[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 455 : Tiên trân dị bảo

Ngày đăng: 20:15 17/09/19

Diệp Húc nói những lời này cũng chỉ là an ủi, nghệ hoàng luyện chế xích sắt này là vì muốn khóa trụ lại những viễn cổ cự thú như Cửu Anh Long Mãng, còn thừa lại một chút để trói con chó trông coi hoa viên này. Thử nghĩ xem, xích sắt cứng rắn như vậy, ngay cả Già La Minh Tôn cũng không thể nào thoát ra được. Nếu đổi lại là bất kỳ người nào trong bọn họ cũng không có biện pháp mở ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Già La Minh Tôn bị đính vào một chỗ với con chó đen nhỏ này. Già La Minh Tôn đột nhiên ánh mắt sáng ngời, vươn bàn tay to, rút một gốc cây linh thảo ra. Chỉ thấy linh thảo này có hơn mười lá cây, liên tiếp cùng một chỗ, giống như hai tay người, trung tâm hai tay có một hồng quả. Quả đỏ rực này không ngờ bên trong có thể nhìn thấy một tòa linh sơn nho nhỏ, trên linh sơn loang loáng có thể nhìn thấy tam tôn phật đà, khoanh chân ngồi tham thiền trong núi. Thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng tụng kinh văn nghe vang dội truyền tới. “Đây là một gốc cây Bà Sa Tiên Thảo, đã kết xuất là Phật Đà Đạo Quả rồi, nghe nói Bà Sa Tiên Thảo mỗi lần kết xuất ra Phật Đà Đạo quả, cần vạn năm. Trong quả này có tam tôn phật đà, chỉ sợ có được ba vạn năm tuổi, tuy rằng không phải là dược vương, nhưng có thể khiến lão tử sống lâu mấy trăm năm!” Già La Minh Tôn vui mừng quái đỗi, há miệng nuốt cả Bà Sa Tiên Thảo và quả này vào trong bụng. “Kỳ quái, làm sao lại có mùi vị chua chua thế nhỉ?” Hắn nuốt tiên thảo vào, nhíu nhíu mày nói thầm. Chó đen nhỏ đắc ý cười dạt dào, ha hả nói: “Hôm nay lão tử rời giường, tiểu lên trên cây này, mùi vị thế nào?” Già La Minh Tôn gần như nôn ra cả mật xanh mật vàng, nắm con chó nhỏ này hành hung một trận. Chó đen nhỏ cũng không cam lòng yếu thế, cái đầu nhoáng lên, to như một ngọn núi nhỏ, vồ cắn tới. Trong lúc nhất thời, gà bay chó sủa, làm hư không biết bao nhiêu là linh dược. “Đây là…Bỉ ngạn hoa!” Lộ Dao Già đột nhiên phát hiện ra một gốc cây hoa kỳ lạ, không khỏi vừa mừng vừa sợ. Ba vị thiếu nữ bước lên phía trước, Diệp Húc đi qua nhìn lại, chỉ thấy đóa bỉ ngạn hoa này cũng không lớn, chỉ giống như một cây hoa cúc. Nhưng trong hoa lại lơ lửng một biển mây, biển mây ở cuối mơ hồ nhìn thấy một mảnh tiên thổ, mờ ảo như sương khó. “Trong truyền thuyết, Bỉ Ngạn Hoa có thể nâng cao ngộ tính cùng tư chất của nhân loại. Nếu tu luyện tới bình cảnh, ăn luôn Bỉ Ngạn Hoa có thể nhìn sang được bờ bên kia của tu luyện, lĩnh ngộ ra cảnh giới sâu hơn, do đó đột phá được,làm ít công lớn.” Lộ Dao Già cẩn thận hái đóa hoa này, trịnh trọng thu hồi lại, giải thích với Diệp Húc. “Nơi này không ngờ còn có cây ăn quả tiên loại như bàn đào quả, đây là dị phẩm trong truyền thuyết, có thể tăng lên thọ nguyên ngàn năm.” Bạch Nam Hiên đứng ở dưới gốc cây đào, chỉ vào hơn mười quả bàn đào ít ỏi trên