[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 390 : Thương hoàng cổ mộ.

Ngày đăng: 20:15 17/09/19

Tướng quân cấm quân Đại Thương khi còn sống chính là tuyệt thế cường giả Tam Bất Diệt cảnh, ra tay dũng mãnh, vượt qua Diệp Húc tưởng tượng. Một kích này của hắn, ngay cả người như Thái tử Sơ Thái tử Hỉ đều có thể dễ dàng đánh chết, không hề có sức phản kháng, chỉ có cường giả Tam Bất Diệt cảnh cùng người đứng đầu các đại thánh địa mới có thế tiếp được một kích này! Tốc độ kiếm khí của hắn, so với thuyền buồm của Diệp Húc còn nhanh hơn gấp mấy lần, một kiếm chém tới, một khắc liền đi tới phía sau Diệp Húc! “Không xong! Không cản nổi!” Diệp Húc rùng mình trong lòng. Chính vào lúc này, đột nhiên thân hình của vị tướng quân Đại Thương kia, máu thịt trên xương cốt kia rầm một tiếng liền tản ra, rơi xuống đất, mà hắn ta thì bùm một tiếng ngã sấp xuống bái tướng đài, xương cốt rã ra, không thể tiếp tục đứng dậy được nữa. “Kiến Mộc Long Chương của ta bị tiểu tử này cướp đi, chưa kịp hoàn thành sống lại…” Trong hốc mắt hắn toát ra liệt hỏa hừng hực, phẫn nộ tới cực điểm. Chỉ thấy đạo kiếm khí kia đã không có sự không chế của hắn, sát lưng Diệp Húc tà tà bay ra, bắn xuyên hư không, biến mất không thấy nữa. Kiến Mộc Long Chương của hắn bị Diệp Húc cướp đi, chưa kịp hoàn thành việc sống lại, đạo kiếm khí phát ra này liền tiêu hao sạch sẽ tất cả tu vi do A Tị ma khí hóa thành, làm cho không thể một kiếm chém chết Diệp Húc. Diệp Húc khẽ thở phào nhẹ nhòm, một thân mồ hôi lạnh, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút ấm, vội vàng giơ tay sờ, chỉ thấy máu tươi đầy tay. Một kích này của vị tướng quân cấm quân Đại Thương kia tuy không chém chết hắn, nhưng kiếm khí vẫn đâm phá da hắn, cơ thể hắn, suýt chút nữa đưa hắn từ trên xuống dưới, một kiếm cắt ra! “Thật nguy hiểm, thật nguy hiểm…” Diệp Húc lòng còn sợ hãi, sự mạnh mẽ của Đại vu Tam Bất Diệt cảnh vượt qua sự tưởng tượng của hắn, chỉ một đạo kiếm khí thôi đã đuổi giết mấy trăm dặm, phá vỡ thân thể hắn giống như cắt đậu phụ, không hề khó khăn. “Phú quý chỉ có từ trong gian khó, nhưng lần này mạo hiểm thật sự quá lớn, hơi vô ý thôi thì sẽ bị kiếm khí cắt ta thành hai nửa!” Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Cao Đức và Hiên Viên Quang hai người cùng bay tới, khẩn trương vạn phần, vội vàng nói: “Thương thế của ta cũng không đáng lo ngại…” “Thiếu Bảo, đáng lo ngại ở phía sau kìa!” Tống Cao Đức sắc mặt như đất, hổn hển nói. Diệp Húc vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên không tòa binh doanh cấm quân đằng xa kia, mây đen do A Tị ma khí hình thành giống như lốc xoáy, dưới lốc xoáy là một cột khí vô cùng to, điên cuồng đánh xuống sa trường, tuôn vào bên trong cơ thể tên tướng quân kia! Hàng ngàn tên thi binh cấm quân nhất tề tế Kiến Mộc Long Chương của bọn chúng