[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 539 : Gắn bó keo sơn
Ngày đăng: 20:17 17/09/19
Trên khoảng không Hải Ngoại Tiên Sơn, nhật nguyệt dây dưa, Thuần Dương khí và Thuần Âm khí đan xen vào nhau, mang đến một mảng yên lặng tường hòa. Mười vầng mặt trời kia thăng không, cùng vầng trăng kia lôi kéo lẫn nhau, không ngừng xoay tròn.
Cô âm tắc bất sinh, độc dương tắc bất trường, cho nên thiên địa kết hợp âm và dương.
Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt cung chính là hai đại môn phái ma đạo mạnh nhất hiện nay, tâm pháp của bọn họ đi lên hai cực khác nhau, nhưng phải công nhận là, nếu tâm pháp hai nơi này có thể kết hợp song tu, như vậy sẽ là tâm pháp hùng mạnh nhất!
Âm dương hấp dẫn lẫn nhau, cùng phụ thuộc cùng sinh ra, nhật nguyệt cũng sinh, âm dương hài hòa.
Chỉ thấy bên trong trăng sáng, ở ngoài Hàn Nguyệt cung, con ngọc thiềm cực lớn kia miễn cường mở mắt, liếc mười con Tam Túc Kim Ô một cái, lập tức ngáp lên, lười biếng nhắm mắt lại, miệng phun ra bọt khí.
Mà một con thỏ ngọc trắng như tuyết lại nhảy trên trán nó, dựng thẳng lỗ tai lên, hơi bất an nhìn những con quái điểu ba chân kia.
Tam Túc Kim Ô là yêu tinh trong mặt trời, mà thỏ ngọc và ngọc thiềm lại là yêu tinh trong trăng.
Diệp Húc được những dòng Thuần Âm khí chăm sóc, liệt hỏa quanh thân dần dần tắt, phạm vi bao phủ càng lúc càng nhỏ, kim thân ngừng tan chảy, nguyên thần không bốc cháy nữa.
Xung quanh tiếng sóng mênh mông, tiếng cao tiếng thấp, hắn cùng thiếu nữ ôm chặt lấy nhau.
Đủ loại tình cảm, tỷ như mối tình đầu, đắng cay mặn ngọt trào ra trong lòng, tình đến lúc nồng tự nhiên phát sinh.
Nhưng thấy nơi Diệp Húc và thiếu nữ ôm nhau đột nhiên xuất hiện một chiếc giường mây, sau đó la sa khinh trướng, cửa trụ nhà đình lần lượt xuất hiện. Những cây trụ đồng đột ngột mọc lên từ trong đất, vô số viên gạch ngói tựđộng hạ xuống, trong chớp mắt Diệp Húc lấy pháp lực tạo ra một cung đình rộng lớn.
Bên trong biển rộng bao la, có rất nhiều tiên sơn bị những luồng pháp lực mạnh mẽ thúc giục, ầm ầm đụng vào nhau, hóa thành một đại lục nhỏ, rộng mấy trăm dặm.
Trong dãy núi, những tòa cung điện ầm ầm mọc lên từ mặt đất, hóa thành một mảng Thiên cung bao la hùng vĩ.
Diệp Húc ôm lấy Tô Kiều Kiều lên trên giường mây, tầng tầng màn lụa khẽ che lại, mông mông lung lung, không thể nhìn thấy rõ.
“Thiếu gia…”
Bên trong truyền đến một tiếng nói thẹn thùng.
Diệp Húc ừ một tiếng, không nói gì thêm.
“Kít kít!”
Một con chồn Hoa Hồ trắng như tuyết bị người ném ra khỏi màn lụa, bay lên trời cao. Con chồn Hoa Hồ này tức giận đến cực điểm, “kít kít” “kít kít” kêu không ngừng, định chạy về cung điện, trở lại bên cạnh nữ chủ nhân, đã thấy tầng tầng cấm chế bao phủ tòa đảo nhỏ này, lấy bản lĩnh của nó còn chưa thể xông qua cấm chế mà Diệp Húc đã bày ra.
