[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 469 : Vô vọng thiên bích
Ngày đăng: 20:16 17/09/19
Trước nhà tranh, Ứng Tông Đạo mang theo Diệp Húc ra khỏi bí cảnh, vừa mới ra khỏi cổng tre, đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, nghiêng đầu lắng nghe, sắc mặt khẽ biến, lập tức khôi phục lại nguyên trạng, mỉm cười nói: “Diệp sư đệ, lần này ngươi đã nghi ngờ tổ sư, vi huynh là tông chủ, không trách phạt ngươi thì kẻ dưới khó mà phục tùng.”
Diệp Húc sắc mặt khổ sáp, chỉ nghe thấy Ứng Tông Đạo mỉm cười nói: “Vi huynh phạt ngươi diện bích một năm, tĩnh tâm suy nghĩ, ngươi có dị nghị gì không?”
“Có…”
Diệp Húc còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy Ứng Tông Đạo tiếp tục nói: “Ừ, nếu ngươi không có dị nghị gì, vậy diện bích đi thôi!”
Hắn huy tay áo phất một cái, Diệp Húc chỉ cảm thấy trước mắt trời đất như quay cuồng, bên tài truyền tới từng tiếng gió rít gào. Dư quang ở hai mắt chỉ nhìn thấy những tòa núi lớn nhoáng lên mà qua. Trong chớp mắt hắn bị Ứng Tông Đạo huy tay áo phất lực một cái bay đi cả ngàn dặm xa. Bay thẳng tới một nơi không người ở phía bắc luân hồi thiên bàn.
Hoàng tuyền ma tông cấm bảo luân hồi thiên bàn, chiếm đất cực kỳ rộng lớn. Thiên bàn này lơ lửng giữa không trung, chiếm tới mấy ngàn dặm xa. Ma Tông tổng đàn ở trung tâm, đám núi phập phồng, mà phương bắc lại tĩnh mịch một mảnh, tuy có đám núi nguy nga, nhưng rất ít có người đi qua nơi đó.
Phương bắc của Luân hồi thiên bàn, là nơi để trách phạt, chỉ có phạm sai lầm mới có thể bị trục xuất tới nơi này.
Hô!
Diệp Húc bị Ứng Tông Đạo phất lực một cái đưa tới bên trong một mảnh núi lớn, không tự chủ được mà ngã xuống một đầm nước. Chỉ thấy hắn còn chưa chạm được tới đầm nước, những đóa hoa sen trắng như tuyết chậm rãi từ trong đầm nước mà sinh trưởng ra. Từng cánh hoa sen nở rộ, Diệp Húc hoàn toàn rơi vào bên trong hoa sen, khoanh chân ngồi bên trong một đóa hoa.
“Ứng sư huynh, tên khốn khiếp, vừa rồi còn hỏi ta có dị nghị gì hay không, căn bản không đợi ta phản bác, liền đưa ta tới nơi này… không thể nào?”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mắt là một vách tường trơn nhẵn như gương vậy. Dòng nước chảy bên ngoài vách tường, lưu lại bóng dáng của bản thân hắn.
Bên cạnh vách đá này có một khối bia đá, bên trên viết bốn chữ to: “Vô Vọng Thiên Bích.” Những chữ viết này phong cách cực kỳ cổ xưa, hẳn là đã có tương đối năm rồi.
“Thật là phải diện bích sao…”
Diệp Húc cẩn thận đánh giá vô vọng thiên bích này, vách tường bóng loáng như gương ngọc này, dường như dựng thẳng lên trên mặt hồ. Tâm niệm của hắn hơi động, chỉ thấy ngọc bích như mặt hồ vậy đột nhiên gợn sóng.
Vô vọng thiên bích là một kiện vu bảo cực kỳ kỳ lạ, phản ánh bản tâm của hắn, bắn ra đủ loại ý niệm bên trong lòng hắn, ý niệm trong đầu không tinh khiến, khiến mặt hồ liền gợn sóng.
Diệp Húc tĩnh tâm xuống chỉ thấy vô vọng thiên bích dần dần bình tĩnh, gợn sớn biến mất, xuất hiện bóng dáng của bản thân hắn.
Chỉ thấy phía sau vô vọng thiên bích dâng lên một vầng mặt trời chói chang. Trong mặt trời là một gốc cây ngọc thụ, ngàn lá ngàn cành, thụy khí rất mạnh.
