[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 382 : Mất mặt ngay mặt
Ngày đăng: 20:15 17/09/19
“Đánh cắp một hoàng triều, từ quốc vận, hoàng vị, đến trọng khí quốc gia, thậm chí đem hoàng vị truyền cho con cháu mình, danh tác lớn như thế, nghĩ một chút thôi cũng làm cho người ta cảm thấy khủng bố! Người làm ra chuyện này, nhất định là một ma đầu có tâm cơ vô cùng thâm trầm!”
Diệp Húc nhíu mày thật sâu, Thủy hoàng đế trong khi nổi giận đã truyền thụ đầy đủ pháp môn triệu hoán Thập Nhị Đồng Nhân cho hắn, đồng thời bắt hắn phải đồng ý giúp ông ta điều tra cho rõ, đến tột cùng là ai đánh cắp đế quốc của ông ta.
Đây là một vấn đề khó khăn, nếu Diệp Húc có được tu vi như Ứng Tông Đạo thì chuyện điều tra này đơn giản, chỉ cần trực tiếp xông vào hoàng cung, chính diện hỏi đương kim Tần hoàng là được.
Đáng tiếc hiện giờ Diệp Húc chỉ là vu sĩ Tam Thai cảnh, còn chưa có năng lực như Ứng Tông Đạo.
“Tiểu tử, ngươi giúp ta bắt tên Thái tử mạo danh này trước, ta muốn rút hồn phách, thần thức, trí nhớ của hắn, sưu thiên triệt địa, đào tổ tông mười tám đời hắn ra, nhìn xem đến tột cùng là ai dám cả gan làm loạn như thế!” Thủy hoàng đế hung tợn nói.
Diệp Húc trầm giọng nói: “Tiền bối, tu vi Thái tử Sơ cao hơn ta, tu luyện cũng là Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, tu vi của hắn ta đủ để triệu tập ảo ảnh của Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân giáng xuống. Hiện tại thì tu vi của ta còn không thể triệu tập hư ảnh mười hai đồng nhân, không phải là đối thủ của hắn.”
“Ta không thể ở bên ngoài quá lâu, tiểu tử, ngươi đừng quên lời hứa với ta, mau chóng nghiền chết hắn…” Luồng tinh hồn của Thủy hoàng đế này lại chui vào bên trong kim bài, biến mất không thấy.
Diệp Húc thở dài, triệu tập ảo ảnh cấm bảo cũng không phải là một loại chuyện đơn giản, ít nhất cần phải có tu vi Tam Thần cảnh mới có thể làm được, hơn nữa không phải bất cứ một tên Đại vu Tam Thần cảnh nào cũng có năng lực triệu tập được ảo ảnh cấm bảo.
Lúc trước ở bên trong Cổ Côn Luân Thánh Địa, Hoàng Tuyền Ma Tông vì triệu tập ảo ảnh Luân Hồi Thiên Bàn đã phải cần đến ước chừng hơn ba mươi vị Đại vu Tam Thần cảnh đồng loạt rat ay, khó khăn lắm mới thành công.
Mà ở Hải Ngoại Tiên Các, Hạ Tùng Giang vì ngăn cản thần quang trong mắt Đệ nhất thần sát đã triệu tập ra ảo ảnh Thiên Đỉnh của Hạ gia.
Chẳng qua đó là do Hạ Tùng Giang có được cửu đại nguyên thần, tu vi ước chừng hơn chín lần loại Đại vu như Ngụy Hiên. Hơn nữa hư ảnh cấm bảo lão triệu tập cũng không thể kéo dài, chỉ ngắn ngủi một chớp mắt, nếu không lần đó kẻ phải bỏ chạy trối chết không phải là lão nữa, mà là Diệp Húc.
Huống hồ, Thiên Đỉnh chân chính của Hạ gia đã sớm mất, ảo ảnh mà Hạ Tùng Giang triệu tập chỉ là thứ phỏng chế mà Hạ gia rèn lại sau đó.
Đủ thấy, triệu tập ảo ảnh cấm bảo khó khăn biết bao nhiêu.
Trấn quốc chi khí của Đại Tần, Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân, tuy không phải là cấm bảo hoàn chỉnh, nhưng không có tu vi Tam Thần cảnh thì đừng mơ triệu tập được ảo ảnh của Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân ra.
Cho dù là Thái tử Sơ cũng không có khả năng có đủ tu vi để một hơi liền triệu tập toàn bộ ảo ảnh của mười hai cái Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân ra, lấy tu vi vô cùng thâm hậu của hắn ta kia, nhiều nhất cũng chỉ triệu tập ra được bảy tám tòa ảo ảnh Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân.