Trên bầu trời cung điện hiện ra một con yêu thú thượng cổ thật lớn, Hải Thận, hình dáng như một con sò lớn, vỏ nó mở ra, phun lên những dòng khí màu hồng, che dấu hòn đảo nhỏ này lại, biến mất phía trên mặt biển.
Dưới Hải Thận, trên không hòn đảo tràn ngập dòng khí màu phấn hồng, kiều diễm uyển chuyển, hóa thành hình rồng phượn, long tường phượn múa, mây mưa giao hợp.
Mà ở phía trên long phượng, mặt trăng mặt trời cùng sáng lên, hỗ trợ lẫn nhau, âm dương phụ phun.
Qua thật lâu sau, mây mưa biến mất, một chiếc cầu vồng bắc ngang giữa núi non, bảy màu rực rỡ.
Không qua lâu sau, cầu vồng biến mất, long phượng lại xuất hiện, mây mưa lại bao phủ hòn đảo nhỏ này.
Cứ như thế, thật lâu không ngừng.
Diệp Húc và Tô Kiều Kiều đi giữa núi rừng, ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc cầu vồng bắc ngang trên đầu hai người, cầu vồng như cây cầu nối đến hải vực xa xôi.
Tô Kiều Kiều nhớ lại hình ảnh cuồng dã lả lướt ban nãy, trong tâm như một chú nai con đang nhảy loạn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, không nói gì nữa.
Bọn họ xa cách đã lâu nay gặp lại, khó kìm lòng nổi, tất cả dường như tự nhiên mà xảy ra.
“Gâu gâu!” Chồn Hoa Hồ đứng trên bờ vai nàng, trợn mắt nhìn Diệp Húc.
Nó còn đang tức giận chuyện Diệp Húc ném nó ra ngoài, con vật bé nhỏ này khá là mang thù.
Diệp Húc ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, cảm xúc mềm mại, tay kia không chịu ở yên, chạy khắp mọi nơi.
Tô Kiều Kiều ưm một tiếng, chỉ thấy thân thể dần dần mềm nhũn, tê dại theo đầu ngón tay của Diệp Húc truyền đến tận tâm nàng, khiến nàng hơi hoảng loạn.
“Thiếu gia, miệt mài quá không tốt cho thân thể…” Nàng cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Kiều Kiều, em còn gọi ta là thiếu gia sao?” Diệp Húc cười hỏi.
“Phu quân…”
Tô Kiều Kiều thẹn thùng, cười nói: “Khi ở Diệp phủ, em nghe một vị mẹ già nói, thiếu niên mới nếm thử việc người, khó nhất là kìm nén, thường thường một đêm muốn rất nhiều lần, lại không biết loại chuyện này rất tổn hại thân thể, tổn hao nhiều nguyên khí…”
Diệp Húc nghe vậy, bật cười: “Kiều Kiều, chúng ta đã tu thành đại vu, luyện ra nguyên thần, cho dù có miệt mài một năm hay mười năm e là cũng sẽ chẳng tạo ra bất cứ tổn thương gì cho thân thể cả. Em và ta xa cách bao lâu nay mới gặp lại, miệt mài thêm nữa thì ngại gì chứ?”
“Huống chi người ta bị thương nặng, còn cần em giúp ta trấn áp tâm ma, trị liệu thương thế. Đây không phải miệt mài quá độ, mà là tu luyện, chữa thương.” Diệp Húc trịnh trọng nói.
Hắn bỗng thấy mình có phần vô lại, nếu là một tên hoàng đế, kia e là sẽ trở thành tên hôn quân hoang dâm vô đạo dưới ngòi bút của sử quan rồi!
Tô Kiều Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một lát, ừ một tiếng. Bọn họ phóng đãng một phen, nhưng sau đó Tô Kiều Kiều cũng phát hiện lần phóng đãng này với Diệp Húc lại khiến tu vi của mình tăng lên nhanh chóng.