cây, tản mát ra hương khí sâu kin. Diệp Húc tháo xuống một quả bàn đào, chỉ thấy trong quả có một mảnh thiên cung, mây mù mờ ảo, có vẻ tràn ngập tiên khí. “Bàn đào hái xuống không thể để lâu, vẫn là nhanh chóng ăn vào.” Mọi người lập tức tháo hết bàn đào xuống, phân chia tại chỗ, ăn luôn cho nóng. Con chó nhỏ màu đen kia cũng nước miếng chảy ròng ròng, kêu gào nói: “Cho ta một quả, cho ta một quả!” Già La Minh Tôn cho nó một quyền, không có tức giận nói: “Ngươi ngày nào cũng ăn, hàng tháng, hàng năm đều ăn, còn không có đủ sao?” “Ta vóc dáng nhỏ, không thể với tới bàn đào…” chó đen nhỏ ủy khuất vạn phần. Diệp Húc đưa cho nó một quả, chỉ thấy con chó đen nhỏ này cắn hai miếng nuốt hết quả bàn đào. Bạch Nam Hiên ăn bàn đào xong, thở dài nói: “Đáng tiếc bàn đào không thể ăn nhiều, ăn một còn có thể gia tăng thọ nguyên, ăn quả thứ hai, không có hiệu quả rồi. Tiên trân trong vườn này cũng có hiệu quả như vậy, ăn hơn chỉ lãng phí.” “Không biết nơi này có tiên trân gia tăng tu vi không?” Diệp Húc nhìn khắp nơi, nhưng khiến hắn cảm thấy đáng tiếc chính là, nơi này linh căn nhiều, nhưng đại đa số là dược tài gia tăng thọ nguyên, dược tài gia tăng tu vi là không có. “Diệp sư huynh, tu vi tới cảnh giới như nghệ hoàng, còn cần cái linh đan diệu dược gì tăng lên được tu vi cho bọn họ?” Lộ Dao Già hạ giọng nói: “Vu hoàng một cái hô hấp cắn nuốt linh khí đều là lượng hàng hóa xuất nhập trong vòng một năm của cường giả tam bất diệt cảnh, thậm chí là vu hoàng cảnh. Thế gian này không có bất luận linh đan diệu dược gì có thể bằng một lần hô hấp của bọn họ, bởi vậy mới không cần linh dược gia tăng tu vi.” Diệp Húc gật đầu không ngừng, đúng vậy, cảnh giới vu hoàng này người ta chỉ nói tới gia tăng thọ nguyên mới là linh đan diệu dược chân chính vô cùng quý hiếm, chỉ có thọ nguyên dài, mới có thể có hi vọng đột phá tới cảnh giới cao thâm hơn. “Khó trách trong báu vật hoa viên này chỉ có dược tài gia tăng thọ nguyên, đáng tiếc mỗi loại dược tài chỉ có thể ăn một lần, lần thứ hai đã không còn hiệu lực.” Già La Minh Tôn táp táp lưỡi, thở dài nói. Ánh mắt hắn dừng ở trên người chó đen nhỏ, không có ý tốt, cười ha hả nói: “Con chó này ăn nhiều tiên trân gia tăng thọ nguyên như vậy, hơn nữa đều là dị phẩm mấy vạn năm. Tiểu tử này chính là tiên trân lớn nhất, ăn luôn nó nói không chừng có thể trường sinh bất lão…” “Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi là chó…” Chó đen nhỏ nhếch miệng, ô ô uy hiếp, lạnh lùng nói: “Lão tử tuyệt giao với ngươi!” “Tất cả mọi người đều là huynh đệ tốt, huynh đệ tốt, không bằng ngươi thả chút máu ra ngoài, để đại tôn ta nếm thử hương vị?” Già La Minh Tôn sắc mặt thay đổi, bước tới từng bước nói. Chó đen nhỏ làm như mắt điếc tai ngơ, không nghe lời của Già La Minh Tôn. Diệp Húc không khỏi lắc đầu, vừa rồi Già La Minh Tôn còn muốn tự sát, hiện giờ đã xưng huynh gọi đệ với con chó đen nhỏ này rồi, quả nhiên là da mặt dày