Diệp Húc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thầm nhủ: “Nếu luyện hóa nguyên thần Ngụy Hiên và nguyên thần thứ hai của Vệ Trăn, có hai đại nguyên thần này, ta đích xác có thể triệu tập ra ảo ảnh Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân ra tác chiến, nhưng nhiều nhất có thể triệu tập được hai cái ảo ảnh đồng nhân mà thôi.”
Ý niệm hắn thăm dò vào bên trong Di La Thiên Địa Tháp, chỉ thấy đám người Phượng Yên Nhu và Hùng Bi vẫn quay chung quanh đại đỉnh như trước, đỉnh đầu khói trắng bốc lên, tới thời điểm mấu chốt luyện hóa nguyên thần Ngụy Hiên, bất cứ lúc nào cũng có thể xóa bỏ thần trí Ngụy Hiên.
Chỉ cần Phượng Yên Nhu xoá đi được thần trí trong nguyên thần Ngụy Hiên, hắn liền có thể đem nguyên thần Ngụy Hiên luyện nhập Đệ nhất thần sát, biến thành nguyên thần thứ hai của mình, thúc dục nguyên thần thứ hai, hẳn là có thể triệu tập ảo ảnh một tòa Đô Thiên Đồng Nhân.
Nhưng dù có được nguyên thần Ngụy Hiên, cưỡng ép triệu tập Đô Thiên Đồng Nhân, vẫn sẽ làm hao tổn cực lớn tu vi của nguyên thần thứ hai.
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn hướng Thái tử Sơ, chỉ thấy ở trong khoảng thời gian này, đám cao thủ hoàng thất Đại Tần điều khiển thuyền lớn ầm ầm bay đến, chen vào giữa các thế lực, thậm chí cả bọn người Viên Thiên Công, Hạ Tùng Giang không thể không nhường bước, xuất ra một chỗ cho chiếc thuyền lớn này.
“Sắp tới giữa trưa rồi, Diệp Thiếu Bảo lại vẫn chưa đến, thật là làm cho người ta thất vọng.” Dư Nhân Kiệt cười nói.
Trên cự hạm, Triệu La Hưu nhìn mọi người, cười ha ha nói: “Các vị, các ngươi chắc còn chưa biết, chuyện Diệp Thiếu Bảo bị thương nặng chính là do tại hạ thả ra. Thái tử nhà ta nhận được tin này, lập tức trợ giúp, dùng nhân lực vật lực, truyền tin tức khắp chính ma yêu ba đạo!”
Hắn ta đắc ý dào dạt, cười nói: “Các vị có thể đến chỗ này, tất cả đều là công lao của Triệu mỗ và Thái tử! Đầu của Diệp Húc, Thái tử nhà ta tất lấy được!”
Thái tử Sơ đứng ở đầu thuyền, thản nhiên liếc mọi người một cái, nghiễm nhiên coi chính mình trở thành người đứng đầu quần hùng, mỉm cười nói: “Cô từng nghe nói Diệp Thiếu Bảo kẻ này giả dối như hồ, mưu ma chước quỷ, khó đảm bảo là lúc này hắn đã lẫn vào trong chúng ta, chờ khi buổi trưa vừa đến liền xông vào Ân Khư. Các vị ở đây đều là những nhân vật có uy tín danh dự, hẳn không phải là Diệp Thiếu Bảo.”
Hắn tự xưng cô, khí thế, khí phách còn hơn cả Thái tử Hỉ, dừng lại một chút, mỉm cười nói: “Chỉ có một người giấu đầu rút đuôi, không cho người nhìn đến diện mạo thật của hắn ta.”
Thái tử Hỉ, Dư Nhân Kiệt, Hạ Tùng Giang, Viên Thiên Công nghe thấy, thân hình chấn động, đồng loạt nhìn hướng Diệp Húc.
Thái tử Sơ mỉm cười nói: “Ngươi chính là Tống Cao Đức? Ta từng nghe qua chuyện của ngươi, thành Lạc Vương một bàn tay trấn áp hai vị cao thủ Dương Thần kỳ Tô Mạch Phong Hoàng Khai Phục, một trận chiến ngoài thành bức lui Khổng Chiêu Yêu Thánh, trong Hư Không kính Hiên Viên gia phóng ra dị thái, thiên tài tuấn kiệt xếp hạng thứ hai mươi trên bảng Hư Không! Nhưng, theo những gì ta được biết, chưa từng có ai gặp qua diện mạo thực của ngươi.”
Dư Nhân Kiệt bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm Diệp Húc đang đứng trên Liên Hoa Bảo Sơn, thản nhiên nói: “Tống huynh, mời ngươi tán đi kim quang, để chúng ta nhìn thấy mặt mày.”
