điều khiển thuyền nhỏ đến, cười khanh khách nói: "Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, ngươi làm quá nhiều chuyện ác, tội ác tày trời, có từng nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay?" ... Diệp Húc coi như không nghe thấy, đánh giá khắp nơi, chỉ thấy trừ các cao thủ trẻ tuổi đến từ các đại thánh địa các đại thế lực này, các cường giả Tam Thần cảnh như đám người Viên Thiên Công, Minh Hà giáo chủ cũng đứng cách đó không xa, những Đại vu thế hệ trước đó tụ tập lại, cười cười nói nói, tựa hồ không để hắn ở trong lòng. Còn có Hạ Tùng Giang, vị cường giả Hạ gia Trung Châu này một mình đứng giữa không trung, cửu đại nguyên thần phía sau ẩn nấp trong hư không, hoàn toàn tách biệt với những người khác. Thân phận y tôn quý, chính là trưởng giả Hạ gia, ỷ vào thân phận của mình nên khinh thường đứng cùng người khác. "Viên công, không ngờ tên tiểu tử này đắc tội nhiều người như vậy, lần này có lẽ không cần chúng ta ra tay, hắn cũng sẽ bị người giết chết." Hồ Tiên Nhi cười ngâm ngâm nói. Viên Thiên Công hừ lạnh một tiếng, liếc Diệp Húc, điềm nhiên nói: "Tiểu tử này giảo hoạt như cá trạch, ngay cả ta cũng không bắt được hắn, lần này để mấy tên nhóc kia đi giết hắn, đỡ phải khiến ta ra tay. Những tên nhóc đó giết hắn rồi, ta lại giết chúng, cướp lại bảo bối!" Yêu Sa Vương mở cái miệng rộng ra, chìa cái đầu lưỡi đỏ tươi vừa to vừa dày ra, ở trên mặt liếm một vòng, rửa xong mặt, cười quái dị nói: "Trong Tiên Các cấm động thủ, nếu tiểu tử đó lắc mình trốn trong Tiên Các, chẳng lẽ chúng ta phải ở trong này trông coi cả đời sao?" "Bị nhiều người khiêu khích như vậy, phàm là kẻ có chút huyết tính đều sẽ không nhịn được, ta không tin tiểu tử này có thể núp ở đây cả đời!" Viên Thiên Công đằng đằng sát khí, cười ha ha nói: "Nếu hắn thật sự núp ở nơi này, để mặc kẻ khác khiêu khích, chết sống không ra, ta lại bội phục hắn là một kẻ kiêu hùng!" Diệp Húc nhìn lướt qua bốn phía, chỉ thấy nhiều cao thủ trẻ tuổi đều đã tới rồi, có một số ít vẫn là Tam Thai cảnh, nhưng thực lực lại cực kỳ mạnh, có thể khiêu chiến vượt cấp với cường giả Tam Dương cảnh, trong đó cũng không thiếu cao thủ trẻ tuổi Tam Dương cảnh, khí tức tuôn ra, những cột khí Thuần Dương đánh lên trời cao, diễn biến đủ loại hình dạng vu bảo. Nguyên thần bọn họ hiển hóa, ở sau người hình thành đủ loại dị thú thượng cổ, kỳ quái. Ở chỗ xa hơn, không biết bao nhiêu vu sĩ vốn định rời đi đều dừng lại, nghỉ chân mà xem. "Vị thiếu niên áo lam kia chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo? Nghe nói hắn bắt cóc hai cô con gái của Yêu chủ, ngay cả Yêu chủ đều hạ xuống Tru sát lệnh, nếu ai có thể mang đầu hắn đi gặp Yêu chủ thì sẽ trở thành con rể của Yêu chủ!" "Ngay cả Thiên Nhân tông Lý Trường Phong đều muốn ra tay, xem ra Diệp Thiếu Bảo lành ít dữ nhiều rồi." "Diệp Thiếu Bảo nay hết sức nổi danh, như mặt trời ban trưa, đáng tiếc là phải vẫn lạc ở nơi đây rồi!" ......... Diệp Húc đảo mắt nhìn bốn phía, không hề kinh sợ, mềm giọng nói: "Chư vị, các ngươi đây là đang muốn chết đó, các ngươi có biết không?" Sắc mặt mọi người lập tức trở nên cực kỳ khó coi, một tên lão nô lái xe cho Trình Bảo Thụy Thiên Sách Phủ gầm lên một tiếng, từ trên chiến xa đứng dậy, nguyên thai phía sau động đậy, một cái nguyên thần Thương Lang từ trong nguyên thai hiện ra, điềm nhiên nói: "Khẩu khí thật lớn! Thiếu chủ nhà ta căn bản không cần ra tay, chỉ cần một mình lão nô ta cũng đủ xử tử ngươi rồi!" Lão ta đang định động thủ, Trình Bảo Thụy vươn tay ra đặt lên bờ vai lão, đứng lên nói: "La nô, Ta nổi danh cùng Tiểu Thiên Vương Lý Huyền Tố, Lý Huyền Tố bại trong tay hắn ta, ngươi không phải đối thủ của hắn. Để tỏ lòng tôn kính với hắn, vẫn là để ta tự mình ra tay, lấy đầu hắn xuống!" Hắn ta đứng dậy, một làn khí tức Thuần Dương bắt đầu trào ra, cho thấy tu vi và thực lực vô cùng cao thâm, đưa tay ra nhấc lấy chiến phủ trên chiến xa, ngạo nghễ nói: "Ta luyện ra bốn món Thuần Dương chi bảo, mỗi lần giết người chỉ cần dùng một món, mặc dù là động thủ với Lý Huyền Tố, ta cũng chỉ dùng một món là đủ! Không biết, ngươi có thể để ta phải dùng mấy món..." Răng rắc! Một cây cột buồm mang theo cánh buồm vù một tiếng từ trên cao hạ xuống, Diệp Húc lười nói nhảm với hắn ta, trực tiếp nắm lấy cột buồm liền đánh tới. "Tới rất hay!" Trình Bảo Thụy quát to một tiếng, vung búa lớn đón lấy cột buồm, cười to nói: "Muốn động thủ cùng ta? Để ta xem ngươi có mấy phần bản sự..." Ầm ầm! Diệp Húc vung cột buồm đánh thẳng xuống, Thuần Dương đại phủ lập tức nứt ra, vỡ nát trên đất, cột buồm hạ xuống đầu Trình Bảo Thụy, đưa hắn ta cả người lẫn xe, thêm cả bốn lão nô Nguyên Thai kỳ kia cùng với hai con long mã, nện tất cả đến dập nát! Hắn thu hồi cột buồm, chỉ thấy kiện vu bảo kỳ lạ này dựng thẳng phía sau hắn, giống như một lá cờ cực lớn, đón gió lay động, phất phới. Bốn phía lặng ngắt như tờ. Diệp Húc liếc nhìn một vòng, mỉm cười nói: "Nếu các ngươi đã muốn được chết như thế, vậy ta liền tiễn tất cả các ngươi lên đường."