[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 436 : Bắc Hải bí cảnh.
Ngày đăng: 20:15 17/09/19
Già La Minh Tôn liên tục xem chừng, chỉ thấy đầu Hư Không Long Mãng này bị khóa trong thiên phong hạp cốc nhưng hung uy vẫn ngập trời, thân thể của nó quá lớn, phạm vi ngàn dặm đều ở trong phạm vi công kích của nó, lúc này mới trầm giọng nói: “Đây là một đầu Hư Không Long Mãng, lại bảo là Tu Xà, là dị chủng thời viễn cổ, phỏng chừng bị người trấn áp ở nơi này. Ngay cả nguyên thần cũng bị khóa trụ, không thể xê dịch biến hóa. Người này có thể trấn áp được loài dị chủng dũng mãnh từ viễn cổ hoang dã này, tự nhiên có thể dễ dàng giết được nó, nhưng phỏng chừng muốn nó canh giữ cái gì đó mới lưu lại tính mệnh.”
Diệp Húc trong lòng có chút tò mò, Hư Không Long Mãng này từ trong Thiên Phong Hạp cốc bay ra, chẳng lẽ nói bên trong địa huyệt có bảo tàng gì?
“Có thể trấn áp được long mãng lợi hại như thế này, người nọ phân nửa là vu hoàng, vu hoàng này cần long mãng trông coi cái gì? Chẳng lẽ là kho báu của hắn khi còn sống lưu lại? Minh Tôn ngươi có tâm động không?”
Già La Minh Tôn và Diệp Húc liếc nhau, hai người tâm ý thông nhau, Bạch Nam Hiên lúc này liếc mắt đánh giá hư không long mãng một cái, đề nghị nói: “Diệp huynh, nếu chúng ta đã lấy được đầy đủ phong sát, tốt nhất vẫn là nên rời khỏi nơi này thì tốt hơn.”
“Tiểu yêu quái, ngươi sợ?” Già La Minh Tôn cạc cạc cười nói, vươn đầu lưỡi thô dày của mình liếm liếm mặt Bạch Nam Hiên.
“Da thịt thật non, thật muốn ăn quá…” Vị Đại Minh Tôn Vương này nhỏ giọng thầm nói.
Bạch Nam Hiên lau nước miếng trên mặt, lắp bắp biện bạch nói: “Ta sao lại sợ chứ? Còn có vị…minh tôn này, không được liếm mặt của ta, rất không có lễ phép.”
Diệp Húc cười nói: “Bạch huynh, long mãng này hơn phân nửa bảo vệ một kho báu của vu hoàng, của cải bên trong nhiều vô cùng, chúng ta nếu đã tới được đây, đương nhiên là phải thăm dò tới tột cùng. Chẳng lẽ Bạch huynh không động tâm?”
Bạch Nam Hiên bị hắn nói cho quả thực tâm động, có chút chần chừ nói: “Long Mãng này phân nửa là bảo vệ phần mộ của chủ nhân. Chúng ta đi trộm mộ người khác, dường như là không tốt lắm đâu? Còn có…Minh Tôn, đừng liếm nữa, nếu liếm nữa ta giận đấy!”
Hắn hiển nhiên là một người rất thành thật, nếu đổi lại là Diệp Húc, đã sớm bùng lên giết người rồi.
“Minh Tôn, vị Bạch huynh này là bạn tốt của tiểu đệ, không phải là đồ ăn của ngươi.”
Diệp Húc có chút bất đắc dĩ cười nói: “Nếu ngươi có ý tưởng, không ngại xử lý đầu Long mãng kia, sau đó chúng ta đi thăm dò. Thiên phong hạp cốc sâu bên trong tới tột cùng là ẩn nấp cái gì?”
“Được! Đại tôn ta cái gì đều nếm qua rồi, còn chưa nếm qua loại viễn cổ mãnh thú Hư Không Long Mãng này!”
Già La Minh Tôn hô một tiếng nhảy ra khỏi linh cữu, một tay nâng lên quan tài, một tay cầm thiên khuyết chiến kích, quanh thân ma diễm ngập trời, nhanh chóng bay tới hư không long mãng.
