[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 483 : Thiên đạo đương tru
Ngày đăng: 20:16 17/09/19
Diệp Húc đi thẳng đến ngọc lâu tầng thứ năm, đừng ở dưới ngọc thụ nhìn lên bầu trời xanh kia.
Chỉ thấy ranh giới không gian giữa tầng thứ năm và thứ sau vô cùng dày, phía trên thanh khí chính là trọc khí nồng đậm đến cực điểm. Nơi đó giống như thiên địa chưa khai, hồng mông chưa mở, chờ hắn đến khai thiên lập địa.
Thanh trọc nhị khí là những loại khí nguyên thủy mà thần bí nhất trong đất trời, tiến hóa từ trong Hồng Mông khí mà ra, chính là căn cơ của vũ trụ.
Diệp Húc cũng thật không ngờ là trong ngọc lâu của chính mình lại xuất hiện loại bảo vật thanh trọc nhị khí này. Khác với những kiến thức phổ thông mà hắn biết, trong ngọc lâu của hắn trọc khí lại ở bên trên, thanh khí ở dưới, thanh khí nâng trọc khí, tự thành một mảng thiên địa.
Ngọc lâu của hắn đã đem đến cho hắn đủ loại niềm vui bất ngờ cùng sự thần bí, nhưng cho đến ngày nay, Diệp Húc vẫn không thể phát hiện hết bí mật của ngọc lâu.
Diệp Húc tế Di La Thiên Địa Tháp lên, chỉ thấy tòa tháp này càng ngày càng cao, càng lúc càng lớn, chỉ thẳng trời cao, tiến vào giữa thanh trọc Hồng Mông, định phá vỡ ranh giới không gian, khai thông tầng thứ sáu ngọc lâu.
Trước đây hắn phá vỡ tấm chắn hai tầng đầu của ngọc lâu là dựa vào món vu bảo này, nhưng hiện nay, dùng Di La Thiên Địa Tháp đối phó với tầng thứ sáu lại dường như không còn chút tác dụng nữa.
Tòa bảo tháp này lên không, lọt vào chống cự cực lớn, vẫn chưa thể phá vỡ thanh khí và trọc khí. Uy lực của bảo tháp tuy mạnh, chấn động thanh trọc nhị khí, uy năng dũng mãnh tới tột đỉnh, nhưng vẫn không thể phá vỡ mảng không gian hồng mông này.
Di La Thiên Địa Tháp trải qua sự chăm sóc của hắn, lấy nguyên thần tế lên, uy lực mạnh đã có thể sánh với một chiêu của cao thủ Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ. Nhưng không ngờ nó lại không thể lay động được thanh trọc nhị khí, có thể thấy được ranh giới không gian nơi đây dày tới mức nào!
Không thể đánh thông thanh trọc nhị khí, thì hắn không thể tiến vào ngọc lâu tầng thứ sáu, lấy được truyền thừa trong đó. Điều này có nghĩa là, hắn sẽ vô cùng có khả năng bị nhốt ở Tam Thần cảnh Hóa Thần kỳ, tu vi không có bất cứ tiến triển nào, đây là chuyện hắn không thể chấp nhận được!
“Trước đây ta phá nó đều nhờ vào vu bảo, nhưng hiện giờ ta đã là đại vu, chẳng lẽ phải tìm một pháp môn khác sao?”
Diệp Húc trầm ngâm một lát, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng. Hắn lập tức tế nguyên thần lên, chỉ thấy một gốc thanh ngọc thụ miêu từ trong mi tâm hắn từ từ bay ra, lập tức bắt đầu cộng hưởng với gốc ngọc thụ đội trời đạp đất kia!
Ngọc thụ nguyên thần của hắn dường như cùng một thể với gốc ngọc thụ trong ngọc lâu kia. Hiện giờ Diệp Húc trở thành địa vu, tu thành nguyên thần, tế nó lên, chỉ thấy vô số cái rễ bay múa, tương dung với gốc ngọc thụ trong ngọc lâu kia!