lên, giúp tướng quân của bọn chúng sống lại, đuổi giết Diệp Húc, đoạt lại Kiến Mộc Long Chương của mình! Ở trong mắt người khác, Kiến Mộc Long Chương là một món vu bảo do Mộc tinh khí ngưng tụ mà thành, còn có không ít bảo vật có giá trị sánh ngang Kiến Mộc Long Chương, cũng có không ít bảo vật có giá trị trên Mộc tinh khí. Mà ở trong mắt quân sĩ Đại Thương đó lại có ý nghĩa vinh quang cả đời bọn họ, là hoàng đế ban tặng, bất cứ bảo vật nào cũng không thể thay thế được, bởi vậy phải đoạt lại! “Đám này quả thật âm hồn không tan, vì một tấm Kiến Mộc Long Chương đến nỗi phải đuổi giết không tha sao?” Sắc mặt Diệp Húc có chút khó coi, bất cứ kẻ nào bị một gã Đại vu Tam Bất Diệt cảnh đỉnh phong sắp sống lại đuổi giết, sắc mặt cũng không hề đẹp. Tên Đại vu này một kiếm chém tới liền khủng bố như vậy, nếu hắn khôi phục trạng thái toàn thịnh rồi thì không biết sẽ biến thái đến mức độ nào. Hắn nghĩ đến đây, trong lòng liền hoảng sợ. “Đi mau!” Diệp Húc trước tiên bước về phía trước, trầm giọng nói: “Kẻ đó khi còn sống tu vi thực sự quá hùng mạnh, hoàn toàn sống lại còn cần không biết bao nhiêu thời gian mới có thể làm được. Hiên Viên huynh, huynh có biết nhược điểm và khiếm khuyết gì của đám thi binh cấm quân sống lại đó không?” Hiên Viên Quang lắc đầu, thấp giọng nói: “Điều này ta chưa từng nghe nói qua, chỉ biết bọn chúng không thể rời Ân Khư nửa bước, chỉ cần chúng ta rời khỏi Ân Khư, chúng cũng không thể làm gì được.” “Chúng ta vừa mới vào Ân Khư, sao có thể rời đi như vậy?” Diệp Húc lắc đầu, không chấp nhận đề nghị này. “Đám người kia sau khi chết trong cơ thể còn ý chí chi còn sống, có thể dựa vào Kiến Mộc Long Chương để sống lại, ta cũng chưa nghe thấy bao giờ…” Hiên Viên Quang đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười nói: “Ta có ý này! Những cấm quân đó ở trong Ân Khư không kiêng nể gì, nhưng chỉ có một nơi bọn chúng không dám đi.” “Nơi nào?” Tống Cao Đức vui vẻ nói. Hiên Viên Quang trầm giọng nói: “Nơi đó chính là Thương hoàng cổ mộ! Trong Thương hoàng cổ mộ mai táng nhiều thế hệ hoàng đế Đại Thương, chính là nơi yên nghỉ của hoàng đế Đại Thương, chỉ có nơi đó thì đám thi binh này không dám tiến vào.” Hắn giơ tay chỉ về phía trước, nói: “Diệp huynh, Tống huynh, nơi đó chính là Thương hoàng cổ mộ.” Diệp Húc nhìn theo hướng ngón tay hắn, chỉ thấy ở một nơi xa xa, những dãy núi lên xuống như một đàn rồng nằm đó, bảo vệ xung quanh một ngọn núi lớn. Trên không dãy núi đó, không biết bao nhiêu long khí dài đến ngàn dặm bơi xung quanh mộ địa được xây dựng vô cùng tráng lệ này. Những long khí đó đều hùng mạnh hơn bất cứ một con chân long nào mà Diệp Húc nhìn thấy, chỉ hơi thở thôi đã vượt qua yêu long Tam Thần cảnh Tam Tương cảnh rồi, phỏng chừng là thiên long tu luyện đến Tam Bất Diệt cảnh mới có thể sánh ngang đám long khí đó. “Diệp huynh, nhiều