[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 427 : Ngay cả con kiến cũng không bằng
Ngày đăng: 20:15 17/09/19
Đám người Thái Tử Sơ nghẹn họng nhìn trân trối, thần thái nghẹn ra, tình cảnh này thực sự quá khủng bố. Dường như bên trong linh cữu cất giấu một thi thể thật lớn, lâu năm thành tinh, mở quan ăn thịt người. Hắn đã ăn sạch hết thảy pháp tướng cùng thân thể đại vu tam tướng cảnh Đinh Phóng, cả tam tướng chi bảo cũng bị ăn luôn.
“Khẩu linh cữu thanh đăng này ngay cả Thái Tử Hỉ cũng vô lực tế khởi, chỉ có thể xốc lên cái quan tài. Diệp Thiếu Bảo tu vi không thâm hậu bằng Thái Tử Hỉ, căn bản không có khả năng kích thích toàn bộ uy năng của linh cữu này.”
Thái Tử Sơ ánh mắt chớp động, lộ ra thần sắc nghi hoặc: “Chẳng lẽ có tam tướng cảnh thậm chí tam bất diệt cảnh của Hoàng Tuyền Ma Tông ra tay, âm thầm tế khởi quan tài này?”
Hắn không hổ là thiên tài kiệt xuất, liếc mắt một cái đã nhìn ra chỗ kỳ quái. Mà Hạ Đông Dương, Đông Hoàng Mục, đám người này cũng chú ý tới chỗ không đúng. Ánh mắt tất cả đều hướng tới khắp nơi tìm kiếm cao thủ ẩn nấp của Hoàng tuyền Ma Tông.”
“Nếu có người âm thầm tế khởi quan tài này, khẳng định sẽ dẫn phát ra dao động bất thường, che dấu không được.”
Đáng tiếc làm cho bọn họ thất vọng chính là, đừng nói tìm được cao thủ ma tông nấp trong chỗ tối, ngay cả một tia pháp lực dao động cũng không thể phát hiện ra.
Bọn họ làm sao ngờ tới, người nọ tế khởi linh cữu thanh đăng, căn bản là tránh bên trong quan tài, hơn nữa không phải là một cỗ thi thể mà là Đại Minh Tôn Vương mở miệng là kêu đói.
Diệp Húc một tay nâng quan tài đen lên, giơ quan tài lên cao… đứng lên trên liên hoa bảo sơn, uy phong lẫm lẫm: “Thái Tử Sơ, chư vị, ta muốn cho các ngươi hoàn toàn hối hận vì đắc tội ta, hối hận vì hết thảy những gì các ngươi đã làm!”
“Đắc tội ta, chỉ có đường chết!”
Hắn đột nhiên dựng thẳng quan tài lên, dựng thẳng bên người. Chỉ nghe thấy bùm một tiếng, nắp quan tài rơi xuống, lộ ra thế giới màu đen bên trong. Căn bản không thể nhìn thấy rõ bên trong quan tài là thi thể của ai.
“Ta rất đói…Tu La…thiên quốc, Tử La Thiên Trưng, Chư Ma chi Thủ!”
Bên trong lĩnh cữu truyền tới một thanh âm làm cho người ta phải dựng tóc gáy. Chỉ thấy bàn tay đầy máu thịt kia lại xuất hiện, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một tấm bia đá, sau lưng tấm bia đá là một Tu La ma quốc rộng lớn vô cùng, lòng bàn tay to này không ngờ bưng cả một quốc gia.
Chỉ thấy vô số những tu la màu tím bộ mặt khô gày trơ xương, từ trong quốc gia ở lòng bàn tay xuất hiện, xuyên phá tu la ma quốc, những bàn tay của tu la này rậm rạp vô cùng, nhiều không đếm xuể. Trong chớp mắt phạm vi hơn mười dặm đều tràn ngập những bàn tay lớn, hình thành một vòm trời màu tím, thuần tuy là từ bàn tay của Tu la tạo thành.
Vô số bàn tay lớn hạ xuống, chụp tới đám người Thái Tử Sơ.
