[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 532 : Bóp nát Thái tử

Ngày đăng: 20:16 17/09/19

Diệp Húc vốn lấy Di La Thiên Địa Tháp và cửu đỉnh trấn áp chính mình, tự phong ấn tu vi, tránh cho mình bị tâm ma khống chế, đại khai sát giới. Nhưng Tần vương Thiên Sách phủ lại cưỡng ép phá vỡ hai phong ấn này, kéo Di La Thiên Địa Tháp và cửu đỉnh ra khỏi thế giới do khí thế của hắn hình thành, lập tức khiến tâm ma hắn như con ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn khống chế nhất cử của hắn! Khí thế của hắn không bị khống chế, một ngàn dặm này đều hóa thành biển lửa, thiêu đốt không trung đỏ bừng lên một mảnh! Ầm! Hắn mở bàn tay ra, bóp nát đầu của một gã cao thủ Thiên Sách phủ, lập tức đánh ra một quyền, quyền phong cuồn cuộn, hơn mười tên đại vu bị quyền phong của hắn xé thành mảnh nhỏ! Diệp Húc cất tiếng cười to, trong thế giới sau lưng, vô số cái rễ thô to của ngọc thụ bay mua, mỗi một cái đều dài đến trăm dặm, như rắn như trăn, như rồng như giao, bắt hết nguyên thần của những người này, cái rễ đâm vào trong nguyên thần, trong chớp mắt năng lượng trong nguyên thần của những người này đều bị những cái rễ đó hút sạch sẽ, chết ngay tại chỗ! Hắn giống như Đại ma vương đi ra từ Địa ngục, tà ác quỷ dị, trong chốc lát ngắn ngủi liền giết sạch đám cao thủ Thiên Sách phủ đi theo Thái tử Hỉ! Hai cánh hắn vung lên, một đôi cánh thịt đỏ tươi như máu càng lúc càng lớn, giống như hai đám huyết vân, che lấp bầu trời, vù một tiếng bay hướng Thái tử Hỉ. Thái tử Hỉ ngồi trên Cửu Long Ngự Liễn, sắc mặt kịch biến, chín con chân long dưới chân rống lên, phát ra từng trận rồng ngâm. Chín con chân long bay xung quanh Diệp Húc, móng vuốt có thể xé rách cả một dãy núi, cái đuôi có thể san bằng một ngọn núi lớn, ngăn cản Diệp Húc đi tới! Lý Thiên Vương nhìn thấy trong một thời gian ngắn, đám tinh anh Thiên Sách phủ đều bỏ mạng tại chỗ, không khỏi nổi giận, tế Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp lên, một mình đứng trên đỉnh tháp, chỉ thấy sau lưng ông ta hiện ra một Thiên Địa Pháp Tướng cao tới vạn trượng, toàn thực thúc giục, tay nâng tòa bảo tháp hai mươi tám tầng này lên, đánh thật mạnh tới Diệp Húc! “Diệp Thiếu Bảo, không ngờ ngươi là Ma tộc Hằng Cổ Ma Vực, khó trách lại hiếu sát khát máu như thế! Ma tộc vực ngoại, kẻ nào cũng đáng bị tru diệt, chết cho ta!” Sức mạnh của Thiên Địa Pháp Tướng vô cùng vô tận, Pháp, Địa, Thiên tam tương, Pháp Tương tụ tập pháp lực, Địa Tương nối liền địa khí, nặng vô cùng, Thiên Tương cảm ứng thiên đạo, Tam Tương hợp nhất, đó chính là Thiên Địa Pháp Tướng. Cùng lúc đó, Tần vương cuối cùng cũng sửa xong Kim Long Song Giản. Kim Long Song Giản cũng là bất diệt chi bảo, bản thân liền có được tính chất đặc biệt là bất diệt, có thể tự mình chữa trị, tuy bị Diệp Húc xoắn hai con kim long thành quẩy xoắn, nhưng cũng không làm tổn hại đến căn cơ của món bảo vật này. Hắn đưa Thiên Địa Pháp Tướng ra, cũng cao lớn vạn trượng, hai con Kim Gian hóa thành song long quấn