thế hệ Thương hoàng Đại Thương đều mai táng ở nơi đó!” Hiên Viên Quang trầm giọng nói: “Hoàng đế Đại Thương chưa bao giờ tự xưng là hoàng, mà tự xưng là đế, đế trong Thiên đế! Đế Thang, Đế Canh, Đế Giáp, Đế Tân, những mộ địa này đều là mộ địa nhiều thế hệ Thương hoàng!” Diệp Húc từ từ phun ra một ngụm trọc khí, không khỏi rung động vì cảnh tượng trước mắt này. Đại Thương từ Hoàng Thang đến Hoàng Trụ, có tổng cộng ba mươi mốt vị hoàng đế, mà Thương hoàng cổ mộ Ân Khư ước chừng có ba mươi tòa mộ lớn. Hoàng đế Đại Thương, chiếm cứ số mệnh thiên hạ, cướp đoạt của cải thiên hạ, có được tài sản không thể tưởng tượng được, chiếm lấy nhiều tài nguyên như vậy, bởi vậy mỗi một vị đều là nhân vật cấp bậc Vu hoàng! Đại Thương là hoàng triều thịnh vượng hơn cả Đại Hạ, cũng tức là, nơi đó ước chừng có ba mươi tòa Vu hoàng cổ mộ! Chỉ có vị Thương hoàng cuối cùng, Trụ hoàng Đế Tân, không mai táng ở trong này, mà là táng thân ở trong triều ca cổ thành đeo trên lưng Huyền Điểu, bên trong Thông Thiên tháp. “Vị gia chủ Hiên Viên gia ta từng rơi vào nơi đây, cũng không phải là thăm dò triều ca bị nhốt, mà là tiến vào Đế Canh cổ mộ bị nhốt trong tòa cổ mộ đó. Nếu không phải cao tầng trong gia tộc đúng lúc mang theo cấm bảo đến cứu, ông ấy gần như đã bị luyện hóa trong đó rồi!” Hiên Viên Quang trầm giọng nói: “Tuy nhiên, văn tự vị gia chủ kia để lại có ghi rằng, trong Đế Canh cổ mộ của cải vô tận, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được, gần tương đương với của cải của một thánh địa. Hơn nữa bên trong chằng chịt cấm chế, nhiều không đếm xuể, cấm chế ở chỗ sâu bên trong thì có thể dễ dàng luyện hóa một kẻ đứng đầu thánh địa! Ngoại trừ những cấm chế đó, trong mộ địa dường như có một thứ thần bí nào đó bảo vệ của cải của Đế Canh, dường như đang chờ đợi vị hoàng đế này sống lại…” “Chúng ta còn chờ cái gì nữa?” Tống Cao Đức vui mừng phấn chấn, bay trước đến Thương hoàng cổ mộ do quần long bảo vệ, cười nói: “Lão tử đã nghe thấy, bảo bối của Thương hoàng đang kêu gọi ta!” Diệp Húc không khỏi lắc đầu, cùng Hiên Viên Quang bay lên, bay đi hướng Thương hoàng cổ mộ. Hiên Viên Quang cao giọng nói: “Tống huynh chậm một chút, Thương hoàng cổ mộ cực kỳ hung hiểm…” Vù! Trong đám núi phía dưới đột nhiên truyền đến dao động dữ dội, một gốc mộc trượng vù một tiếng liền mọc ra, hóa thành một gốc cự mộc trụi lụi che trời, vô số Thái Dương Chân Hỏa trên mộc trượng thiêu đốt sáng chói. Oành! Cây mộc trượng cực lớn này vù một tiếng nện xuống, chấn cho đám núi rung lên, lập tức một cây kim bổng to như vậy dâng lên, va chậm dữ dội với mộc trượng, áp chế mộc trượng xuống, nện mạnh lên trên ngọn núi, ngọn núi kia lập tức vỡ nát, bị san thành đất bằng! “Ai đang giao thủ bên dưới?” Tống Cao Đức vội vàng dừng lại, cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy một con bạo viên lông