[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 529 : Triệu hoán chứng đạo chi bảo

Ngày đăng: 20:16 17/09/19

Cái đầu tượng vỡ vụn ở dưới sự nung đốt của Thái Dương Chân Hỏa không ngừng tan chảy, lỏng như nước, bị pháp lực của Diệp Húc cuộn lên, chảy vào Di La Thiên Địa Tháp. Vạn Bảo Thánh Tượng chính là do Chuyển Luân Nữ Thánh Vương luyện chế, tài liệu trong nó cực kỳ cao, ngoài Ngũ Hành kim khí, những bảo vật khác đều là những bảo vật có một không hai hiếm có khó tìm, hiện giờ những tài liệu đó bị Diệp Húc luyện vào trong bảo tháp, khiến chất lượng và uy năng của tòa bảo tháp này điên cuồng tăng lên, liền tăng vọt lên tam tương chi bảo đỉnh phong! “Đáng giận! Di La Thiên Địa Tháp thăng cấp lên so với cửu đỉnh còn khó khăn hơn không ít!” Diệp Húc nhíu mày, liếc xuống đại lục phía dưới một cái, chỉ thấy trên đó còn lại không ít Ngũ Hành kim khí, không có bị Di La Thiên Địa Tháp cắn nuốt luyện hóa. Mơ hồ, hắn cảm giác được, trong hư không tối tăm, một luồng sức mạnh vô cùng to lớn, vô cùng khủng bố, so với sức mạnh của bất cứ một vị Vu hoàng nào, của bất cứ kiện cấm bảo nào đều phải mạnh mẽ hơn, to lớn hơn, trong lòng không khỏi ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ: “Chứng đạo chi bảo của Di La Thiên Yêu Đế, Di La Thiên Địa Tháp chân chính!” Hắn luyện bảo tháp đến mười một tầng, có cảm ứng với chứng đạo chi bảo mà Di La Thiên Yêu Đế để lại, càng thêm chặt chẽ, đã đến mức có thể cảm ứng được cái chứng đạo chi bảo này bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu! Diệp Húc kích động vạn phần, hắn cách Tam Thập Tam Thiên Di La Thiên Địa Tháp lại thêm một bước! “Đây là loại sức mạnh hùng mạnh biết bao, ta cảm giác được kiện vu bảo này nếu như rơi xuống thế giới Vu Hoang, chỉ e cương vực lãnh thổ vô tận của thế giới Vu Hoang cũng không thể chịu đựng nổi, đều phải sụp xuống, hủy diệt…” “Không biết hiện giờ lấy tu vi của ta có thể triệu tập được ảo ảnh Tam Thập Tam Thiên Di La Thiên Địa Tháp không…” Sau lưng Diệp Húc lập tức hiện lên, bảy mặt trời bay lên, thiêu đốt pháp lực, tiếp theo cùng Di La Thiên Địa Tháp cảm ứng, cưỡng ép triệu tập ảo ảnh tòa chứng đạo chi bảo này giáng đến! Trong hư không, một luồng sức mạnh vĩ đại từ trong vũ trụ truyền đến Hằng Cổ Ma Vực, lướt qua tầng lớp tinh hệ tinh đấu, đánh nát tầng tầng không gian, cách Hằng Cổ Ma Vực càng lúc càng gần. Đây là ảo ảnh chứng đạo chi bảo của Thiên đế, bị Diệp Húc cưỡng ép kéo đến. “Không xong! Tu vi của ta vẫn chưa đủ để triệu hoán ảo ảnh Tam Thập Tam Thiên Di La Thiên Địa Tháp đến đây!” Mồ hôi lạnh tuôn ướt đẫm trán Diệp Húc, hắn cưỡng ép triệu hoán Thiên đế chứng đạo chi bảo, tiêu hao tu vi gần như không thể tính toán được, ngay lập tức liền gần như tiêu hao sạch sẽ tu vi của hắn. Hắn vội vàng ngừng lại, chỉ cảm thấy luồng lực lượng kia tán đi, trở về bên trong Tam Thập Tam Thiên Di La Thiên Địa Tháp, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, lấy một cái cửu giai Thuần Dương linh mạch ra khôi phục tu vi đã tiêu hao đi. Hắn triệu tập ảo ảnh của Thiên đế chứng đạo chi bảo, dọc theo đường đi kinh động không