“Tống huynh hẳn là không phải Diệp Thiếu Bảo, Hiên Viên gia chính là Thiên đế thế gia chính đạo, sao có thể lăn lộn cùng một chỗ với ma đầu xú danh Diệp Thiếu Bảo được?”
Thái tử Hỉ cười nói: “Nhưng là để đảm bảo, còn mong Tống huynh tản đi kim quang, để chúng ta xóa đi nghi ngờ trong lòng.”
“Tiểu tử, ngươi không tan đi kim quang che mặt, chẳng lẽ còn muốn chúng ta tự mình động thủ sao?” Yêu Sa Vương nhe răng cười gằn nói.
Ông!
Sau lưng Hạ Tùng Giang hiện ra cửu đại nguyên thần, khuôn mặt âm trầm, ánh mắt bất thiện, chỉ cần Diệp Húc có chút dị động thôi sẽ tùy thời phát động công kích, không để cho Diệp Húc bất cứ cơ hội gì.
Diệp Húc khẽ cười nói: “Các vị, nghe các ngươi nói, Diệp Thiếu Bảo bản thân bị trọng thương, tiến vào Ân Khư tìm kiếm linh đan của Thương hoàng trị liệu thương thế. Việc này có vị hoàng thất Đại Tần này làm chứng, hẳn là sẽ không sai nhỉ?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo bản thân bị trọng thương, sao có thể ở Lạc Vương thành dùng một bàn tay trấn áp Tô Mạch Phong Hoàng Khai Phục, một chưởng bức lui Yến Trác Nhiên? Ta ở ngoài thành Lạc Vương, ác chiến Khổng Chiêu Yêu Thánh, thậm chí đánh cho hắn ta bị thương, bức hắn phải rút đi. Trong Hiên Viên gia, ta vượt qua ba mươi mốt cảnh giới nhỏ, khiêu chiến vượt cấp, khai thông cửa thứ mười! Loại chuyện này, một tên Diệp Thiếu Bảo đang trọng thương có thể làm được sao?”
Mọi người nao nao, cẩn thận suy nghĩ tên “Tống Cao Đức” trước mắt này từ khi xuất đạo tới nay, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, dựa vào nắm đấm mà hiển hách uy danh, thầm nghĩ: “Trong trận quyết chiến với Ngụy Hiên, Diệp Thiếu Bảo đã bị thương nặng, lúc này dưỡng thương còn không kịp, sao có được chiến lực như vậy? Tống Cao Đức quả thật không thể nào là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo được…”
Thái tử Sơ nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy mọi người dường như là đánh mất nghi ngờ với Diệp Húc, lập tức hừ lạnh một tiếng, khí thế lăng nhân, thản nhiên nói: “Tống Cao Đức, cô mặc kệ ngươi có phải Diệp Thiếu Bảo hay không, hôm nay dù thế nào đi chăng nữa ngươi cũng phải tán đi kim quang, để cô thấy diện mạo thật của ngươi một lần!”
Diệp Húc nổi giận trong lòng, đồng thời thất kinh, Triệu Thái Sơ Thái tử Đại Tần quả là hạng người không tầm thường, kẻ này o ép người khác, làm việc cẩn thận, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không để lại cho người ta chút đường sống nào, so với Thái tử Hỉ Đại Đường còn khó chơi hơn!
Thái tử Hỉ có một loại khí chất quân nhân, mà Thái tử Sơ lại bá đạo vô cùng, hoành hành ngang ngược, trời sinh chính là bạo quân!
“Thái tử Sơ, ngươi đây là cố ý đắc tội ta?” Trong giọng nói của Diệp Húc không có một chút nào động nào, nhưng ai nghe cũng có thể thấy được sự phẫn nộ trong nội tâm của hắn.
Thái tử Sơ khẽ mỉm cười, hắn ta cực kỳ tự phụ, điềm nhiên nói: “Đắc tội ngươi? Tống Cao Đức, ngươi quá coi trọng bản thân rồi, ngươi không tán đi kim quang chính là đắc tội cô, đắc tội toàn bộ Đại Tần…”
“Ngươi là tạp chủng.” Diệp Húc không mặn không nhạt nói.
Thái tử Sơ nao nao, dường như đang hoài nghi lời mình vừa nghe, thất thanh nói: “Ngươi nói cái gì?”
Diệp Húc hạ giọng nói: “Ta nói ngươi là tạp chủng, ngươi không nghe rõ sao?”
Thái tử Sơ đứng tại chỗ, tức giận đến tay chân phát run, kiêu ngạo lúc trước, phí phách lúc trước, thô bạo lúc trước, dường như bị những lời này đánh bay, đập cho đầu óc hắn mê muội!