Thân hình hắn cực kỳ cao lớn, tuy nhiên trước mặt hư không long mãng này vẫn nhỏ bé không chút đáng kể.
Hô!
Hắn tế khởi linh cữu thanh đăng, chỉ thấy ngọn lửa màu đen giống như che trời phủ đất hướng tới hư không long mãng ép tới. Hư không long mãng kia đắm chìm bên trong hắc hỏa, dường như không chịu bất luận thương tổn nào.
Già La Minh Tôn phát ra chân nguyên, chỉ thấy khẩu linh cữu thanh đăng này uy năng hoàn toàn mở ra, hóa thành một quan tài màu đen lớn chừng trăm dặm, bên trong truyền tới từng đợt hấp lực mạnh mẽ.
ầm vang, ầm vang.
Quan tài màu đen hút tới hư không liên tục sụp đổ, không ngừng chui vào bên trong quan tài. Khẩu bất diệt chi bảo này có thể nói đã được Già La Minh Tôn thôi phát ra uy năng lớn nhất, uy lực mạnh mẽ tột đỉnh. Diệp Húc và Bạch Nam Hiên không khỏi kinh hãi, vội vàng né tránh về phía sau. Linh cữu thanh đăng uy lực quá mạnh mẽ, ngay cả bọn họ cũng không chịu nổi, nếu chỉ có hơi chút vô ý, bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, sẽ bị hút vào bên trong quan tài mà luyện hóa.
Hư không long mãng dường như cũng cảm thấy được uy hiếp. Nó há mồm hút một cái, trong miệng cũng truyền tới hấp lực dị thường hùng mạnh, không ngờ không chút kém so với linh cữu thanh đăng.
Nó chỉ há mồm hút đã có uy năng đủ để chống đỡ lại linh cữu thanh đăng, không hổ là viễn cổ dị chủng.
“Hay cho một đầu hư không long mãng.”
Già La Minh Tôn quát lớn liên tục, thân hình ngày càng cao, càng lúc càng lớn, thi triển ra pháp tướng thân thể của mình, dung nhập với thân thể, giống như một pho tượng khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất. Thiên Khuyết Chiến Kích trong tay hắn cũng tăng vọt lên, bị hắn cầm trong tay, chỉ thấy tòa chiến kích được tạo thành từ một tòa cung điện này, cung điện này cũng chính là linh kiện cơ bản của chiến kích, liên hợp thành một thể thống nhất, uy lực lớn kinh người, gần như bầu trời cũng có thể đánh sập.
Răng rắc!
Già La Minh Tôn huy khởi chiến kích chém thật mạnh xuống, chỉ thấy đầu hư không long mãng kia ngẩng đầu hung hăng đánh thẳng tới chiến kích. Hai tồn tại mạnh mẽ giao thủ, chỉ trong chớp mắt, đã phân cao thấp.
Già La Minh Tôn pháp tướng bị phá nát, miệng hộc máu, bay ngược ra ngoài, bay tới mấy trăm dặm vẫn không trụ được thân thể, hai tay run rẩy không ngừng.
Mà đầu hư không long mãng kia lại cong cong cái đầu, cốt bao trên đầu nó hoàn toàn không tổn hao gì, hiển nhiên thân thể nó đã mạnh mẽ tới mức không thể tin nổi rồi. Ngay cả Già La Minh Tôn Thiên Khuyết Chiến Kích cũng không làm nó tổn thương được.
“Bà nội nó, ta không tin, ngươi còn mạnh hơn lão tử!”
Già La Minh Tôn đang muốn lao ra, Diệp Húc vội vàng ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: “Minh Tôn, trước không nên động thủ, có người tới đây!”
Già La Minh Tôn vội vàng dừng tay, chỉ thấy những tiếng ca lả lướt truyền tới, giống như những điệu hát dân gian của trẻ con vậy. Đám người Diệp Húc chỉ cảm thấy quái dị vạn phần, vội vàng theo tiếng nhìn lại. Một tiểu hài tử áo vàng chỉ cao ba tấc không biết từ nơi nào chui ra, trong tay cầm theo một cây roi nhỏ, hoạt bát đi tới. Nó đi tới đỉnh đầu của hư không long mãng, ngồi xuống bên trên cốt bao huy động cái roi nhỏ, thỉnh thoảng đánh từng cái rung động không khí.