quanh hai tay hắn. Tần vương cầm đuôi rồng trong tay, lấy rồng làm roi, song chưởng vung lên, lập tức kim long gào thét đập tới Diệp Húc! Hai đại cao thủ Thiên Sách phủ đồng thời ra tay đánh tới Diệp Húc, sử dụng tất cả bản lĩnh toàn thân. Tám cánh tay của Diệp Húc dang ra, nắm lấy tám con chân long trong chín con đang vây công mình, bóp vỡ hết chúng nó, lập tức một cái đầu há mồm rống lên, đem con chân long cuối cùng chấn thành sương máu, nguyên thần của chúng đều bị ngọc thụ nguyên thần của Diệp Húc hấp thu. “Giết!” Diệp Húc cười ha ha, cái đầu sau lưng mở đôi mắt ra, lạnh lùng nhìn Lý Thiên Vương và Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp đang đánh tới, bỗng há mồm phun một cái, một tòa bảo tháp mười một tầng xoay tròn bay ra, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nặng, cao tới vạn trượng, nghênh đón Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp. Lấy tháp phá tháp! Hai tòa bảo va vào nhau, những luồng sóng chấn động lan ra khắp nơi, lập tức không gian biến mất, Thiên Địa Pháp Tướng của Lý Thiên Vương cùng bảo tháp nâng trong tay đều bay ngược ra ngoài, không ngờ bị Di La Thiên Địa Tháp đánh lui cả trăm dặm! Di La Thiên Địa Tháp tuy chỉ là tam tương chi bảo, nhưng uy năng của nó còn mạnh hơn cả cửu đỉnh, cho dù Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp là bất diệt chi bảo, nhưng luận uy lực thì kém xa Di La Thiên Địa Tháp. “Chết!” Kim long như roi trong tay Tần vương quất tới Diệp Húc, lại vào lúc này chỉ thấy chín cái đại đỉnh bay ra, ầm ầm va đập vào nhau, trong chớp mắt hợp lại làm một, hóa thành một cái cự đỉnh bao phủ hơn trăm dặm, vù một tiếng thu cả hai con kim long vào trong đỉnh. Sắc mặt Tần vương kịch biến, liên tục thúc giục Kim Long Giản ba mươi sáu đốt, lại cho dù pháp lực hắn thông thiên, cũng không thể khiến Kim Long Song Giản thoát khỏi sự trấn áp của Cửu đỉnh trấn Thần Châu, bị nhốt chết ở trong đỉnh. Tám mặt trời phóng lên cao, vù vù bay vào trong đỉnh, trong mặt trời bay ra tám con Tam Túc Kim Ô, đều thò những cái móng vuốt sắc bén ra, vồ tới hai con kim long kia. Sau đó, Kim Ô hót vang, trong miệng phun ra cuồn cuộn lửa cháy, nồng đậm như nước tương, bao phủ hai con kim long lại. Không ngờ dưới sự vây công của hai đại cao thủ, ở ngay trước mặt Tần vương, Diệp Húc lại định luyện hóa Kim Long Song Giản! “Diệp Thiếu Bảo, ngươi thật sự quá mạnh, nhưng cô cũng không kém!” Thái tử Hỉ đứng lên, đằng đằng sát khí, lớn tiếng quát: “Từ khi cô thua trong tay ngươi, ngày ngày nằm gai nếm mật, vì sớm ngày tự tay đánh bại ngươi! Lăng Yên Các hai mươi bốn công thần, giáng lâm!” Hắn triệu tập cấm bảo bán thành phẩm trấn áp quốc vận Đại Đường, chỉ thấy khí thế sau lưng hắn xuyên thủng hư không, cùng một luồng sức mạnh to lớn dung hợp lại. Một tòa lầu các hai mươi bốn tầng từ trên trời giáng xuống, các loại hơi thở kinh khủng giáng lâm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mở các cánh cửa ra, bước ra từ trong đó! “Diệp Thiếu Bảo, ta muốn