ít nhân vật mạnh mẽ trong vũ trụ thời không, đều phóng thần niệm ra xem xét, lập tức bị dọa cho vội vàng nấp đi, không dám tiếp tục nhìn nữa. Chờ ảo ảnh Di La Thiên Địa Tháp tán đi, những nhân vật hùng mạnh đó mới dám lộ mặt ra. Không biết bao nhiêu luồng thần niệm mạnh mẽ nhanh chóng trao đổi, xung đãng trong vũ trụ tinh không, nhấc lên những cơn gió lốc vô hình. “Đó là thứ gì vậy? Thật khủng bố!” “Thứ đó mới chỉ là ảo ảnh, nếu thật thể giáng xuống, chỉ e còn chưa đi đến bên người ta sẽ đè chết ta rồi!” “Trong thiên địa sao lại có thứ khủng bố như vậy? Quá nghịch thiên rồi!” “Tra, nhất định phải tra! Xem thứ đó từ đâu mà đến, thêm là bị ai triệu hoán nữa!” … Hai tháng qua đi, Ma La Dư cuối cùng cũng luyện hóa kim thân và Thiên Địa Pháp Tướng của Bảo Nguyên Đại Thiền sư, tin tưởng không khỏi tăng vọt lên: “Tiểu tử thối, hôm nay dù thế nào ta cũng phải đánh cho ngươi chịu thua nhận thua, cam tâm tình nguyện gọi ta là tỷ tỷ! Cho dù ngươi lấy Liệt Hỏa Minh Tôn ra cũng không còn là đối thủ của ta nữa!” Cô ta hưng trí bừng bừng, đi thẳng đến nơi Diệp Húc bế quan, trong tâm vui mừng vô cùng, trực tiếp đá văng của ra xông vào. Chờ đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô ta không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy nơi Diệp Húc bế quan đã trống không. Cô ta vội vàng lao ra, tìm kiếm xung quanh, lục soát khắp tòa cung điện này, thần niệm bao phủ dãy núi, cũng không phát hiện được tung tích Diệp Húc. “Cung chủ, tôn khách đã rời đi rồi.” Một cô thiếu nữ Atula lén lút nhìn thoáng qua sắc mặt không vui của Ma La Dư, vội vàng cẩn thận nhỏ giọng giải thích. “Vì sao các ngươi không giữ hắn lại?” Ma La Dư trong lòng vừa tức lại vừa tủi thân, giận dữ nói. “Cung chủ đối đãi với tôn khách tốt như vậy, trăm y ngàn thuận hắn, nô tì làm sao dám ngăn cản?” Cô thiếu nữ Atula kia vội vàng quỳ xuống, những thiếu nữ khác thấy thế cũng đều quỳ xuống, trán cúi thấp, nơm nớp lo sợ, cô gái kia đánh bạo nói: “Tôn khách là người quan trọng của Cung chủ, chúng nô tì cẩn thận hầu hạ còn không kịp… Khi tôn khách đi, nói có một đồ vật đưa cho Cung chủ.” Cô ta lấy ra một cái ngọc điệp, hình dạng như vòng tròn, trên ngọc điệp, ảo ảnh của Diệp Húc nhẹ nhàng đứng đó, quần áo màu lam, thanh tú tuấn lãng. Ma La Dư nhận lấy ngọc điệp, đột nhiên chỉ thấy oành một tiếng vang lên, ngọc điệp nổ tung, ảo ảnh Diệp Húc càng lúc càng lớn, lớn lại như người bình thường, giơ một tay ra, chậm rãi điểm tới mi tâm Ma La Dư. Ma La Dư không tránh cũng không né, để cho ngón tay kia điểm lên mi tâm mình, lập tức những dòng tin tức phức tạp khổng lồ truyền vào trong não nàng ta. Những tin tức đó chính là một bộ cấm pháp, tên là Cửu Chuyển Nguyên Công, có tổng cộng tám tầng, đủ để cho người tu luyện đến Tam Bất Diệt cảnh đỉnh phong, có thể trở thành nhân vật như Bảo Nguyên Đại Thiền sư! “Hắn biết thân ngoại hóa thân của ta chính là kim thân của Bảo Nguyên Đại Thiền sư, không có Cửu Chuyển Nguyên Công thì sẽ không thể khiến pháp lực của cái thân ngoại hóa thân này sinh sôi không ngừng, cho nên mới để lại môn cấm pháp này cho ta…” Trong lòng