[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 552 : Thiên Đình Tây Hoàng
Ngày đăng: 20:17 17/09/19
Nam Thiên Môn phong bế tầng tầng không gian, mỗi một tầng lại càng sâu thẳm hơn tầng trước, càng vào sâu thì bảo vật lại càng kinh người. Diệp Húc rất tò mò về những kho báu của mấy tầng sau, càng động tâm, hận không thể lập tức vọt vào cướp hết sạch bảo vật!
“Liệt Hỏa Minh Tôn, đi ra!”
Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, tế Liệt Hỏa Minh Tôn lên, thúc giục vịĐại Minh Tôn Vương này, dùng thân thể Nhân Hoàng để thu những Nhân Hoàng chi bảo kia.
Năm món Nhân Hoàng chi bảo ngoại trừ Thiên đỉnh kia gồm có: Tây Hoàng Cầm, Thiên Nguyên Tinh Kỳ, Vương Mẫu Thư, Côn Luân Họa, còn một món vu bảo nữa có hình dáng mà Diệp Húc chưa từng thấy qua.
Đây là một vu bảo có hình dạng của một tòa bảo tháp, nhưng thứ khác biệt ở đây là, tòa bảo tháp này lại chổng ngược, trên lớn dưới nhỏ, từng tầng mái hiên sắc nhọn bao phủ xuống từng thân tầng tháp, như thể song sắt lao ngục phòng ngừa phạm nhân trốn thoát.
Thực lực Liệt Hỏa Minh Tôn mạnh mẽ, thu lấy bốn món Nhân Hoàng chi bảo là Tây Hoàng Cầm, Thiên Nguyên Tinh Kỳ, Côn Luân Họa đều là chuyện nhỏ, chỉ duy nhất tòa bảo tháp chổng ngược này lại chống cự lại.
Tòa quái tháp này đưa đến cho Diệp Húc một loại cảm giác tội nghiệt sâu nặng, hơi tới gần thôi liền bị khống chế tâm thần, đánh mất ý chí chiến đấu, bị quái tháp nuốt vào!
“Mười tám tầng thiên ngục!”
Diệp Húc và Liệt Hỏa Minh Tôn vừa mới bị nuốt vào quái tháp thì hắn chợt tỉnh ngộ. Tòa vu bảo kỳ lạ này hẳn là Tây Hoàng dựa theo thiên lao của Thiên Đình mà chế tạo ra, thiên lao kia có mười tám tầng, chính là nơi trấn áp những tiên nhân phạm giới phạm tội, xúc phạm thiên điều thiên quy.
Toà quái tháp kỳ lạ này đúng là Thiên Ngục, có tổng cộng mười tám tầng, nếu tiến vào mấy tầng đầu thì còn cơ hội trốn thoát, nhưng nếu bịđánh nhốt vào tầng Thiên Ngục thứ mười tám thì chỉ có thể chết già ở nơi đó!
Diệp Húc đứng trên bờ vai Liệt Hỏa Minh Tôn, bên tai là tiếng gió vù vù, thân thểđang rơi mạnh xuống Thiên Ngục tầng thứ hai, ngay tiếp là tầng thứ ba!
“Đi!”
Diệp Húc toàn lực thúc giục Đại Phần Thiên Ma Long Trang Nghiêm Kinh, cổ động thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn. VịĐại Minh Tôn Vương này đột nhiên xoay người đánh một quyền vào chỗ sâu trong Thiên Ngục, thân thể lão chính là Nhân Hoàng chi thân, tu vi nguyên thần bất diệt kỳ, một quyền đánh ra có thểđánh chết lão quái vật nguyên thần bất diệt, làm trọng thương cường giả như Bảo Hiền Tu Đề, hủy diệt đất đai ngàn dặm, biến nó trở thành hư vô hỗn độn!
Trong chớp mắt, Liệt Hỏa Minh Tôn đã đánh ra được mấy vạn quyền, bậc sức mạnh khủng bố này đánh vào Thiên Ngục như ném đá vào hồ nước, chỉ có thể gợi lên những gợn sóng, chứ chẳng thể làm được gì hơn!