tới đáng sợ. Mọi người nhanh chóng sưu tầm một lần quanh báu vật hoa viên này. Diệp Húc lấy mỗi một gốc cây dược tài bên trong giao cho Hùng Bi gieo trồng trong ngọc lâu của mình. Những tiên trân gia tăng thọ nguyên này hắn không cần, nhung tương lai về già, những dược tài này chính là kỳ trân bảo mệnh vô thượng. Lộ Dao Nam và dám người Bạch Nam Hiên cũng sưu tầm rất nhiều dược tài, phần lớn là tiên trân dị bảo vạn năm trở nên, lưu lại đều là dược tài có được tuổi thọ ngàn năm. Đáng tiếc trong báu vật hoa viên này những dược tài cấp bậc dược vương không nhiều lắm. Đại bộ phận bị con chó đen nhỏ này ăn hết sạch rồi. Có thể thấy được con chó đen nhỏ này đã sống rất lâu, tất nhiên bộ dạng đáng sợ. Nếu nó sống mấy vạn năm mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. “Diệp lão đệ, đừng lấy hết, để lại cho lão ca ca chút đồ ăn.” Già La Minh Tôn sờ sờ xích sắt trên cổ, hiện giờ bị nhốt ở cùng một chỗ với con chó nhỏ răng còn chưa mọc dài này khiến đại minh tôn vương uy phong hầu như không còn, đáng thương hề hề nói: “Vi huynh trong năm trăm năm tới đều trông cậy vào đám cỏ cây này mà đầy bụng nha…” “Minh Tôn, ngươi mà sống trong báu vật hoa viên, nhất định sẽ sống lâu vô cùng, không người có thể kịp, chỉ sợ ma hoàng cũng không sống lâu hơn ngươi.” Diệp Húc cười nói. “Ngươi còn nói mát!” Diệp Húc nhổ tận gốc cây bàn đào lên, trồng trong ngọc lâu của mình, lại nhìn trúng một gốc cây Phúc thọ Tiên, cũng rút cây này lên. Hắn nhìn khắp mọi người, trong báu vật hoa viên chỉ còn lại ít ỏi vài kỳ trân ngàn năm,lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, cười nói: “Minh Tôn, chúng ta đi xem điểm cuối của xích sắt, nếu không thể chặt đứt xích sắt, không ngại tới điểm cuối tìm biện pháp.” Già La Minh Tôn ánh mắt sáng lên, vội vàng kéo xích sắt đi về phía trước. Diệp Húc và đám người Lộ Dao Già theo sát sau đó, Bạch Nam Hiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hoa viên cực kỳ tươi tốt giờ đã biến thành đống hỗn độn, chỉ còn lại ít ỏi vài cọng kỳ trận, thầm nghĩ: “Đây có tính là nơi này đi qua không còn lại ngọn cỏ không…” Mọi người đi tới điểm cuối xích sắt, chỉ thấy một phiến giả sơn, dưới chân giả sơn là một ổ chó. Già La Minh Tôn dùng sức khẽ động, chỉ thấy xích sắt chôn sâu bên trong ổ chó, không chút sứt mẻ. “Bạn hữu, đừng uổng phí khí lực, lão tổ tông của ta khí lực so với ngươi lớn hơn không biết bao nhiêu lần, cũng không khẽ động được xích sắt này.” Chó đen nhỏ từ đầu vai Già La Minh Tôn nhảy xuống, vội vàng tiến vào bên trong ổ chó, nằm phục xuống một đống rơm màu vàng óng ánh, cười lạnh nói: “Xích sắt này bị nghệ hoàng trấn áp ở đây, khóa lại toàn bộ bí cảnh. Ngươi khẽ động cái vòng này, đó là bứt toàn bộ bí cảnh này lên. Chỉ có sáu đầu viễn cổ cự thú kia mới có thần lực bực này, ngươi còn xa xa mới đủ xem!” Già La Minh Tôn giận tím mặt, kéo nó ra, cả giận nói: “Sau này lão tử ở bên trong, ngươi ở bên