cho ngươi thấy, thành quả khổ tu gần đây của ta!” Thái tử Hỉ cười lạnh một tiếng, đang định cùng Tần vương, Lý Thiên Vương vây công Diệp Húc, đột nhiên chỉ thấy trước mắt huyết quang chợt lóe, Diệp Húc đã thoát khỏi hai tầng công kích của Lý Thiên Vương và Tần vương, vỗ canh bay đến trước mặt hắn. “Hai mươi bốn công thần, chém yêu hàng ma!” Thái tử Hỉ cả kinh, vội vàng quát lớn, thúc giục cái ảo ảnh cấm bảo này, chỉ thấy hai mươi bốn tầng lầu đều mở cửa ra, từng vị Khai Quốc chiến tướng Đại Đường như những cổ thần bước ra từ bên trong. Đột nhiên, một luồng phủ quang hạ xuống, răng rắc một tiếng, chém thẳng tòa Lăng Yên các hai mươi bốn tầng này, tất cả Khai Quốc chiến tướng đều chết thảm dưới một búa này, bị chém thành hai nửa! Ảo ảnh tòa cấm bảo này cứ bị hủy đi như thế! Diệp Húc giơ tay ra, nắm lấy yết hầu Thái tử Hỉ, nhấc hắn lên từ bảo liễn. “Dừng tay!” Lý Thiên Vương vốn định tấn công Diệp Húc lần nữa, thấy thế không khỏi sợ tới mức hồn bay phách lạc, quát to lên. Tần vương cũng biến sắc mặt, hiện giờ Thái tử Hỉ rơi vào tay Diệp Húc, khiến hai người ném chuột sợ vỡ đồ, không dám hành động. “Diệp Thiếu Bảo, trên tay ngươi chính là đương kim Thái tử Đại Đường ta, nếu ngươi dám làm gì ngày ấy, chính là đối địch với Đại Đường, ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi nơi đây!” “Diệp Thiếu Bảo, chỉ cần ngươi thả Thái tử ra, bản vương có thể làm chủ, cho ngươi tự do rời khỏi Đại Đường, tha cho ngươi một con đường sống!” Hai người liên tục quát lên. “Thái tử… Giết!” Tám con mắt của Diệp Húc đỏ sậm, trong miệng phát ra tiếng cười quái dị khiến người ta sởn hết gai ốc, lập tức bàn tay dùng sức, chỉ nghe một tiếng bụp vang lên, máu thịt Thái tử Hỉ nổ tung, thi cốt không còn, chỉ còn lại nguyên thần! Xoạt xoạt! Vô số cái rễ đâm đến, đều đâm vào nguyên thần của Thái tử Hỉ, cắn nuốt nguyên thần của hắn! Tần vương và Lý Thiên Vương ngẩn ra, đột nhiên phát ra tiếng gầm rú long trời lở đất, trong tâm phẫn nộ tới cực điểm. “Thần niệm hóa thân, thông báo cho các vương phủ, các quân hầu phạm vi một trăm ngàn dặm, gọi tất cả các cao thủ vương phủ ra hết, các lộ quân hầu dẫn dắt đại quân vu sĩ, bày ra thiên la địa võng, vây quét Diệp lão ma!” Hai người liếc nhau, tâm ý tương thông, toàn thân hơi rung lên, vô số thần niệm bay ra bốn phương tám hướng, bay tới các vương phủ trong lãnh thổ Đại Đường. Hai người đồng thời nhảy lên, rơi vào trong mi tâm Thiên Địa Pháp Tướng, nguyên thần dung nhập thân thể bọn họ, trấn thủ Thiên Địa Pháp Tướng, thúc giục pháp tướng lên, đánh tới Diệp Húc! Hai người bọn họ vốn không thể ngờ được, Diệp Húc lại lòng lang dạ sói như vậy, ngay cả chớp mắt một cái cũng không, không hề do dự, trực tiếp xử lý Thái tử Hỉ. “Lần này dù thế nào đi chăng nữa đều phải tru sát lão ma đầu này, nếu không ở trước mặt Thánh thượng, cho dù hai người chúng ta là Vương gia của vương phủ Đại Đường cũng khó lòng thoát chết!” Hai người bọn họ chính là cao thủ tuyệt đỉnh, hợp lực vây công Diệp Húc, chỉ thấy