“Ta còn có chuyện trong mình, làm thế nào có thể ở trước vách này suy nghĩ chứ?”
Diệp Húc đứng dậy, đột nhiên chỉ thấy bóng dáng của mình ở trong vách vô vọng thiên bích đột nhiên biến đổi, hóa thành một thanh niên mặt mày tuấn lãng, mơ hồ có thể nhìn ra giống hệt tổ sư khai phái của Hoàng Tuyền ma Tông!
Rầm!
Vô vọng thiên bích mở ra, bóng dáng của khai phái tổ sư đột nhiên mở ra bàn tay to, hung hăng chụp thẳng xuống Diệp Húc, mặt không chút thay đổi nói: “Ngồi xuống!”
Bàn tay to này xuyên thẳng qua vô vọng thiên bích, cuồn cuộn nổi lên một dòng nước lớn, giống như tồn tại chân thật vậy. Diệp Húc trong lòng cẩn thận, sau đầu ông lên một tiếng, bốn đạo công đức kim luân hiện lên. Thần giới trong tay hắn dâng lên, không cần nghĩ ngợi đó là một thức Dương Thiên Thần Vương Diệp Kiếp Ấn.
Dao động kịch liệt truyền tới, hư không ở giữa lòng bàn tay hai người vang lên một tiếng bị phá nát, Diệp Húc đau đớn kêu lên một tiếng, không khỏi đầu gối mềm nhũn ra. Hắn bị bóng dáng của khai phái tổ sư bên trên vô vọng thiên bích ép tới không thể ngồi yên lại bên trên hoa sen nữa.
“Thật mạnh!”
Diệp Húc trong lòng khiếp sợ, bóng dáng của khai phái tổ sư trên vô vọng thiên bích xuất ra thực lực nhiều nhất chỉ là Dương thần kỳ đỉnh phong, không nghĩ tới đã ép cho hắn không thể không ngồi xuống được.
Diệp Húc từ khi xuất đạo tới nay, dưới điều kiện cảnh giới ngang nhau, từ trước tới nay đều là hắn trấn áp người khác. Không ai có thể trấn áp hắn được một đầu, không nghĩ tới ở vô vọng thiên bích này lại bị ăn một cái tát đau như vậy.
“Ta cũng không tin, dưới cảnh giới ngang nhau, ngươi còn mạnh hơn ta.”
Diệp Húc lại đứng dậy, bàn tay to triển khai, thi triển ra Thái hoàng thần vương khai thiên ấn, thủ ấn giống như khai thiên cự phủ, hung hăng bổ xuống vô vọng thiên bích.
“Luân hồi thiên bàn ấn!”
Trong vô vọng thiên bích truyền tới thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, bóng dáng khai phái tổ sư từ trong vô vọng thiên bích đánh ra một chưởng. Chỉ thấy chưởng lực hóa thành luân hồi thiên bàn, lục đạo bên trong luân hồi thiên bàn xoay tròn chinh phạt lẫn nhau, tiến hóa thành thiên địa nhân yêu quỷ atula, làm cho Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên Ấn bị mai một bên trong lục đạo.
“Ấn pháp quá tinh diệu!”
Diệp Húc trong lòng cả kinh, lại bị trấn áp, không thể không ngồi xuống.
Hắn có thể nhìn ra được, bóng dáng của khai phái tổ sư trong vách tường, xuất ra luân hồi thiên bàn ấn này vẫn chưa hoàn toàn triểu khai uy lực. Nếu đạo ấn pháp này hoàn toàn triển khai, uy lực chỉ sợ không thể tin nổi, thậm chí có thể siêu việt hơn cả chư thiên thần vương công đức ấn.
“Đạo ấn pháp này, chẳng lẽ là tâm pháp trấn giáo của Thánh Tông ta, ấn pháp ben trong chư thiên luân hồi cấm điển sao?Không có tu luyện chư thiên luân hồi cấm điển, là không thể học được luân hồi thiên bàn ấn. Một khi đã như vậy, ta mượn tay của Già La Minh Tôn, đánh nát vô vọng thiên bích này!”
Hô!