ngoài trông cửa.” “Đây là ổ của lão tử!” Chó đen nhỏ nhe răng nhếch miệng, không chút sợ hãi. “Lão tử nắm tay to hơn ngươi, đây là ổ của lão tử!” … Một người một chó tranh nhau sở hữu cái ổ chó, khiến Diệp Húc không khỏi lắc đầu không ngừng. Đám người Lộ Dao Già và Bạch Nam Hiên thì không ngừng thi triển thủ đoạn, các loại vu pháp vu bảo, oanh tới xích sắt, không có một chút hiệu quả. Bọn họ cũng không dám dùng tay chạm vào xích sắt, cái xích sắt này ngay cả Già La Minh Tôn cũng dễ dàng khóa lấy, bọn họ càng tự nhiên không thoát được. Diệp Húc cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, tế khởi đệ nhất thần sát, chỉ thấy kim tinh đồng tử hiện ra trên vai hắn. Hai đạo kim quang bắn thẳng lên trên xích sắt, ngay cả một vết bạch ngân cũng không lưu lại. “Uy lực của đệ nhất thần sát lúc trước cực kỳ dũng mãnh, tuy nhiên luyện tới tầng thứ như của ta hiện giờ, dùng nó lại càng ít hơn rồi. Uy lực của nói nếu đối phó với kẻ thù có chút không đủ dùng.” Diệp Húc trong lòng thầm than, thu hồi kim tinh đồng tử, nhìn xích sắt nhíu mày không ngừng. “Lão đệ, ngươi đi đi…” Già La Minh Tôn dường như trong nháy mắt già đi mấy trăm tuổi, giọng nói tràn ngập tang thương, phất tay nói: “500 năm sau, nhớ trở lại thăm ta, nhớ kỹ nơi này còn có lão ca ca của ngươi. Không cần lo lắng cho ta, lão tử lúc trước bị nhốt ở bàn hoàng lăng cũng mệt nhọc mấy trăm năm…” Hắn lấy ra linh cữu thanh đăng và Thiên Khuyết Chiến Kích giao cho Diệp Húc, suy sụp nói: “Quan tài đen này và chiến kích, giao cho ngươi bảo quản đi, dù sao ta lưu lại nơi này cũng không dùng làm gì…” Đám người Lộ Dao Già và Bạch Nam Hiên cũng không khỏi ảm đạm, không biết nói gì cho tốt. Diệp Húc không có nhận hai kiện vu bảo, đột nhiên cười nói: “Minh Tôn, ngươi nói nghệ hoàng kim tiễn có thể mở được xích sắt này không?” Hắn lấy nghệ hoàng kim tiễn ra, cười ngâm ngâm nhìn Già La Minh Tôn. Già La Minh Tôn không khỏi mừng rỡ, vội vàng đoạt lấy, dùng sức đâm tới xích sắt, chỉ nghe thấy tiếng đing đing, kim tiễn và xích sắt hoàn toàn không sứt mẻ, không khỏi suy sụp nói: “Không được, kim tiễn này đã không còn uy lực của cấm bảo, nửa điểm uy năng cũng không phát huy ra ngoài được, nếu có uy lực của nó, còn có thể chặt đứt được xích sắt.” Lộ Dao Già vẻ mặt khẽ động, kiêu ngạo nói: “Có thể cho ta xem kim tiễn này không?” Già La Minh Tôn đưa kim tiễn cho nàng, Lộ Dao Già, Tích Hàn Nguyệt, Mạc Tang Tang ba cô gái sau khi tiến lên xem xét một lúc lâu. Đột nhiên Mạc Tang Tang cười nói: “Kim tiễn này là do nghệ hoàng phong ấn lại bởi vậy mới không phát huy ra được uy năng. Tuy nhiên Hàn Nguyệt Cung tâm pháp của chúng ta tương sinh tương khắc với tâm pháp nghệ hoàng, hẳn là có thể bài trừ một phần phong ấn.” Lộ Dao Già sắc mặt ngưng trọng nói: “Tuy nhiên bên trong kim tiễn hẳn là phong ấn một tồn tại khủng bố. Nếu chẳng may chúng ta cởi bỏ phong ấn, nói không chừng tồn tại khủng bố kia sẽ thoát vây!”