Nàng ta vốn vừa mới tiến vào Nguyên Thần kỳ không lâu, tu vi chỉ mới là Nguyên Thần nhị phẩm, mà hiện giờđược dương khí của Diệp Húc bổ dưỡng, tu vi đột nhiên tăng mạnh, vượt thẳng qua tám cảnh giới nhỏ, bước vào Hợp Thể kỳ, nguyên thần có thể cùng thân thể tương dung.
Mà Diệp Húc vì bị thương khá nặng, thân thể, nguyên thần, hồn phách, thần thức đều bị trọng thương, thế giới hủy diệt, tu vi tăng lên cũng không nhanh như nàng ta, nhưng cũng tăng lên tới cảnh giới Hợp Thể kỳ.
Loại tốc độ tu luyện này quả thực làm cho người ta líu lưỡi, khó trách người khác đều nói tâm pháp của Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt cung hợp lại, nếu có thể song tu, tất sẽ trở thành cấm pháp lợi hại đệ nhất thiên hạ, cũng là thứ tâm pháp tu luyện nhanh nhất!
Nàng ta đột nhiên nhấc con chồn Hoa Hồ kia ném ra ngoài, làm cho con dị thú thượng cổ này tức giận suýt ngất, đỏ mặt khẽ nói: “Phu quân, lúc trước đều là chàng ở trên, lần này em muốn ở trên cơ, chàng không được động, để cho người ta đến hầu hạ…”
Bọn họ gắn bó như keo sơn, dây dưa cùng một chỗ, hận không thể hòa tan đối phương, hoặc là hòa tan trong thân thểđối phương.
Bọn họ là thiếu nam thiếu nữ lần đầu biết chuyện đời, mới nếm thử trái cấm, rất khó có thể kiềm chếđược sự dụ hoặc lẫn nhau từ thân thể cùng khí tức của nhau…
Trong núi chẳng biết tháng ngày, một ngày Diệp Húc bỗng soi gương, chỉ thấy dáng vẻ tiều tụy của mình trong kính, tâm chợt kinh hoảng. Hắn chính là kim thân, khi tẩu hỏa nhập ma, mười mặt trời cùng xuất hiện, thiêu đốt lâu như vậy cũng không thể làm thân thể hắn tan rã hoàn toàn, ngược lại hoang dâm một tháng mà kim thân đã suy bại tới tình trạng này rồi.
“Chuyện này tuy rất tuyệt vời, nhưng không thể quá độ được. Nếu quá độ, đừng nói là kim thân của ta, cho dù là Thiên đế, Đại La thần tiên thời viễn cổ chỉ e cũng phải nuốt hận dưới gấu váy thạch lựu.”
Diệp Húc thoáng kiềm chế dục vọng trong tâm. Tô Kiều Kiều cũng hiểu được mấy ngày nay hơi quá mức, vòng eo mỏi nhừ, thân thể thũng lại.
Mấy ngày “chữa thương” này, tâm ma của Diệp Húc hoàn toàn yên lặng, dù mười mặt trời cùng ra cũng không thể làm hắn bị thương chút xíu nào. Thế giới phía sau hắn lại mở ra, biển rộng mênh mông, đại địa vô biên, ngọc thụ nguyên thần bị cháy trụi lủi cũng bắt đầu mọc chạc cây mới, những con cự thú viễn cổ sinh sống trong lục địa và hải dương.
Thậm chí, Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu Quyết mà Diệp Húc sáng tạo ra cũng được dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, vô số dị thú thượng cổ cùng đám cự thú viễn cổ kia cùng sinh sống chung, một bức cảnh hồng hoang đông đúc.
Chu Thiên Tinh Đấu bịđốt chảy lại xuất hiện, Tinh Không Trụ Quang, vũ trụ vô biên.
Trên bầu trời, mười mặt trời cùng mặt trăng của Tô Kiều Kiều đan vào một chỗ, trăng sáng không ngừng tỏa những dòng Thuần Âm khí ra, trung hòa dương khí quá thịnh của Diệp Húc.
