[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 405 : Giết chết hết thảy

Ngày đăng: 20:15 17/09/19

Sâu bên trong Bàn Hoàng Lăng, Thái Tử Sơ đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt kinh hãi, xoay người hướng về phía đám người Diệp Húc, sắc mặt âm tình bất định. Diệp Húc triệu tập ra tám tôn bên trong Đô thiên thập nhị đồng nhân. Tuy rằng đô thiên thập nhị đồng nhân cũng không phải là cấm bảo đầy đủ, nhưng hắn đúng là rất tinh tường khí tức của thập nhị đồng nhân này. Tám pho tượng đồng nhân tỏa ra khí tức hắn cũng có thể nắm bắt được. “Là vị hoàng tử nào của hoàng thất đại Tần ta tới đây? Không ngờ một hơi triệu tập ra được tám ảo ảnh đồng nhân?” Hắn lẩm bẩm nói, lộ ra thần sắc nghiền ngẫm, nhỏ giọng nói: “Không nghĩ tới bên trong hoàng thất còn ẩn dấu một vị cao thủ như vậy? Ẩn nấp sâu như thế, không ngờ ta thủy chung vẫn không phát hiện ra! Hay là ngươi muốn tranh đoạt vị trí thái tử cùng cô gia? Người này rốt cuộc là lão Tam, hay là lão Ngũ, hay là một đệ tử trẻ tuổi mới khác trong hoàng tộc của ta…” Thái Tử Sơ tiếp tục đi về phía trước, gương mặt có chút vặn vẹo: “Ngươi ẩn nấp lâu như vậy rồi, chắc muốn bỗng nhiên nổi tiếng, đoạt vị trí Đông cung thái tử. Tuy nhiên ngươi tuyệt đối không dự đoán được, cô gia đã ở trong Bàn Hoàng Lăng. Mặc kệ ngươi là vị hoàng tử nào, đều chỉ có con đường chết, vĩnh viễn không có cơ hội ngẩng đầu!” Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, triệu tập đô thiên thập nhị đồng nhân căn bản không phải Đại Tần hoàng thất, mà là nghĩ đó chính là một vị huynh đệ thân sinh của mình, một thành viên bên trong hoàng thất. Đây là bởi vì, hoàng thất cam đoan tính đầy đủ và duy nhất của đô thiên thập nhị thần sát cấm pháp. Tất cả đệ tử của hoàng thất đều bị thiết hạ cấm chế vào trong đại não. Chỉ cần đệ tử hoàng thất tử vong, tất cả linh hồn cùng trí nhớ bị gạt bỏ, căn bản không có khả năng truyền ra bên ngoài. Trên con đường khác trong Bàn Hoàng lăng, Thái Tử Hỉ cũng thấy được khí tức mạnh mẽ này, không khỏi lộ ra nụ cười mỉm: “Thái Tử Sơ, chẳng lẽ ngươi gặp phải kình địch khó có thể chống cự được sao? Không ngờ phải triệu tập đô thiên đồng nhân tới trợ trận. Ha ha, ngươi triệu tập ra mười hai đồng nhân, tu vi nhất định sẽ hao tổn nhiều đi? Trong bàn Hoàng lăng này, nói không chừng ngươi sẽ là vị Tần thái tử đầu tiên chết trong tay Đường thái tử…” Trong Bàn Hoàng lăng còn có mấy người khác ngẩng đầu nhìn về phía của Diệp Húc, tất cả đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Bên ngoài mật thất, Tống Cao Đức Hiên Viên Quang Khoa Phụ Mão đám người thành công chém giết đệ tử Chu Thiên Tinh Cung. Mà Phượng Yên Nhu cũng thành công trấn áp Phùng sư đệ bên trong ngũ hành diệt tuyệt thần quang. Bọn họ còn chưa kịp thở ra, đột nhiên một cỗ khí tức khủng bố hạo hãn từ trong mật thất xung đãng ra ngoài, hung hăng oanh vào vách tường bạch ngọc đối diện. Chỉ thấy những chén thanh đăng trên vách tường đã mất đi, vách tường rõ ràng đã xuất hiện một cái động thật lớn. Tiếp sau đó là khí lãng mênh mông