hai tôn Thiên Địa Pháp Tướng cao vạn trượng giống như người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, quay xung quanh chém giết Diệp Húc, vây khốn Diệp Húc không cho hắn rời đi. “Giết! Giết! Giết!” Diệp Húc liên tục quát lớn, thời gian chiến đấu càng dài, sát khí của hắn càng thịnh, càng khó có thể khống chế bản thân. Các chủng vu pháp, các loại vu bảo từ trong tay hắn đánh ra, long trời lở đất, đối chọi với hai đại vu đứng đầu Đại Đường, hắn đánh rất hứng khởi, ngọc lâu treo cao trên đỉnh đầu, trực tiếp lấy ra một cái cửu giai Thuần Dương linh mạch, há mồm nuốt một cái, nuốt hết cái linh mạch này vào trong bụng! Lực lượng cất chứa cửu giai Thuần Dương linh mạch khủng bố bậc nào. Nếu Diệp Húc tu luyện bình thường, dù lấy tốc độ kinh khủng như thế của Bàn Vương Khai Thiên Kinh cũng phải mất một năm mới có thể cố gắng luyện hóa linh khí, hóa thành tu vi. Lúc này hắn trực tiếp nuốt hẳn một cái linh mạch, Bàn Vương Khai Thiên Kinh nhanh chóng vận chuyển, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sức mạnh khủng bố trong linh mạch kia, thân hình bị linh mạnh tràn đầy khiến cho không ngừng bành trước, liên tiếp cao lên! Thân thể hắn nhanh chóng tăng lên đến nghìn trượng, nếu không phải thân thể hắn thật sự mạnh mẽ, chỉ sợ sớm bị năng lượng trong cơ thể nhét đầy mà nổ tung rồi. Dù vậy, thân thể Diệp Húc cũng bị năng lượng khủng bố trong Thuần Dương linh mạch nhét cho rạn nứt, xuất hiện những vết thương nhìn mà kinh người, máu tươi màu vàng không ngừng trào ra quanh thân, lập tức hóa thành ngọn lửa cháy hừng hực/ Nếu như trước đây, hắn tất sẽ không lỗ mãng như thế, nhưng lúc này đầu óc hắn đã u mê, chỉ biết tùy ý làm bậy, chuyện gì cũng dám làm, thiên vương lão tử cũng dám giết! “Giết!” Diệp Húc há mồm, nuốt Di La Thiên Địa Tháp và cửu đỉnh vào, trấn áp thân thể. Thân thể hắn tiếp tục bành trướng, một ngàn trượng, hai ngàn trượng, ba ngàn trượng… Không lâu sau, thân thể hắn đã cao tới vạn trượng, cao ngang với Thiên Địa Pháp Tướng của Lý Thiên Vương và Tần vương! Từng dòng Thuần Dương linh khí màu vàng tràn ra từ cơ thể hắn. Đây là linh khí dư thừa mà cơ thể hắn không chứa được, quay quanh thân hắn, giống như những sợi tơ màu vàng, ngăn cản qua lại, lại giống như những con nộ long màu vàng, giương nanh múa vuốt. Sau đầu hắn dựng thẳng lên bảy vòng Công Đức Kim Luân, cùng đám linh khí đó tôn lên nhau. Ba người khổng lồ giao phong trên cánh đồng hoang vu này, đánh cho trời sụp đất nứt, chỉ thấy mặt đất nơi đây bị dư ba của ba người giao thủ đánh cho ầm ầm sụt xuống, trong chớp mắt biến thành đầm lầy rộng hàng ngàn dặm. Mà ở trên hư không, từng mảng trời cao ầm ầm vỡ ra, một vết nứt trên hư không biến mất, lập tức lại có vết khác xuất hiện! “Lý Thiên Vương, Tần vương, hai mươi tám lộ vương phủ quân hầu chúng tôi phụng mệnh tiến đến giúp ngài!” Ba người chiến đấu giằng co mấy ngày, đột nhiên những đội quân xuất hiện. Đây là tinh nhuệ của Đại Đường, có tổng cộng hơn mười vạn vu sĩ, khí thế như hồng.