Hắn lập tức cảm giác được một luồng dao động kinh khủng truyền đến từ ngọc thụ, trong chớp mắt liền tuôn chảy ra toàn thân hắn!
Luồng sức mạnh này cuồn cuộn vô cùng, vô biên vô hạn.
Tu vi Diệp Húc cũng có thể nói là khủng bố, bên trong những vu sĩ cùng cấp có thể nói là không có địch thủ, thậm chí có thể một mình đấu với đại vu Tam Tương cảnh, Pháp Tương kỳ. Nhưng so với luồng sức mạnh này, sức mạnh của hắn phải nói là nhỏ bé không hề đáng kể!
Cùng lúc đó, hắn lại cảm thấy, hắn và ngọc lâu cảm ứng càng lúc càng chặt chẽ, nguyên thần nhập chủ ngọc thụ, cho đến nay, hắn dường như mới biến thành chủ nhân chân chính của tòa ngọc lâu này!
Hiện giờ, lấy tu vi của hắn còn không thể hoàn toàn thúc giục nguồn sức mạnh khổng lồ trong ngọc lâu kia, nhưng có thể dùng được một phần!
Nguyên thần và ngọc thụ của hắn tương dung, thanh trọc nhị khí trên bầu trời lập tức tách ra, thanh trí bay lên, trọc khí hạ xuống, tách biệt rõ ràng.
Phảng phất, Diệp Húc nhìn thấy cảnh trí mơ hồ trong không gian tầng thứ sáu ngọc lâu.
“Không ngờ tòa ngọc lâu này không phải do thiên đạo ban tặng, mà là một món vu bảo!”
Diệp Húc khiếp sợ vạn phần. Hắn cảm ứng được nguồn sức mạnh vô cùng hùng mạnh trong ngọc lâu kia, trong chớp mắt hắn liền hiểu ra, tòa ngọc lâu này là một món vu bảo thật sự, chứ không phải là một món bảo vật thiên đạo ban tặng.
Bảo vật mà thiên đạo ban thưởng với vu bảo có sự khác nhau rất lớn. Bảo vật trời ban ngoài chứa đựng vật phẩm, truyền đạo thụ nghiệp, cùng với công dụng hộ thể thì uy lực của nó nhỏ yếu không chịu nổi, có thể nói là không có bất cứ công kích gì.
Mà tòa ngọc lâu của Diệp Húc, ngoài có được công dụng của bảo vật trời ban, còn có được đủ loại tính chất đặc biệt của vu bảo, bởi vậy Diệp Húc cho rằng đây là một món vu bảo có uy lực cực kỳ mạnh!
Trừ điều đó ra thì không có lí do nào khác!
“Ngọc lâu của ta có từ khi sinh ra, chẳng lẽ có người rèn tòa ngọc lâu kỳ lạ này chăng? Người nào có thể bắt chước bảo vật trời ban mà tạo ra loại vu bảo kỳ lạ này?”
Diệp Húc nhíu mày suy nghĩ thật lâu, nhưng mãi vẫn không thể nghĩ tới chỗ mấu chốt. Trong ngọc lâu của hắn có được đủ loại tâm pháp cấm pháp, luyện bảo chi thuật, mà lại còn có thể tự trưởng thành, cả ngọc thụ trong ngọc lâu giống y hệt nguyên thần của hắn. Loại chuyện kỳ lạ mà kỳ diệu này xảy ra trên người hắn khiến Diệp Húc cảm thấy có một loại ảo giác kỳ quái.
Hắn vắt óc suy nghĩ, lập tức vươn thân dựng lên, xuyên qua ranh giới giữa tầng thứ năm và tầng thứ sáu. Có ngọc thụ nguyên thần, thanh trọc nhị khí bên người hắn tự tách ra thành một thông đạo, để cho hắn tiến vào tầng thứ sáu.
Bên tai hắn, giọng nói tang thương cổ xưa kia lại vang lên, không ngừng lải nhải rằng tỉnh lại đi tỉnh lại đi.
Diệp Húc không quan tâm, tiến thẳng vào không gian tầng thứ sáu. Giọng nói kia thở dài một tiếng yếu ớt, biến mất không thấy.