Tuy nhiên, lực hút khủng bố truyền đến từ sâu trong Thiên Ngục cuối cùng cũng bị sức mạnh của Liệt Hỏa Minh Tôn đánh cho triệt tiêu một thoáng, Diệp Húc lập tức bắt lấy cơ hội này, khống chế Liệt Hỏa Minh Tôn phóng lên cao, chạy ra khỏi phạm vi uy năng của quái tháp!
Ngao——
Bọn vừa mới bay ra khỏi cửa lao Thiên Ngục thì một tiếng gầm rú vang lên, sau đó một gương mặt quái dịđen sì bay ra khỏi ngục. Nó to lớn không gì sánh được, trông như là mãnh hổ, so với thân hình hùng vĩ của Liệt Hỏa Minh Tôn còn lớn hơn mấy trăm lần, bao phủ nửa không trung, nó mở miệng táp tới hai người!
Diệp Húc vội vàng dùng toàn lực thúc giục Liệt Hỏa Minh Tôn, một bước đi mấy ngàn dặm, lại thấy cái mặt hổ quái dị kia từ trong Thiên Ngục kéo dài ra mấy ngàn dặm, răng rắc một miếng hiểm hiểm cắn qua sau lưng hai người, ngay sao đó nó từ từ rụt lại, trở lại Thiên Ngục tầng thứ mười tám.
“Bệ Ngạn - cự thú viễn cổ trông coi thiên lao!”
Diệp Húc hít một hơi khí lạnh, Tây Hoàng đem một con Bệ Ngạn cự thú viễn cổ đã tu luyện đến cảnh giới Nhân Hoàng luyện vào trong tòa Thiên Ngục này, làm linh hồn bất diệt trấn thủ nơi đây, khó trách tòa Thiên Ngục này lại có uy năng khủng bố như thế!
“Thiên Ngục có thể trấn áp tất cảđại vu Tam Bất Diệt cảnh, thậm chí cả Nhân Hoàng cũng bị nó trấn áp!”
Diệp Húc thở dài, với thực lực của hắn thì ocnf chưa thể thu được tòa Thiên Ngục này, dù có tế Liệt Hỏa Minh Tôn lên thì cũng chẳng thể làm gì, nhưng nếu có Già La, Tu Đề và bảo Hiền liên thủ lại thì còn nắm chắc được vài phần.
“Chờđám người kia phân ra thắng bại thì mời bọn họ cùng ra tay hàng phục Thiên Ngục!”
Diệp Húc lách qua tòa Thiên Ngục khủng bố kia, cuối cùng cũng tìm được cánh cửa Nam Thiên Môn tầng thứ sáu. Cánh cửa này so với các tầng trước còn cao lớn hơn, nặng hơn rất nhiều. Tới nơi đây rồi, Diệp Húc đã không thể tự mình đẩy cửa ra được nữa, chỉ có thể dùng đến Liệt Hỏa Minh Tôn.
Cánh cửa tầng thứ sáu mở ra, một mảng ánh sáng vàng chói bắn ra, bao phủ cả Diệp Húc và Liệt Hỏa Minh Tôn vào bên trong.
Đây là bảo khí do rất nhiều bảo vật tản ra, bảo khí nồng đậm sẽ hình thành bảo quang, trong chớp mắt khi cửa chính mở ra thì sẽ bắn ra ngoài. Nếu nơi đây không phải là bên trong Nam Thiên Môn mà là ở bên ngoài, e là đám bảo quang này sẽ trực tiếp xuyên thủng đại khí, trời cao của thế giới Vu Hoang mà bắn thẳng ta hàng trăm ngàn dặm bên ngoài, khiến cho vu sĩ ở các tinh vực xa xôi khác đều có thể nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này!
“Thiên Đình…” Diệp Húc ngơ ngác nhìn phía trước, lẩm bẩm.