dọc theo hai bên thông đạo mà đi, giống như đại hồng thủy đè sập đê vậy, bao phủ lấy hết thảy. Mấy người Phượng Yên Nhu đã sớm tránh ra hai bên mật thất, tránh đi khí tức cấm bảo oanh kích. Trong lòng cảm thấy hoảng sợ. “Chu Thiên Tinh Cung đệ tử triệu tập cấm bảo! Thiếu Bảo ngăn cản như thế nào?” Tống Cao Đức lẩm bẩm nói. Đám người Phượng Yên Nhu cũng không khỏi mặt mang u sầu, lại vào lúc này, một cỗ khí tức tối nghĩa từ trong mật thất lao ra bên ngoài. Nó hoàn toàn khác với cỗ khí tức vừa nãy, khí tức này vô cùng bá đạo cương mãnh, mãnh liệt vô cùng, tuy rằng mọi người tránh ở hai bên không có lọt vào khí tức ảo ảnh cấm bảo trực tiếp oanh kích. Nhưng vẫn là không thể không thi triển ra toàn lực của mình, cố gắng chống cự. Khoa Phụ Mão và vài vị Khoa Phụ đều tự hạ Phù Tang Trượng. Chỉ thấy Phù Tang Trượng hóa thành một gốc cây đại thụ che trời. Nó vây quanh mọi người, Phượng Yên Nhu tế khởi trấn yêu tháp, đem mọi người thu vào trong tháp. Trong tháp, Tống Cao Đức tế khởi bạch cốt yêu thành, khiến mọi người tiến vào trong yêu thành, lập tức Hiên Viên Quang tế khởi Chỉ Nam Xa của mình, bao phủ lấy hết thảy mọi người! Cho dù có tầng tầng phòng ngự, hai cỗ khí tức này vẫn tạo cho bọn họ áp lực cực lớn. Thạch Tinh Vân trước hết chống cự không được, khóe miệng tràn ra một vòi máu tươi, kêu lên một tiếng đau đớn ngất đi. “Thiếu Bảo tới tột cùng là triệu tập cấm bảo nào? Sao lại lợi hại như vậy?” Khoa Phụ Mão lẩm bẩm nói. Những người khác trong lòng cũng buồn bực vạn phần, có thể chống đỡ với cấm bảo của Chu Thiên Tinh Cung, đương thời cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Tuy nhiên Diệp Húc tu luyện hiển nhiên không phải Hoàng Tuyền Ma Tông tâm pháp, bởi vậy triệu tập ra ảo ảnh cấm bảo tuyệt đối không phải luân hồi thiên bàn của Hoàng Tuyền ma tông. Tống Cao Đức cười nói: “Nếu có ai vào liếc mắt một cái thăm dò là được rồi…” Lời tuy nói là như vậy, nhưng bọn họ không ai dám can đảm đi tìm hiểu. Ảo ảnh của hai loại cấm bảo đối bính với nhau, tản mát ra uy thế thật sự quá mạnh mẽ, bọn họ chỉ cần rời khỏi bảo hộ này, khẳng định bị oanh sát. Bên trong mật thất, Diệp Húc và Đinh Phụ Đạo chiến đấu đã tới hồi gay cấn, một cỗ khí tức hủy diệt theo hai loại ảo ảnh cấm bảo đồng thời truyền tới. Đô thiên thần sát đại trận diệt sạch hết thảy, làm cho hết thảy bị luyện hóa thành hư vô. Tám đại đồng nhân giống như thượng cổ ma thần sống lại, một quyền oanh ra, làm cho không gian bị nghiền nát. Đánh cho Chu Thiên Tinh Cung động đãng không ngớt, từng khối bị phá nát, làm cho ảo ảnh cấm bảo bị đính trên hư không, căn bản không thể bị triệu tập ra hoàn toàn được. Mà khi tinh cung lộ ra được một phần ba trong hư không, Diệp Húc nhìn thấy một pho tượng tinh quân khủng bố đã hiện ra trong tinh cung, khí thế mạnh mẽ bá đạo vô cùng. Tinh quân này bộ mặt dữ tợn hung ác, giống như ma thần, khi ra tay, cứng rắn chống đỡ lại đô thiên thần sát đại trận, đón đỡ công kích của tám đại đồng nhân. Hai đại cấm bảo đối chọi với nhau, từng đạo công kích muốn đè nát hư không, nổ nát một dãy núi, đè xuống người đám cường giả như Đinh Phụ Đạo và Diệp Húc. Cũng may Diệp Húc có ảo ảnh cấm bảo bảo vệ, không có bị công kích tới bản thể của mình. Dù vậy trong lòng của hắn cũng không khỏi hoảng sợ: “Chu Thiên Tinh Cung cái cấm bảo này uy năng chỉ sợ còn trên cả đô thiên thập nhị đồng nhân của Thủy hoàng đế luyện chế. Cho dù là cấm bảo luân hồi thiên bàn của Hoàng Tuyền thánh tông ta, chỉ sợ cũng không bằng!” Ầm vang! Chu Thiên Tinh Cung đột nhiên dập nát, không biết bao nhiêu tinh quân bị đô thiên thần sát đại trận giảo sát, tự nhiên không còn. Cấm bảo này tuy rằng uy năng rất mạnh, nhưng dù sao đám người Đinh Phụ Đạo không có độc ác như Diệp Húc, thiêu đốt nguyên thần chậm một chút, làm cho cấm bảo không thể hoàn toàn triệu tập ra được. “Hết thảy chết cho ta!” Diệp Húc cất tiếng cười to, thúc dục đô thiên thập nhị thần sát bao vây bốn người Đinh Phụ Đạo ở bên trong. Hắn còn chưa kịp thúc dục, đột nhiên thân thể tám đại đồng nhân ngày càng mờ nhạt, rốt cuộc cũng biến mất không thấy đâu. Đây là do hai đại nguyên thần hoàn toàn bị thiêu đốt sạch sẽ, làm cho những ảo ảnh đồng nhân này trở lại bên trong hoàng cung Đại Tần. Đám người Đinh Phụ Đạo không khỏi nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng. Bọn họ không khỏi có cảm giác như vừa mới bước tới Quỷ Môn quan rồi đi vòng lại vậy. “Diệp Thiếu Bảo, đây là trời không vong ta…” Đinh Phụ Đạo cười ha ha. “Không sai, ngươi không có đô thiên thập vị đồng nhân, đó là lão hổ không răng!” Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, trong tay một vòng mặt trời chói chang dâng lên như thần vương, ngang nhiên đập xuống. Hắn không hề dùng tới tu vi của mình để triệu tập đô thiên thập nhị đồng nhân, vẫn ở trạng thái toàn thịnh như trước. Một chiêu dương thiên thần vương diệt kiếp ấn, liền làm cho một đệ tử Tinh Cung bị dập nát. “Trời không vong ngươi? Ta tới vong ngươi!” Diệp Húc nâng một vòng trăng sáng trong tay khác, đột nhiên hướng tới một đệ tử Tinh Cung chụp xuống, trấn áp hắn ở bên trong U Thiên thần vương độ ách ấn, lập tức bàn tay to nắm thật mạnh. Chỉ thấy vầng trăng sáng kêu lên một tiếng bị phá nát, lòng bàn tay hắn mở ra, máu tươi đầm đìa, cao thủ Tinh Cung này rõ ràng bị hắn bóp chết rồi. Đầu vai hắn đột nhiên hiện lên một đạo bạch quang, bên trong bạch quang là một cái đầu trắng như tuyết. Đột nhiên hai mắt nó mở ra, chỉ thấy hai đạo thần quang bắn ra, diệt sát đệ tử cuối cùng của Tinh Cung. Chỉ còn lại một mình Đinh Phụ Đạo đứng tại chỗ! Ba người này đều là nhân vật siêu quần bạt tụy của Tinh Cung, đáng tiếc chính là khi triệu tập ra Chu Thiên Tinh Cung, bọn họ đều tự thiêu đốt tinh quân nguyên thần, làm cho tu vi bản thân tổn hao quá nhiều. Dù vậy, nguyên thần tinh quân chỉ là một loại nguyên thần do bọn họ luyện chế. Bản thể bọn họ vẫn còn tồn tại nguyên thần của chính mình, thực lực vẫn cực kỳ dũng mãnh như trước. Nhưng Diệp Húc lấy di la thiên địa tháp trấn áp thân thể, thực lực so với trước còn lợi hại hơn nhiều. Bởi vậy mà bọn họ bị một chiêu của Diệp