Tình hình này còn khủng bố hơn vừa nãy, vô số bàn tay tím chụp tới, gần như trong nháy mắt đã bắt hết thảy đại vu tam thần cảnh của Quy Tàng Môn, cùng với hơn mười vị đại tướng trong triều do Thái Tử Sơ mang tới, kéo vào bên trong quan tài.
Thực lực của Già La Minh Tôn có thể thấy đốm.
Hạ Tùng Giang vừa mới tế khởi cửu đỉnh, chín khấu đại đỉnh này lập tức bị các bàn tay tu la này bắt đi. Hắn lập tức thiêu đốt nguyên thần tính triệu hỏa ảo ảnh cửu đỉnh Hạ gia chống lại. Không ngờ nguyên thần của hắn vừa tế khởi, lập tức bị những bàn tay tu la này bắt lấy, căn bản không thể thiêu đốt nguyên thần, không khỏi thất kinh, kêu lớn: “Đông Dương, cứu ta!”
Hạ Đông Dương không nói được một lời, đột nhiên cửu đỉnh hợp nhất, chấn vỡ một bàn tay tu la, bày ra thực lực cao hơn người của hắn. Hắn đã cưỡng ép mở ra một đường máu, cũng không quay đầu lại, bay đi mất.
“Tùng Giang thúc phụ, tiểu chất sẽ báo thù cho người!” Thanh âm của hắn truyền tới, căn bản không dám chiến một trận với Diệp Húc.
Đông Hoàng Mục trong nháy mắt khi Già La Minh Tôn phát động Chư Ma Chi Thủ, đột nhiên hóa thành một đạo cầu vồng, cực nhanh bắn đi. Hắn đã thấy bản thân mình tuyệt đối không thể cứng rắn ngạnh kháng được tồn tại thần bí bên trong linh cữu thanh đăng, cho nên tính toán rời khỏi đây ngay lập tức, miễn cho thân vùi lấp hiểm cảnh.
Thái Tử Sơ vừa sợ vừa giận, hắn tập trung một số lượng lớn cao thủ, vì muốn diệt sát Diệp Húc, cướp đi Nam Thiên Môn. Không nghĩ tới Diệp Húc còn chưa tự mình ra tay, những cường giả của hắn mời tới, người chết người chạy trốn. Thậm chí ngay cả đại phái như Quy Tàng Môn cũng bị chết toàn bộ, ngay cả đại vu tam tướng cảnh Đinh Phóng, cũng chết thảm!
Vừa rồi là mấy nghìn người đứng, nhân tài đông đúc, hiện giờ lạc nhạn sơn bị san thành đất bằng. Nơi này chỉ có hắn và một lão bộc thân hình lù lù đứng đó mà thôi.
“Đám khốn khiếp này, gặp được nguy hiểm thì bỏ chạy nhanh như thỏ, căn bản không thể trọng dụng.”
Thái Tử Sơ tế khởi đô thiên thập nhị đồng nhân, phá nát từng bàn tay to hạ xuống, chỉ thấy vô số bàn tay to tu la đột nhiên lui về sau. Chỉ còn bàn tay to máu thịt đầm đìa, đột nhiên chụp xuống đầu hắn.
Thái Tử Sơ đồng tử co rút nhanh, bàn tay to này chưa đi tới bên người hắn, dĩ nhiên quấy nhiễu tới vận chuyển của đô thiên thần sát đại trận. Có thể thấy được bàn tay to này chất chứa năng lượng, không phải là hắn có thể chống lại.
“Thiên Nô ở đâu? Còn không ra tay?” Hắn mở miệng quát lớn.
“Lão nô ở đây!”
Lão nô phía sau Thái Tử Sơ bước lên một bước, hoành thân chắn trước mặt hắn. Người này thân hình lập tức thẳng ra, một cỗ khí tức khủng bố phóng lên trên cao. Nó dường như một tòa núi to lớn ngầm dưới đất đột nhiên trồi lên, trong chớp mắt đã cao mấy vạn trượng, đầu đội trời chân đạp đất.
Đây là một vị cao thủ còn khủng bố hơn Đinh Phóng nhiều lần, nhìn như một lão tôi tớ, nhưng lúc này buông ra khí thế lại khủng bố không tưởng như vậy. Khí tức thâm hậu, giống như một vị bá chủ quân lâm thiên hạ.