Trong ngọc lâu tầng thứ sáu, Diệp Húc đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy thanh trọc nhị khí trải rộng không gian tầng thứ sáu ngọc lâu của hắn.
Thiên địa nơi này chưa mở, Hồng Mông chưa mở, vẫn là một mảnh hỗn độn.
“Loại cảnh tượng này ta chưa hề thấy bao giờ…”
Diệp Húc kinh ngạc không thôi. Trước đây khi hắn mở một tầng ngọc lâu mới, không gian trong đó đã sớm định ra, chờ hắn đi thăm dò. Mà hiện tại tầng thứ sáu ngọc lâu thì lại xuất hiện tình cảnh thiên địa chưa mở, dường như chờ hắn tới mở.
“Ngọc thụ nguyên thần, tế!”
Diệp Húc quát lên một tiếng, ngọc thụ nguyên thần của hắn tự tách khỏi ngọc thụ, gào thét bay vào trong thanh trọc nhị khí, bám rễ vào trong đó, từng cái rễ hấp thu dinh dưỡng từ trong trọc khí, cành lá thì phun ra hút vào thanh khí.
Ầm!
Trong mảnh trời đất hỗn độn này đột nhiên xuất hiện một ánh rạng đông. Nơi nguyên thần của hắn hạ xuống, trọc khí chìm xuống, thanh khí bay lên, thanh trọc nhị khí phân biệt rõ ràng!
Ngọc thụ nguyên thần của hắn lấy thanh trọc nhị khí làm chất dinh dưỡng, không ngừng hấp thu, không ngừng lớn lên. Chỉ thấy gốc ngọc thụ này càng ngày càng cao, gốc rễ đâm sâu vào trong trọc khí, càng ngày càng sâu, mà cành lá của nó thì như một đám bàn tay thật to lớn, nâng thanh khí lên trên đỉnh trời cao.
Trước mắt Diệp Húc giống như đang tái hiện lại cảnh tượng khai thiên lập địa. Nơi trọc khí trầm xuống, những dãy núi chui ra từ dưới mặt đất, núi lửa ầm ầm phun. Bên trên thanh khí, gió to thổi tới, hội tụ thành mây, mưa rơi xuống, hình thành sông ngòi biển cả.
Đất trời tách ra, bầu trời càng lúc càng cao, mặt đất càng lúc càng dầy.
Qua thật lâu sau, mảng thiên địa mới mở này cũng định hình. Diệp Húc giương mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi hắn đến, một mảnh hoang vắng, thiên địa u tối, không có bất cứ sự sống nào.
“Mảng thiên địa này không có bất kỳ sự sống nào, chẳng phải là thiếu đi bao nhiêu lạc thú sao? Trước tiên hẳn phải có mặt trời mới đúng!”
Diệp Húc trầm ngâm một lát, động tâm niệm, Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực Kinh vận chuyển, một vầng mặt trời sau lưng từ từ dâng lên, treo trên trời cao, hóa thành một vầng mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, tuần hoàn không ngừng.
Bên trong mặt trời đột nhiên có một con Tam Túc Kim Ô sinh ra. Con Kim Ô này vô cùng to lớn, vung đôi cánh lên, mang theo mặt trời phi hành, lưu quang đầy lửa.
Dường như, Diệp Húc thậm chí nghĩ mình đã đi tới thời kỳ của những truyền thuyết thần thoại viễn cổ.
Mà tất cả những thứ này là do một tay hắn sáng tạo ra!
“Thiên đạo đương tru!”
Tam Túc Kim Ô kéo mặt trời ầm ầm bay qua đỉnh đầu hắn, phát ra tiếng người. Nó bay lượn xung quanh ngọc thụ, đại hỏa giống như dung nham cuồn cuộn chảy xuống theo thân cây, nhiệt độ dù cao nhưng Diệp Húc không hề cảm thấy ngọc thụ nguyên thần của mình bị bất kỳ thương tổn nào.
Vù!