Hư không long mãng vốn cực kỳ thô bạo, nhưng thấy hoàng sam(áo lót vàng) tiểu nhi cao không tới ba tấc này, trong mắt không ngờ lộ ra thần sắc sợ hãi, không dám cử động, tùy ý để cho nó đi lên tới đầu mình.
“Hoàng sam tiểu nhi này không ngờ cũng là viễn cổ dị chủng, tên là Khánh Kỵ, lại được gọi là Yếu Ly, trong truyền thuyết nó là người kéo xe ngựa cho viễn cổ vu hoàng!” Già La Minh Tôn thất thanh nói.
Hắn sắc mặt âm tình bất động, bàn tay to trảo một cái, Diệp Húc và Bạch Nam Hiên hết thảy đều bị cuốn vào trong lòng bàn tay, cấp tốc bay tới phương hướng khác, trầm giọng nói: “Nếu lão tử không lầm mà nói, cách đây không xa khẳng định còn viễn cổ dị chủng yêu thú khác, cũng là có một đầu Khánh Kỵ khống chế!”
Hắn nháy mắt một cái đi được ngàn dặm, tuy nhiên chỉ một lát là đi tới một nơi khác của Bắc Hải Băng Nguyên. Chỉ nghe thấy những tiếng thú nặng nề truyền tới. Diệp Húc đứng trong lòng bàn tay hắn mượn ánh sánh ảm đạm của cực quang mà nhìn lại, chỉ thấy xa xa trong bóng tối, là một đầu dị thú đang đứng. Nó không biết chui ra từ nơi nào, giống như một ngọn núi cao lớn trăm dặm, làm cho người ta cảm thấy áp bức cực kỳ nặng nề!
Mà trên đỉnh đầu của đầu dị thú này không ngờ cũng có một hoàng sam tiểu nhi rất nhỏ nhắn, cầm roi nhỏ trong tay ngồi nghiêm trang ngay ngắn. Mà đầu dị thú này cũng giống như Hư Không long mãng, đuôi bị xích sắt, nối thẳng dưới nền đất.
“Đây là một đầu Áp Dữ, cũng là viễn cổ mãnh thú, bá chủ tam bất diệt cảnh đỉnh phong!”
Già La Minh Tôn khóe miệng nhảy lên, nhỏ giọng nói: “Những viễn cổ mãnh thú này, thực lực mạnh hơn xa người ngang cấp, phỏng chừng là cao thủ nhân hoàng kỳ tới đây cũng đừng mơ tưởng chiến thắng được nó!”
Diệp Húc trong lòng tò mò, nhíu mày nói: “Minh Tôn, ngươi nào đã giam cầm những mãnh thú viễn cổ ở đây?”
Cho dù là Bạch Nam Hiên lúc này cũng tò mò rồi, hắn tuy rằng xuất thân yêu tộc, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tồn tại từ viễn cổ này.
“Ta làm sao biết được…”
Già La Minh Tôn lắc đầu, lập tức hướng tới phương vị khác của Bắc Hải Băng Nguyên mà bay tới. Không bao lâu bọn họ lại nhìn thấy một đầu mãnh thú hình người, giống như một đầu người khổng lồ đang đứng ở trên cánh đồng hoang vu. Tay nó cầm lang nha bổng, răng nanh lớn, hung ác dị thường. Đây là một loại mãnh thú viễn cổ có tên là Tạc Xỉ. Trên đầu Tạc Xỉ cũng có một hoàng sam tiểu nhi ngồi, làm cho nó phục tùng, không dám có chút dị động.
Tạc Xỉ này cũng bị xích sắt khóa chặt thân thể và nguyên thần, không thể xê dịch được.
Nơi khác, đám người Diệp Húc lại phát hiện ra một đầu Phong Hi bộ dạng như lợn rừng, khí lực mạnh mẽ vô cùng.
Lại có một đầu quái xà chín đầu, tên là Cửu Anh, mặt người thân rắn, có chín cái đầu, so với Tu Xà không kém chút nào.