Diệp Húc tế khởi linh cữu thanh đăng, âm phong từng trận, đăng quang lay động. Già La Minh Tôn từ trong quan tài thò cái đầu ra, xích sắt rầm rầm rung động. Cái xích sắt này một đầu xỏ qua đầu Già La Minh Tôn, một đầu là một con chó màu đen, một người một cẩu đều nhìn ra chung quanh.
“Lão đệ, nơi này là địa phương nào?” Già La Minh Tôn hiếu kỳ hỏi.
“Minh Tôn, trước tiên giúp ta đánh nát vô vọng thiên bích này, sau sẽ nói với ngươi!” Diệp Húc trầm giọng nói.
“Cái này còn không đơn giản sao?”
Hạo Thiên Khuyển nhảy lên trên đầu Già La Minh Tôn, kéo cái xích sắt, há mồm quát lớn: “Thiên cẩu khiếu nguyệt.”
Một đầu nguyên thần Hạo Thiên Khuyển thật lớn từ trong miệng của nó bay ra, mở cái mồm thật lớn, chỉ thấy cái mồm rộng này ước chừng lớn như vách vô vọng thiên bích này. Nó tính toán một ngụm nuốt sạch toàn bộ vô vọng thiên bích này.
Ba!
Trong vô vọng thiên bích, khai phái tổ sư thi triển bàn tay to, nhẹ nhành ấn một cái đẩy lùi nguyên thần Hao Thiên Khuyển nào vào bên trong miệng nó. Đầu Hạo Thiên Khuyển này không tự chủ được mà ngã từ trên đầu Già La Minh Tôn xuống đất, chỉ thấy dưới đầm nước lại xuất hiện thêm một đóa hoa sen, nhanh chóng nở ra, hoàn toàn tiếp nhận lấy con chó đen nhỏ này.
“Uông Uông! Chó chết, lão tử không làm gì được hắn!”
Hạo Thiên Khuyển ngồi xổm trên hoa sen, hướng tới khai phái tổ sư bên trong vách đá không ngừng chó sủa. Nó tính toán muốn đứng dậy, nhưng lập tức lại bị một bàn tay to đánh xuống, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xổm trên hoa sen, tội nghiệp nhìn về phía Già La Minh Tôn.
Già La Minh Tôn cười lạnh nói: “Một kiện vu bảo kì lạ mà thôi, có thể vây trụ được các ngươi, làm sao có thể vây trụ được bản tôn chứ? Thiên Khuyết Chiến Kích, đi ra!”
Hắn từ trong quan tài đen nhảy dựng lên, thân hình tráng kiện vỹ ngạn, cầm Thiên Khuyết Chiến Kích trong tay lên, hung hắng bổ thẳng tới vô vọng thiên bích.
“Hoàng Tuyền lục đạo, luân hồi thiên bàn!”
Trong vô vọng thiên bích, một luân hồi thiên bàn bay ra, phía sau thiên bàn là một dòng sông hoàng tuyền dài sâu thẳm, uốn lượn phập phòng như rồng bay.
Ngắn ngủi vài cái chớp mắt, Già La Minh Tôn khoanh chân ngồi trên một đóa hoa sen, mặt mày xám tro cùng với Hạo Thiên Khuyển trừng đôi mắt nhỏ của mình. Hắn tuy rằng mạnh mẽ nhưng vẫn là bị bóng dáng bên trong vô vọng thiên bích trấn áp, không thể không ngồi trên hoa sen được.
“Diệp lão đệ, tên khốn khiếp bên trong vách tường kia là ai? Gần một bóng dáng mà mạnh mẽ như vậy, quá biến thái rồi!” Già La Minh Tôn buồn bực không ngừng, hỏi Diệp Húc.
“Khụ khụ, vị này chính là khai phái tổ sư của Thánh Tông ta, đây là một kiện bảo vật do lão nhân gia luyện chế, dùng để phạt đệ tử diện bích suy nghĩ qua.” Diệp Húc xấu hổ nói.
“Ngươi thế nào không nói sớm!”
Già La Minh Tôn tức giận kêu ầm lên, cả giận nói: “Những nhân vật như vu hoàng đều không thể bình thường được, đây là một khối hóa thân gửi trong vu bảo. Lão tử không luyện tới nhân hoàng căn bản đừng mơ động thủ với hắn! Con bà nó, lần này lão tử lại bị ngươi hại thảm rồi…”
“Ta chỉ là một con chó, phải đối diện vách tường suy nghĩ cái gì chứ?” Hạo Thiên Khuyển ngồi xổm phía trên hoa sen, mặt mày xám tro.