Từ khi hắn xuất thế tới nay, đều được người phủng trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở, e sợ hắn té ngã e sợ hắn bỏng, ai gặp hắn không lo sợ nơm nớp, thật cẩn thận cười lấy lòng, dù là đại thần văn võ trong triều Đại Tần cũng không thể không khúm núm, cung kính gọi hắn một tiếng Thái tử!
Hắn là một trong những vu sĩ trẻ tuổi kiệt xuất đương thời, rất sớm liền thành Đại vu, thiên tư tung hoành, được Tần hoàng thân phong là Thái tử, triều thần quỳ lạy, tương lai Tần hoàng bang hà, hắn chính là Tần hoàng tiếp theo, địa vị tôn quý cỡ nào? Dù là các thánh địa trong lãnh thổ Đại Tần cũng phải nghe theo chiếu lệnh của hắn!
Hiện giờ, không ngờ hắn lại bị người ở ngay trước mặt gọi là tạp chủng, hơn nữa còn mắng hai lần!
Này quả thực so với ở ngay trước mặt mọi người tát hắn liên tục ba trăm cái còn khiến hắn khó có thể chịu nổi!
Khì khì!
Dưới trướng Dư Nhân Kiệt, một nữ vu sĩ Thiên Nhân tông không nhịn nổi bật cười ra tiếng, những vu sĩ khác mặt cũng hiện ý cười, chỉ là cố nín nhịn, không dám cười ra tiếng.
Gương mặt Thái tử Sơ dữ tợn, hắn giơ tay chộp tới, nắm lấy cổ thiếu nữ kia, một tiếng rắc vang lên, vặn gãy cổ cô ta, lại duỗi tay đập mạnh một cái, đánh cho thi thể thiếu nữ kia nát thành bánh thịt.
Bên trong lòng bàn tay hắn toát ra ma hỏa đen, két một tiếng, đốt máu thịt trong tay thành tro tàn!
Hắn ở ngay trước mặt Dư Nhân Kiệt giết nữ đệ tử Thiên Nhân tông, sư muội của Dư Nhân Kiệt, có thể nói là không kiêng nể chút nào, một chút mặt mũi cũng không để lại cho Dư Nhân Kiệt và Thiên Nhân tông!
Dư Nhân Kiệt và Thiên Nhân tông cùng các cao thủ các phái chính đạo mặt mang vẻ tức giận, cố kiềm chế xuống.
“Mọi người đừng vọng động! Thế lực Thái tử Hỉ thật sự rất khổng lồ, hiện giờ rất nhiều cao thủ thánh địa Đại Hán đều đang đuổi giết yêu tông thất thánh, khiến cho bên trong các cao thủ cấp bậc như ta chỉ có một mình ta tiến đến Ân Khư, phe chúng ta chắc chắn không phải là đối thủ của Thái tử Sơ!” Dư Nhân Kiệt nén giận, trầm giọng nói.
“Tống Cao Đức kẻ này thật to gan lớn mật, cả Thái tử Sơ cũng dám mắng!”
Viên Thiên Công và đám yêu vương Kiềm Hải liếc nhau, trong lòng âm thầm kinh ngạc: “Nhưng cũng tốt, Diệp Thiếu Bảo không tới, để xem cuộc tranh đấu giữa Thái tử Sơ và Hiên Viên gia trước, tốt nhất là bọn chúng lưỡng bại câu thương, để chúng ta ngư ông đắc lợi!”
Những người khác hiển nhiên cũng có tính toán như thế, tọa sơn quan hổ đấu, ở trong tình thế không rõ, bọn họ rất vui vẻ khi nhìn đám người Diệp Húc đối nghịch với Thái tử Sơ.
Đây đồng thời cũng là mưu kế của Diệp Húc, nếu hắn tán đi kim quang, lộ ra diện mạo, chắc chắn sẽ bị năm thế lực vây công, không có bất cứ đường sống nào. Nhưng hắn mắng Thái tử Sơ là tạp chủng, chủ động đưa chính mình đối lập với Thái tử Sơ, chỉ phải đối mặt với thế lực phía Thái tử Sơ, mà không phải đối mặt với các thế lực vây công, bởi vậy còn có một con đường sống.
Vẻ mặt Thái tử Sơ lành lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Húc, thanh âm như cú, nói: “Tống Cao Đức, ngươi nói thêm câu nữa…”
“Thái tử Sơ, người ta chửi ngươi là tạp chủng, không ngờ ngươi lại thích nghe!”
Đột nhiên một thanh âm vô cùng kiêu ngạo truyền đến, chỉ thấy một bóng dáng nhanh như tia chớp, hiện lên trên đỉnh đầu mọi người, bay vào trong Ân Khư.
“Đã đến giữa trưa rồi! Diệp Thiếu Bảo lão ma đầu kia cuối cùng cũng đến!” Mọi người chấn động tinh thần, cùng hô lên.