Con Tam Túc Kim Ô này bay ra khỏi mặt trời, bay hướng tới hắn, thân hình càng lúc càng nhỏ, đột nhiên nó chui vào mi tâm Tử Phủ hắn, biến mất không thấy.
Ông!
Sau lưng Diệp Húc bỗng lại có một vầng mặt trời bay ra, sáng chói.
Trong đầu hắn hiện ra một môn tâm pháp, cùng Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực Kinh tương thừa, tên là Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, dạy cách tôi luyện nguyên thần, nâng cao nguyên thần tu vi.
Môn Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh này dường như không phải do ngọc lâu truyền lại, mà là hắn tự nhiên cảm ngộ ra.
“Loại truyền đạo pháp môn này thật sự kỳ lạ. Hiện giờ thể ngộ và lý giải của ta với Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, e là lão quái vật của Thái Dương Thần Cung cũng phải kém xa!”
Diệp Húc thầm nghĩ, hắn thể ngộ là từ trong khai thiên lập địa mà cảm ngộ ra. Chân Nguyên hóa thành mặt trời, treo lên chiếu sáng mảng niết bàn này, cho nên hắn hiểu Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh đương nhiên hơn xa người khác.
Mà Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh của Thái Dương Thần Cung cùng với Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh mà hắn đạt được, tuy chỉ khác một chữ, nhưng cảm ngộ với vu đạo trong đó lại khác xa vạn dặm.
Ngoại trừ Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh, hắn còn có thêm một tầng cảm ngộ nữa, đây là tâm đắc mà Diệp Húc đạt được khi quan sát thiên địa mở ra!
Tuy nhiên tâm đắc hắn thu hoạch được cũng không thành một hệ thống, mà chỉ là cảm xúc mơ hồ phiến diện mà thôi.
Diệp Húc nhớ cảnh tượng ngọc thụ trưởng thành, khai thiên lập địa ở trong đầu một lần, lại càng thêm nắm chắc loại cảm xúc này.
Hắn không tự chủ được đi vào dưới ngọc thụ nguyên thần của mình, ngồi xếp bằng xuống, lâm vào trong một loại trạng thái kỳ lạ.
Loại trạng thái này gọi là ngộ đạo, cực kỳ hiếm có, nhưng cũng chứa nguy hiểm cực lớn.
Có người một khi ngộ đạo, khai sáng ra vu pháp và tâm pháp kinh thiên động địa. Có kẻ lại phí cả một đời, thậm chí là chết già cũng chưa chắc có thể ngộ ra được đạo lý gì.
Tỷ như Diệp Húc hiện giờ ở dưới động huyệt cực lớn này, vị Đại Minh Tôn Vương kia chính là lâm vào trong ngộ đạo, nhưng mãi vẫn không thể thoát ra được trạng thái đó, cuối cùng chết già ở nơi đây, mất cả một đời.
Diệp Húc ngồi xếp bằng dưới ngọc thụ, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua. Tóc hắn mọc dài, buông qua vai xuống tận thắt lưng, chòm râu hắn mọc ra, thật giống một dã nhân.
Cả người hắn sinh ghét, thân thể mang theo một mùi hôi, giống như đã ba năm chưa hề tắm rửa.
Ở trong lòng hắn, một môn tâm pháp giống như nước trong chảy xuôi dưới đáy long. Cửu Chuyển Nguyên Công, Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần Cấm Pháp, Đại Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Điển, Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh, Di La Nguyên Thủy Bảo Điển, Nhất Thần Phân Hóa, Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, Chư Thiên Thập Đạo, Chư Thiên Thần Vương Công Đức Ấn, Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực Kinh, thậm chí cả môn tâm pháp hắn mới đạt được là Hạo Thiên Đại Đạo, tất cả đều tồn đọng lại trong lòng hắn, chiết xuất một lần, rồi sau đó kết hợp với tâm đắc của hắn, một môn tâm pháp hoàn toàn mới, đang yên lặng sinh ra.
Hắn thậm chí không chuẩn bị tu luyện môn Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh mà ngọc lâu cung cấp cho, mà đem môn chân kinh này dung nhập vào trong cảm ngộ của mình!