trắng cao trăm trượng cầm kim bổng trong tay, đang ác chiến trong dãy núi với một thanh niên khôi ngô có dáng người tương tự, đánh cho dãy núi nứt ra, nước sông ngừng chảy. “Phù Tang trượng!” Diệp Húc chớp động tầm mắt, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bốn gã tộc nhân Khoa Phụ tộc đứng cách đó không xa, khẩn trương nhìn Viên Thiên Công và cao thủ bản tộc giao chiến, thấp giọng nói: “Là cao thủ Khoa Phụ tộc đang giao thủ với Viên Thiên Công!” “Khoa Phụ tộc cũng có cao thủ tiến vào Ân Khư?” Hiên Viên Quang cả kinh trong lòng, trầm giọng nói: “Nghe nói vu sĩ thế gia ma đạo này tu vi đều cực kỳ hùng mạnh, thực lực bộ tộc Khoa Phụ gần như có thể chống lại Thiên đế thế gia như Hiên Viên gia ta! Bọn họ sinh sống bên trong đầm lầy Vân Mộng, nơi đó sẳn vật phong phú, sao những Khoa Phụ này lại đến Ân Khư?” “Khoa Phụ Minh Nguyệt, mau giao gốc Long Vương thảo vạn năm kia ra đây, nếu không đám Khoa Phụ các ngươi tất cả đều phải chết dưới bổng của ta!” Viên Thiên Công yêu khí ngút trời, cười ha ha nói. “Khoa Phụ Minh Nguyệt cũng đến đây? Chẳng lẽ là tới tìm linh dược?” Diệp Húc còn nhớ rõ cô nương này, Khoa Phụ Minh Nguyệt chính là đại vu y của Khoa Phụ tộc, rất giỏi chữa bệnh. Từng khi hai mắt Diệp Húc gần mù, vị cô nương nay còn dụ hoặc hắn đổi hai cái long nhãn. Nhưng y thuật của Khoa Phụ Minh Nguyệt quả thật rất cao, dù trọng thuwong thế nào tới tay cô ta rồi cũng sẽ khỏi rất nhanh. Lúc này cao thủ Khoa Phụ đã thi triển ra Khoa Phụ chân thân, động thủ với Viên Thiên Công, tuy nhiên tu vi hắn kém xa Viên Thiên Công đã tu luyện đến thần nhục hợp nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể thua. Mấy người khác đều là người quen của Diệp Húc, đúng là đám người Khoa Phụ Mão Khoa Phụ Sơn, khẩn trương xem cuộc chiến giữa hai người kia. “Chúng ta đi xuống!” Diệp Húc trầm giọng nói, tản đi kim quang hộ thể, hạ thẳng xuống, Tống Cao Đức và Hiên Viên Quang hai người giống như hai đồng tử, một trái một phải đi theo bên người hắn. “Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo!” Viên Thiên Công thấy Diệp Húc hạ xuống, vội vàng bức lui tên cao thủ Khoa Phụ tộc kia, sắc mặt âm tình bất định. Diệp Húc mỉm cười nói: “Viên Thiên Công, ngươi vào Ân Khư đã hơn một tháng, hẳn là chiếm được không ít thứ tốt nhỉ?” “Ha ha, được bao nhiêu bảo bối vậy? Lấy ra cho chúng ta xem nào.” Tống Cao Đức hai tay ôm vai, cười ha ha nói. Hiên Viên Quang cười với vẻ xấu xa, nói: “Lão Viên này, nhanh mang ra đây, Quang đại thiếu tha cho ngươi không chết!” Hắn nói ra lời này, chỉ thấy không khí có chút quỷ dị, chỉ thấy Diệp Húc và Tống Cao Đức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, không khỏi có chút chột dạ, thấp giọng nói: “Diệp huynh, Tống huynh, ta nói sai rồi sao?” “Không có, ngươi nói rất tốt!” Diệp Húc vỗ thật mạnh lên bờ vai hắn, cười nói.