Còn có một đầu quái điểu tên là Đại Phong, lớn vô cùng, cũng bị xích sắt khóa đi thân thể và nguyên thần, hiện ra phía trên hoang nguyên. Tất nhiên cũng bị hoàng sam tiểu nhi Khánh Kỵ khống chế.
Sáu loại mãnh thú viễn cổ này không biết bị ai trấn áp ở nơi này, đợi tới khi cực dạ mới xuất hiện, hung uy kinh thiên.
Diệp Húc từ trước chưa bao giờ tới nơi này, lúc này lại nhìn thấy dị tượng này, không khỏi nghẹn họng trân trối. Nhiều mãnh thú viễn cổ như vậy, chỉ sợ đều là ngựa kéo xe cho người khác, làm chân chạy cho người khác. Thật không biết người nào có phách lực như vậy, khống chế toàn mãnh thú khủng bố, làm cho chúng nó phục tùng dễ bảo.
Ầm vang!
Hư không đột nhiên chấn động, một cái cột thật lớn đột nhiên đánh tan trời cao, từ trong hư không giáng lâm, chiếm cứ bốn phía Bắc Hải Băng Nguyên, một cỗ uy năng tối nghĩa phát ra, trấn áp hết thảy.
Diệp Húc trong lòng vừa động, vội vàng nhỏ giọng nói: “Đại Tôn, có người tới, nhanh chóng chạy vào quan tài đi.”
Già La Minh Tôn cuống quýt trốn vào bên trong quan tài, vụng trộm hé mở cánh cửa quan tài, đôi mắt màu đỏ hướng ra bên ngoài đánh giá, không khỏi hoảng sợ nói: “Lão đệ, đây là uy năng của cấm bảo!”
Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, gật đầu nói: “Bốn cây cột này, là chân vạc của thiên đỉnh Hạ gia!”
Bốn cây cột rốt cuộc cũng hạ xuống đất, làm cho bắc hải băng nguyên rung lên không ngừng. Chỉ thấy trên trong hư không, thiên đỉnh chậm rãi xuất hiện, đè xuống phía dưới. Đại đỉnh này chiếm cứ phạm vi ngàn dặm, trong đỉnh trôi nổi một tòa đại lục, trên đất bằng có núi, sông, có biển rộng, có thành quách, có nhân loại, có yêu thú.
Sáu mãnh thú viễn cổ này nhìn thấy đại đỉnh to lớn này giáng lâm trong mắt lộ ra thần sắc bất an, trở nên có chút xao động bất an.
“Trung Châu Hạ gia có việc, mời các vị đồng đạo cấp cho thể diện, rời khỏi Bắc Hải, miễn cho phát sinh xung đột với Hạ gia ta!” Trong đỉnh đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh vu sĩ nhân loại, chính là một pho pháp tướng thật lớn, ồm ồm nói, thanh âm truyền khắp Bắc Hải băng nguyên.
“Hạ gia không ngờ xuất động thiên đỉnh, chẳng lẽ trong Bắc Hải băng nguyên này ẩn dấu cái bí mật gì?” Diệp Húc khép quan tài lại miễn để cho người ta phát hiện ra khí tức của Già La Minh Tôn, trong lòng buồn bực nói.
“Ứng Tông Đạo sư huynh giao ngọc phù cho ta, ghi rõ trạm thứ nhất là bắc hải băng nguyên. Chẳng lẽ hắn đoán trước được tình huống này, cố ý để ta tới Bắc Hải, để cho ta tới xem xét?”
Diệp Húc lấy ra ngọc phù, tâm niệm vi động, thăm dò vào bên trong ngọc phù. Chỉ thấy thế giới địa đồ trong ngọc phù, vị trí Bắc Hải Băng Nguyên có viết một dòng chữ nhỏ mà hắn chưa từng lưu ý.
Cùng lúc đó, Bạch Nam Hiên cũng lấy ra tranh cuốn của hắn, mở tranh cuốn ra, cẩn thận đánh giá sắc mặt khẽ biến, hô nhỏ nói: “Bắc Hải Bí cảnh!”