Vầng trăng này xuất hiện khiến thế giới của hắn phân ra âm dương bốn mùa, ngày đêm khác biệt, mặt trời mọc mặt trăng lặn, tuần hoàn không thôi, thế cho nên trong thế giới của hắn hoa nở hoa tàn, cỏ cây mọc thành bụi, có đủ loại sức sống, không hề hoang vu như trước nữa.
“Phu quân, tâm pháp tầng cao nhất của Hàn Nguyệt cung em, tên là Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh, là do Nga hoàng truyền lại. Nhưng môn tâm pháp này chỉ có nữ tử mới có thể tu luyện.”
Tô Kiều Kiều Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh nói cho Diệp Húc từđầu chí cuối, một chữ không thiếu. Tự tiện truyền thụ tâm pháp cho kẻ khác, ở Hàn Nguyệt cung được coi là hành vi phản môn, tội ác tày trời, nếu bị phát hiện sẽ là kết cục chết không thể nghi ngờ, dù có trốn tới nơi đâu cũng sẽ bị Hàn Nguyệt cung đuổi giết không ngừng.
Nhưng nàng ta không hề nghĩđến điểm đó, trong tâm nàng, hiển nhiên Diệp Húc còn quan trọng hơn Hàn Nguyệt cung nhiều.
“Vi phu không phải là muốn tu tập tâm pháp của Hàn Nguyệt cung, mà là lấy sở trường dung nhập vào trong tâm pháp của ta, loại bỏ hết tất cả khiếm khuyết trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh!”
Diệp Húc cẩn thận sắp xếp Ngọc Thiền Băng Cung Nguyệt Luân Kinh ở trong đầu một lần, lĩnh hội ý nghĩa sâu xa trong kinh văn, không thể không cảm thán, môn cấm pháp Nga hoàng truyền lại này quả thật quá độc đáo, cùng cấm pháp Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh của Thái Dương Thần Cung đi lên một cực hoàn toàn khác, phát huy âm nhu tới tận cùng.
Nhưng môn cấm pháp này bởi vì âm nhu cực hạn, nên chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện, nam nhân hoàn toàn không thể tu luyện được, nếu không liền có thể biến thành nữ tử, hoặc là trực tiếp tẩu hỏa nhập ma mà chết, thần tiên cũng không cứu được.
Dù vậy, không phải tất cả nữ tửđều có thể tu luyện môn tâm pháp này. Nữ tử có thể tu luyện Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh phải là Ngũ Hành Chúc Thủy, như thế mới có thể khống chế tâm pháp.
Tô Kiều Kiều bởi vì là thân thể Thủy Đức Cộng Công, trong cơ thể có được mảnh vỡ Thiên đế Cộng Công thời thượng cổ, cho nên tu luyện môn tâm pháp này mới có thểđạt được thành tựu, vượt xa những người khác.
Khi Diệp Húc song tu với nàng ta cũng phát hiện ra điểm này, đó chính là tốc độ tu luyện của Tô Kiều Kiều thật sự quá nhanh, còn nhanh hơn cả hắn, nếu không phải Diệp Húc gặp nhiều kỳ ngộ, chỉ sợ tu vi lúc này sớm đã bị Tô Kiều Kiều bỏ xa mười vạn tám ngàn dặm rồi.
Tuy rằng chỉ có nữ tử mới có thể tu luyện Ngọc Thiềm Băng Cung Nguyệt Luân Kinh, nhưng với Diệp Húc mà nói, mục đích chính là đem tinh hoa của môn tâm pháp này dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, cũng không định mạo hiểm chuyện biến thành con gái mà tu luyện môn tâm pháp này.
Tô Kiều Kiều rúc vào bên người hắn, không ngừng giảng giải ý nghĩa kinh văn, giúp Diệp Húc lĩnh hội tâm pháp càng thêm thấu triệt.
Hai người ngồi đàm luận qua bốn ngày, Diệp Húc rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ môn tâm pháp này, đột nhiên có một loại cảm giác rộng mở trong sáng, không khỏi vươn người đứng dậy, cười to nói: “Cuối cùng ta đã biết, khiếm khuyết lớn nhất của Bàn Vương Khai Thiên Kinh là ở chỗ nào rồi!”