Người này hẳn là nô tài mà Tần Hoàng ban cho Thái Tử Sơ, Đại tần hoàng thất nội tình cực kỳ thâm hậu, sâu không lường được, chính là môn phái lớn nhất đương thời. Tuy nhiên những cao thủ này trước đây tâm cao khí ngạo, cho dù chết cũng rất ít khi cam tâm tình nguyện làm nô tài của người khác. Thái Tử Sơ có thể có được một lão nô như vậy, khiến cho Diệp Húc không thể không cảm thán nội tình của hoàng thất Đại Tần rất mạnh.
“Thái Tử đừng vội kinh hoảng, một thức vu pháp trong quan tài phát ra vừa rồi, tên là Đại Minh Tôn Vương Ấn Pháp, chính là vu pháp của hoàng tộc trong Hằng Cổ Ma Vực. Nói vậy bên trong quan tài này mai táng chính là một vị hoàng tộc trong ma tộc, tu luyện thành thi yêu, thực lực của hắn, thấp nhất là tam tướng cảnh đỉnh phong, lấy thực lực của lão nô, đủ để khắc chế hắn.”
Lão nô này tràn đầy tin tưởng, đột nhiên nâng tay hướng tới Đại Minh Tôn Vương Ấn, cười dài nói: “Điện hạ, quan tài này chính là nơi thi yêu sống, chỉ cần đi vào bên trong quan tài, diệt sát thi yêu, lão nô có thể nắm được bất diệt chi bảo này trong tay.”
Hắn một tay đánh ra, lập tức phong vân biến sắc, mặt đất chấn động ầm vang, nhanh chóng mở ra một cái rãnh lớn, trong chớp mắt một ngọn núi lớn cong cong đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Thực lực của lão nô này mạnh mẽ vô cùng, bàn tay chụp tới, dập nát hư không, hùng mạnh tới mức làm mặt đất tách mở ra, trống rỗng xuất hiện ra một tòa núi lớn!
“Đại Tần hoàng thất, có cao thủ lợi hại như vậy sao?”
Diệp Húc trong lòng cả kinh, chỉ thấy bàn tay của lão già kia và bàn tay to của Già La Minh Tôn chạm nhau. Một mảnh hư không tan biến, so với khi đô thiên thần sát đại trận phát động thì còn khủng bố hơn nhiều!
Cũng may hắn đứng ở bên cạnh linh cữu thanh đăng, không có bị cỗ dao động này lan tới. Nếu không chỉ sợ hắn cũng bị phá nát như hư không vậy, bị vu pháp của hai người lan tới.
Lão bộc kia ngăn trở được bàn tay to của Già La Minh Tôn, thân hình vừa động, lập tức lướt đi trên không trung như một đạo ánh sáng, rơi thẳng vào bên trong quan tài, cười nói: “Thái Tử, lão nô liền đánh chết thi yêu trong quan tài, cướp đi cái bất diệt chi bảo này…không xong!”
Bên trong quan tài ầm ầm mấy cái, quan tài bình tĩnh trong một lát, đột nhiên chấn động kịch liệt. Bên trong truyền tới từng tiếng nổ mạnh, tiếng kêu sợ hãi của lão nô vang lên bên trong quan tài, thanh âm sợ hãi vô cùng nói: “Thái Tử đi mau! Thi yêu trong quan tài không phải là cao thủ tam tướng cảnh ma tộc như ta tưởng tượng, mà là một đầu huyết thi đã tu luyện tới tam bất diệt cảnh. Còn có một xác ướp cổ vạn năm, đều là tam bất diệt cảnh! Lão nô liều chết vật lộn ngăn trở bọn họ một chút, Thái Tử đi mau!”
Thái Tử Sơ ngẩn ngơ, lúc này mới thả người dựng lên hướng tới phương bắc bay đi như bão táp. Đáng cười mà, bên trong linh cữu, không ngờ lại cất giấu hai đầu thi yêu tam bất diệt cảnh. Hắn dùng bàn chân cũng đoán ra được lão nô kia căn bản không thể ngăn được, rất nhanh sẽ bị hai đầu thi yêu này diệt sát, gặm tới xương cốt cũng không còn lại một cái.