Húc gạt bỏ, không có một con đường sống nào. Diệp Húc thu lại đệ nhất thần sát, mở ra năm ngón tay, từng giọt máu tươi nhỏ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Phụ Đạo. Trong lòng Đinh Phụ Đạo đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, khóe mắt nhảy lên kịch liệt, môi rung rung, đang muốn mở miệng. Đột nhiên Diệp Húc bùn lên, thân hình giống như núi cao, hai tay quản lý U Thiên, Dương Thiên, Nhật Nguyệt luân hồi! “Chết!” Hai Thần vương công đức ấn hạ xuống, Đinh Phụ Đạo giận đữ rống lên, thi triển toàn lực đón nhận, chỉ nghe thấy những tiếng nổ rầm rầm. Thân thể của hắn bị Diệp Húc đánh nát, máu nhuộm trời cao. Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, thu hồi hết thảy nguyên thần của bốn người Đinh Phụ Đạo, trấn áp trong đỉnh. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn nứt ra vậy, bản thân bị gãy không biết bao nhiêu xương cốt. Hắn có một loại kích động muốn nằm xuống mà không bao giờ đứng lên nữa. Liên tục ác chiến, liên tục chạm mặt cường địch, chính mình mang thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Cơ thể bị xé rách, xương cốt gãy, thậm chí ngay cả mười hai nguyên thai, nguyên thần cũng bị thương nặng. Phía trên nguyên thai tràn ngập những vết rách, nguyên thần ngọc thụ bên trong nguyên thai bị đánh dập nát không biết bao nhiêu cành lá. Thậm chí có mấy ngọc thụ trong nguyên thai bị nhổ tận gốc, tu vi bị đánh xuống Ảo Thai kỳ! “Thiệt hại lớn…” Diệp Húc không khỏi cười khổ, hắn vẫn lần đầu tiên bị thương thế nghiêm trọng tới như vậy. Thậm chí một bộ phận nguyên thai bị đánh rớt cảnh giới. Tuy nhiên khi ánh mắt của hắn quét khắp mọi nơi, nhìn thấy bên trong mật thất này không ngờ vẫn còn hàng trăm … linh mạch bậc sáu, cùng với hơn mười kiện nguyên thần chi bảo cùng sáu quả linh đan, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười. Ngoại trừ mấy thứ này, còn có hàng đống bảo vật của đệ tử Tinh Cung sau khi chết rơi xuống, chồng chất như núi, trong đó linh mạch, tài liệu, dị bảo cũng không phải là ít. Mấu chốt nhất chính là, Đinh Phụ Đạo luyện chế đại chu thiên tinh đấu trận đồ cũng lơ lửng ở trong không trung. Tấm trận đồ này uy lực so với trận đồ bình thường còn mạnh hơn nhiều, hiển nhiên là hắn cực cực khổ khổ cướp đoạt tinh thần nguyên từ tinh thạch mà luyện chế thành. “Kiếm lớn…” Diệp Húc liên tục ho khan, phun ra một búng máu, mỉm cười nói. Ầm vang! Mật thất đột nhiên bắt đầu sụp đổ, đây không phải là một ngôi nhà sụp bình thường, mà là do hai đại cấm bảo luân phiên oanh kích, làm cho hư không không xong, không gian tan biến. Không gian mật thật cũng không thể chịu đựng nổi, bắt đầu tan vỡ, hóa thành hư vô. Diệp Húc cố nén đau đớn, thân hình rung lên, vạn yêu bay ra, thu hồi tất cả bảo vật này, khuân tới bên trong ngọc lâu của mình. Hắn lập tức nhảy dựng lên, cắn chặt răng mà bay ra bên ngoài. Phía sau hắn, mật thất đột nhiên mất đi, hóa thành một mảnh hỗn độn, hoàn toàn biến mất. Nếu là hắn chậm một bước, hơi chậm một bước sẽ bị hủy diệt trong hư không này, thi cốt không còn.