Trước mặt hắn xuất hiện một cảnh tượng rộng lớn vô cùng, đó chính là Thiên Đình viễn cổ, từng tòa tiên cung, từng tòa thần tượng, từng tòa bảo điện, cung có ba mươi sáu tòa: Thái Dương Cung, Di La Cung, Quảng Hàn Cung, Tử Tiêu Cung, Đấu Ngưu Cung, Ngọc Thanh Cung… Điện có bảy mươi hai tòa: Lăng Hư Điện, Linh Quan Điện, Triều Hội Điện, Bảo Quang Điện, Thông Minh Điện…
Trừ những thứđó ra còn có binh doanh của các đại thiên binh thiên tướng, đủ mọi chủng loại hậu cung, thông thiên hà, phóng mã trường, phong thần đài, không biết có bao nhiêu cơ cấu, bao nhiêu vu bảo cùng xây xựng nên tòa Thiên Đình này!
Diệp Húc hoàn toàn rung động, quy mô to như thế, dù là nhiều Vu Hoàng tới nay cũng chưa từng có ai có thể làm được!
Tây Hoàng thật khí phách, ông ta thậm chí còn định xây dựng lại Thiên Đình viễn cổ, khiến hắn không thể không khâm phục bản lĩnh của vị tiên hiền này!
Những vu bảo đủ mọi chủng loại đó đều có phẩm bậc cực cao, mạnh nhất là ba mươi sáu cung, đại bộ phận của các cung này đã luyện thành Nhân Hoàng chi bảo, bảy mươi hai điện đều là bất diệt chi bảo, còn đủ loại bảo vật khác cũng là cấp bậc bất diệt, tam tương chi bảo!
Đây mới là kho báu Tây Hoàng chân chính!
Của cải ở mấy tầng trước tuy kinh người, nhưng so sánh với nơi đây thì thật nhỏ bé chẳng hềđáng kể.
“Tây Hoàng khí phách quá lớn, chỉ sợ có ý chí Thiên Đế!”
Diệp Húc thao túng Liệt Hỏa Minh Tôn đi đến chỗ sâu trong tòa Thiên Đình này, ở bên trong rất nhiều cung điện, cao lớn nhất chính là Lăng Tiêu Bảo Điện, đứng vững ở trung tâm đám nhân hoàng, bất diệt, tam tương chi bảo, đúng là hạc giữa bầy gà.
“Ông ta tạo ra Thiên Đình chính là để tạo ra một kiện hình thức ban đầu của chứng đạo chi bảo! Chẳng qua, chí hướng ông ta quá lớn, vượt qua phạm vi năng lực của Vu Hoàng, dù là Thánh Hoàng cũng không thể nào luyện chế Thiên Đình thành công, tạo tất cả thành cấm bảo, trở thành hình thức ban đầu của Thiên địa chứng đạo chi bảo!”
Kiến thức hiện giờ của Diệp Húc cao minh hơn xa trước đây, cũng có hiểu biết về Tam Hoàng cảnh. Tam Hoàng cảnh có ba tầng: Nhân Hoàng, Vu Hoàng và Thánh Hoàng. Vu Hoàng vốn đã cực kỳ ít, Thánh Hoàng lại chưa từng thấy bao giờ, có thể coi là lông phượng sừng lân.
Ít nhất là Diệp Húc chưa từng nghe nói qua, từ xưa đến nay có vị Thánh Hoàng nào để lại môn phái hoặc thánh địa, hoặc di tích viễn cổ gì gì đó.
Về phần phía trên Thánh Hoàng, nghe nói còn có Tam Thần vương cảnh, lại chia làm ba cảnh giới lớn là Vu Tổ, Thần Vương và Đế Quân. Với hắn mà nói, đó chính là truyền thuyết thần thoại hư vô mờ mịt, vô tích khả tầm.