Tốc độ của hắn cực nhanh, ngay lập tức đi ra trăm dặm. Đột nhiên một đạo bạch quang hiện lên, phía trước dựng thẳng một cái cột buồm, đại buồm rung rung, bay phất phới.
Sau đó một tòa liên hoa bảo sơn mềm rủ xuống, che trước mặt Thái Tử Sơ.
Diệp Húc nhìn chung quanh, chỉ thấy nơi đây non xanh nước biếc, chính là nơi có cảnh trí không tồi. Hắn mặt mỉm cười, thanh âm không mang theo chút vui vẻ nào, hạ giọng nói: “Thái Tử điện hạ, nơi này không tồi, không bằng để tiểu đệ đem thi thể của điện hạ chôn nơi này, ngươi nghĩ sao?”
Thái Tử Sơ dừng chân, cười ha hả, tiếng cười giống như đang khóc vậy: “Diệp Thiếu Bảo, đã không có linh cữu thanh đăng kia, ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của cô gia sao?”
Phía sau hắn, một pho tượng đồng nhân cao tới trăm trượng xuất hiện, tràn ngập ra sát khí tiêu điều. Chỉ thấy cánh đồng xanh dưới chân đồng nhân này đột nhiên trở nên khô vàng, không ngừng lan tràn ra chung quanh. Trong chớp mắt toàn bộ cây cối hoa cỏ cả vùng núi này đều điêu linh hết.
“Không thể phủ nhận, Diệp Thiếu Bảo ngươi là đối thủ khó chịu nhất của cô gia từ khi sinh ra tới nay. Tư chất của ngươi cũng cao dọa người, gần với loại tuyệt thế kỳ tài như Đông Hoàng Mục vậy.”
Thái Tử Sơ cười ha hả nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý đầu nhập vào cô gia, cô gia có thể không cần Nam Thiên Môn của ngươi. Thậm chí còn có thể phái người bảo hộ ngươi, kho báu của hoàng thất cũng có thể mở ra cho ngươi, tất cả bảo vật, tùy ngươi lấy!”
“Điều kiện không tồi”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Đáng tiếc, Ngũ Độc giáo chủ Lệ Thượng Dương chết trong tay của ngươi. Hắn chính là một nửa ân sư của ta, ta càng muốn giết ngươi báo thù cho hắn hơn.”
“Chỉ là một con kiến mà thôi.”
Thái Tử Sơ không chút để ý lắc đầu cười nói:” Ngươi rất cổ hủ, loại con kiến này chết thì chết, căn bản không đáng đau lòng. Ta với ngươi liên kết lại, trong vòng trăm năm, cô gia liền có thể trở thành Tần Hoàng, có cô gia giúp đỡ ngươi cũng có thể trở thành tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông. Thậm chí trở thành thứ nhất môn phái, tồn tại song song với tam cung!Nhưng nếu ngươi muốn đối địch với ta, đó là tạo phản, đó là phản quốc, ngay cả Hoàng Tuyền Ma Tông cũng không thể bảo hộ được ngươi!”
“Thái Tử Sơ, ngươi ở trong mắt ta…”
Diệp Húc khẽ cười nói: “Ngay cả con kiến cũng không bằng! chết!”
Liên hoa bảo sơn kịch liệt rung động, chỉ thấy đám người Viên Thiên Công, Chu Thế Văn và đệ tử Ngũ Độc giáo không tự chủ được mà bay lên trên không. Tất cả đều rơi vào bên trong ngọc lâu của Diệp Húc. Diệp Húc dựng thân bay lên, bảo sơn hướng tới Thái Tử Sơ ầm ầm rơi xuống.
“Gian ngoan mất linh!”
Thái Tử Sơ trong lòng sát niệm bùng cháy, đang định thúc dục đô thiên thần sát đại trận, đột nhiên nghẹn họng nhìn trân trối vào hư không đang vặn vẹo, một pho tượng đồng nhân từ trong hư không đi tới.
“Ngươi là đệ tử hoàng tộc ta…” Hắn hoàn toàn dại ra, hắn từ trước tới nay vốn đa mưu túc trí, nhưng lúc này đại não cũng trống rỗng.