Ma La Dư vô cùng phức tạp, qua thật lâu sau, buồn bã thở dài một tiếng, lấy ra một khối bảo ngọc, tâm niệm khẽ động, cũng đem bảo ngọc tạo thành bộ dáng ngọc điệp, giao cho cô gái Atula kia, khẽ nói: “Ngươi lặng lẽ đưa đến Hoàng Tuyền Ma Tông, giao cho hắn. Nhớ kỹ, tôn khách tên là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, cái ngọc điệp này nhất định phải tự tay giao cho hắn, tuyệt đối không thể để mất.” Cô gái Atula kia cẩn thận nhận lấy ngọc điệp, khom người thi lễ, xoay người rời đi. Ma La Dư nhìn cô ta rời đi, thầm nghĩ: “Ngươi tặng ta Cửu Chuyển Nguyên Công, ta đáp lễ lại Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển, đây là tâm pháp cha ta sáng tạo ra, tuy không phải là cấm pháp hoàn chỉnh, nhưng hẳn là với khiếm khuyết tâm pháp của ngươi có thể khắc chế được…” “Thưa Cung chủ, có tôn khách tới!” Đột nhiên Ma La Dư thấy cô gái Atula kia vội vàng chạy trở về, trong chợt vui vẻ, cười khanh khách nói: “Tôn khách? Chẳng lẽ tên tiểu tử thối đó đã trở lại? Ngươi nói cho hắn ta, ta giận rồi, không gặp!” Lúc này, chợt nghe một tiếng cười như tiếng chuông bạc truyền đến, trong di tích thượng cổ này đột nhiên dâng lên một vầng trăng sáng rọi, một thiếu phụ tao nhã tuyệt thế bước ra từ trong trăng, một bước liền đi đến trước người Ma La Dư, kéo lấy tay cô ta, cười ngâm ngâm nói: “Dư nhi, con định không gặp tên tiểu tử thối nào vậy? Khi nào thì dẫn đến gặp dì nhỏ đi, để dì nhìn xem, là hào kiệt phương nào, không ngờ lại khiến Dư nhi nhà ta nhớ mãi không quên.” Nàng ta phong tư trác tuyệt, giống như tinh linh do trăng sáng trên trời cao hóa thành, giấng xuống thế gian, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng thánh khiết. Sắc mặt Ma La Dư đỏ lên, cười nói: “Làm gì có tên tiểu tử thối nào? Dì nhỏ, dì sao lại rảnh đến chỗ con vậy?” Cô vẫy vẫy tay, nói với thiếu nữ Atula kia: “Ngươi đi làm chuyện của mình đi. Dì nhỏ, mời bên này.” Cô dẫn vị thiếu phụ tao nhã tuyệt thế kia vào trong cung chính, chỉ nghe thiếu phụ cười nói: “Dì đến còn không phải là vì có việc cần tìm cha con để thương lượng sao, tuy rằng dì cùng mẹ cháu đều là thê tử của ông ấy, đáng tiếc ta ở tại thế giới Vu Hoang, muốn tìm ông ấy còn phải vượt qua trăm sông ngàn núi. Một đường đi qua chỗ con nên đến thăm xem con có ở hay không.” “Dì nhỏ, dì là Nhân hoàng tuyệt đỉnh, chút chặng đường đó với dì mà nói chỉ cần một nén hương thời gian là đến rồi.” Ma La Dư tranh thủ nịnh nọt, rất khác với bộ dáng sát phạt quyết đoán lúc trước, cười nói: “Dì nhỏ, rốt cuộc là có chuyện lớn gì mà làm phiền dì tự mình lên đường, thương nghị cùng cha con?” Vị thiếu phụ phong hoa tuyệt đại kia thở dài, mày liễu nhíu lại, nói: “Còn không phải là chuyện Thái Dương Thần Cung phái người đến cầu hôn thông gia sao? Đông Hoàng của Thái Dương Thần Cung phái người đến du thuyết, nói là trong cung hắn ta xuất hiện một vị con cháu tuyệt hảo có một không hai, tên là Đông Hoàng Mục, cầu hôn một nữ đệ tử xuất sắc nhất trong cung ta, hai nhà thông gia. Thái Dương Thần Cung làm thế, một là vì liên minh, hai là để lấy được tâm pháp của cung ta. Chuyện này thực