Đột nhiên, Diệp Húc vung tay dựng lên, di la thiên địa tháp trên đỉnh đầu, một tay đánh ra dương thiên thần vương diệt kiếp ấn, một tay thái hoàng thần vương khai thiên ấn, cứng rắn đối chọi với bóng dáng tổ sư trên vách đá.
“Ta mượn khai phái tổ sư, tôi luyện chư thiên thần vương công đức ấn vậy!”
Rầm rầm rầm.
Phía dưới vô vọng thiên bích, thanh âm của từng đợt giao thủ truyền ra, vang vọng khắp nơi.
“Thả ta ra ngoài! Ngao~~~” Trong tiếng giao thủ thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng kêu thê lương của một con chó nhỏ.
Mà ở trước mái nhà tranh bên trong tổng đàn Ma Tông, Ứng tông Đạo không khỏi nhíu mày. Tu vi của hắn thâm hậu, toàn bộ Hoàng Tuyền Ma Tông, Thập Vạn Đại Sơn, đều ở dưới thần niệm của hắn. Đối với mọi việc trong núi hắn rõ như lòng bàn tay. Diệp Húc đang làm chuyện gì, tự nhiên không thể gạt được hắn.
“Tên khốn khiếp này, ta để hắn ở dưới vách vô vọng thiên bích là để suy nghĩ qua một năm, cũng là muốn tốt cho hắn, khiến hắn tĩnh tọa, củng cố tu vi, dựng dục nguyên thần, thành tựu đại vu. Không nghĩ tới, hắn không chịu ngồi yên được giây phút nào…”
Ứng Tông Đạo không khỏi cười khổ, vu bảo vô vọng thiên bích này chính là dùng để khô tọa tĩnh tư. Bóng dáng tổ sư trong vách tường sẽ đứng dậy trong nháy mắt nếu người tĩnh tọa ở đây có biểu hiện, trấn áp người diện bịch, không tới thời gian nhất định, không thể rời khỏi vô vọng thiên bích này.
Mà khiến hắn tuyệt đối không dự đoán được chính là, Diệp Húc căn bản không muốn tĩnh tọa khổ tu, mà tính toán mượn bóng dáng tổ sư để tôi luyện cũng như ma luyện chính mình.
“Ý nghĩ của Diệp sư đệ, đôi khi ngay cả ta cũng không đoán trước được.”
Ứng Tông Đạo không khỏi lắc đầu, hít dài một hơi, đẩy cổng tre, đi vào bên trong mộ địa, thẳng hướng tới các điện thờ mà đi.
“Hạng Tịch…” hắn đứng dưới điện thờ Hạng tông chủ, nhỏ giọng nói.
Qua thật lâu sau, đôi mắt lôi đình kia lại xuất hiện, song đồng hơi hơi chuyển động, dừng ở trên người hắn.
Ứng Tông Đạo thần sắc phức tạp, ngẩng đầu nhìn đôi mắt song đồng ở giữa không trung, trầm giọng nói: “Tổ sư, không nghĩ tới ngài thật sự chưa có chết… ta có một nghi vấn, muốn mời ngài giải thích cho, tổ sư, vì sao ngài phải trá tử?”
“Tông Đạo, năm đó khi ngươi mới nhập môn, ta hoàn toàn đã có tu vi như ngươi hiện nay. Không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, ngươi đã tu luyện tới cảnh giới của ta năm đó.”
Đôi mắt lôi đình thật lớn kia trầm mặc một chút, thanh âm từ trên cao ầm ầm truyền tới: “Tông Đạo, nghi vấn trong lòng người, đợi khi ngươi tu luyện tới cảnh giới của ta, sẽ hiểu vì sao ta phải giả chết. Thời gian của ta không có nhiều lắm, ngươi còn có chuyện gì muốn hỏi?”
“Ta còn có một việc.”
Ứng Tông Đạo hít dài một hơi, ánh mắt chớp động nói: “Hiện giờ vị hoàng đế trong hoàng cung Đại Tần kia, có phải là ngài hay không?”
Qua không lâu, Ứng Tông Đạo hồn bay phách lạc từ trong mộ địa các vị tông chủ đi ra. Khuôn mặt của hắn âm tình bất định, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.