làm cho người ta khó xử, dì cũng sầu muộn, bởi vậy mới muốn tìm cha con thương nghị, nhân tiện thăm hỏi đại tỷ.” “Cha con không ở cung chủ, nhưng mẫu hậu lại đang chủ trì đại cuộc Sâm La Thần Điện.” Ánh mắt Ma La Dư sáng lên, cười nói: “Thái Dương Thần Cung, Hàn Nguyệt cung, hai đại phiệt đại ma đạo, tâm pháp tương sinh tương khắc. Con từng nghe người ta nói, nếu tâm pháp hai đại ma cung có thể hợp làm một, song tu tu luyện, tất sẽ là tâm pháp lợi hại nhất, tốc độ tu luyện nhanh nhất trên trời dưới đất này! Dì nhỏ, nếu Thái Dương Thần Cung đã đưa ra đám hỏi, đó chính là chuyện tốt rồi, bọn họ có thể có được tâm pháp của Hàn Nguyệt cung, các dì cũng có thể lấy được tâm pháp của Thái Dương Thần Cung!” Thiếu phụ kia lắc đầu, cười nói: “Chuyện này không đơn giản như vậy. Ta nên thương nghị cùng cha con mới phải, nếu là bỗng nhiên đồng ý sớm với đệ tử Thái Dương Thần Cung, khiến Thái Dương Thần Cung xuất hiện một vị Vu hoàng, chẳng phải là tìm thêm một đối thủ cho cha con sao? Nhưng nếu cha con không ở, dì đi bàn bạc với đại tỷ một phen.” Nàng lại chuyển câu chuyện, cười nói: “Nha đầu chết tiệt kia, tên tiểu tử thối con vừa nhắc tới kia rốt cuộc là ai? Con đừng mong chuyển đề tài nha!” “Đánh chết con cũng không nói!” Ma La Dư hiên ngang lẫm liệt. “Vậy thì đánh cho gần chết.” … Diệp Húc xé vỡ hư không, rời khỏi Hằng Cổ Ma Vực. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, chỉ thấy cửa động hư không dần dần khép lại, trong lòng lặng lẽ nói: “Cô bé, không phải ta muốn đi, mà là không thể không đi. Bởi vì… ta thật sự không muốn giết em a!” “Ta đã không thể kiềm chế tâm ma, không thể áp chế được sát khí nữa rồi!” Diệp Húc mở miệng gầm lên, đôi mắt đỏ sẫm lại, giống như cái que hàn bị nung sắp tan chảy ra, bên trong đôi mắt của hắn, hai dòng Thái Dương Thần Quang bắn ra, xoẹt một tiếng cắt qua trời cao. Hai dòng thần quang đó dài đến mấy trăm dặm, xuyên thủng không trung, chỉ thấy bên trên trời cao, đại hỏa lập tức hừng hực thiêu đốt, biển lửa lan tràn ra trăm dặm! Ầm ầm! Trong khí thế phía sau Diệp Húc, tám mặt trời đồng thời xuất hiện, cuồn cuộn chói chang, tám con Kim Ô, khiến thế giới do khí thế nguyên thần hắn mở ra cháy thành một mảnh lửa đỏ, mặt đất bốc cháy, vô vố dị thú viễn cổ bị liệt hỏa đốt cho chết cháy! Trên bầu những, những ngôi sao bị ngọn lửa đốt chảy ra, những tòa tinh đấu hòa tan, biến thành một thế giới tràn đầy lửa cháy! Mà Thập Phương U Minh Ma La Dư phong ấn trong thế giới của hắn cũng bị ngọn lửa đốt tan chảy, hóa thành nước đồng nước thép đậm đặc. Ở trong di tích thượng cổ của Ma La Dư, Diệp Húc sau khi khôi phục tu vi liền phát hiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh bắt đầu không nhận sự khống chế của hắn nữa, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến tu vi hắn liên tục tăng lên, rốt cuộc khiến mặt trời thứ tám sinh ra. Lúc ấy Diệp Húc gần như không thể khác chế được sát ý mênh mông, nhưng hắn vẫn cố kìm nén lại, để lại một cái ngọc điệp cho Ma La Dư rồi rời đi. “Trở về, phải nhanh chóng tìm được Ứng sư huynh, chỉ có hắn mới có thể giúp ta trấn áp tâm ma!”