Diệp Húc thật sự khâm phục vị Vu Hoàng này, nhưng cũng lại thương hại ông ta. Con đường mà Tây Hoàng lựa chọn hiển nhiên đã vượt qua được khả năng mà ông ta có thể làm, chí hướng cao xa, nhưng năng lực không đủ, mãi vẫn không thể chế tạo Thiên Đình thành cấm bảo.
Nếu ông ta có thểđem tất cả bảo vật thuộc Thiên Đình chế tạo thành cấm bảo, sau đó chỉnh hợp thống nhất lại, uy lực tất sẽ tăng lên vô hạn, tu vi ông cũng nâng lên vô hạn, đừng nói là trở thành Thánh Hoàng, cho dù là Thần Vương e là cũng sẽ rất dễ dàng.
Tuy nhiên, đây hiển nhiên là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Đầu tiên không cần nói đến chuyện tạo ra Thiên Đình cần bao nhiêu tài liệu, chỉ nói những cấm pháp mà đám vu bảo kia cần, cho dù là Vu Hoàng thì cảđời cũng không thể hoàn thành.
Mỗi một cấm bảo cần có một loại cấm pháp đầy đủ đánh nhốt vào bên trong, cũng có nghĩa là, Tây Hoàng phải tu luyện môn cấm pháp đó tới cảnh giới Vu Hoàng, sau đó lại rút nó ra thì mới có thể tạo nên được một kiện cấm bảo.
Những cấm bảo cần có để xây dựng Thiên Đình, riêng ba mươi sáu cung bảy mươi hai điện đã có một trăm lẻ tám món cấm bảo, cần một trăm lẻ tám loại cấm pháp. Vu Hoàng có thọ mệnh vạn năm, cho dù dùng cảđời cũng không thể tu luyện cả một trăm lẻ tám loại cấm pháp đến Vu Hoàng kỳ!
Huống hồ, kiến trúc Thiên Đình không chỉ có như thế, còn có Dao Trì, Đào Viên, Thọ Tinh đài, Nam Thiên Môn, Thiên Ngục, Phong Thần đài, Phong Mã trường, Thông Thiên Hà, cùng với đủ mọi loại hậu cung, tiên cảnh, cho dù tập hợp tất cả các loại cấm pháp trên thế gian này cũng không đủ con số kia!
“Cảđời Tây Hoàng đều nổ lực xây dựng lại Thiên Đình, luyện thành cấm bảo, đáng tiếc…”
Diệp Húc đi ở trong biển Thiên Đình này, càng đi càng kinh tâm, hơi thở của đủ mọi chủng loại vu bảo nơi đây áp chế thân thể hắn không thểđộng đậy, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của Liệt Hỏa Minh Tôn mới có thểđi tiếp.
Ở trước Lăng Tiêu Bảo Điện chính là cánh cửa tầng thứ bảy Nam Thiên Môn, hắn phải đi tới đó mới có thểđi vào tầng thứ bảy, để coi những tầng sau rốt cuộc có bảo vật gì.
“Nghệ Hoàng Kim Tiễn, đối kháng Thiên Đình!”
Cuối cùng Diệp Húc đi tới chỗ sâu trong Tây Hoàng Thiên Đình, dù là Liệt Hỏa Minh Tôn cũng bị trấn áp đến mức không đi nổi dù chỉ nửa bước. Diệp Húc bất đắc dĩ tế Nghệ Hoàng Kim Tiễn lên, dựa vào uy năng của món cấm bảo không hoàn chỉnh này đểđối kháng với các loại hơi thở của Thiên Đình, tiếp tục bước tiếp.
Ở trong này, món cấm bảo không hoàn chỉnh Nghệ Hoàng Kim Tiễn này cũng bị trấn áp, không thểđối chọi với Thiên Đình, chỉ sợ là cấm bảo chân chính mới có thể làm được điều đó.
Diệp Húc đi không biết bao lâu mới đến được trước cánh cửa tầng thứ bảy.
Đến nơi đây, hắn cũng không có ý định thu đi Thiên Đình. Thiên Đình của Tây Hoàng tuy không phải cấm bảo, nhưng uy lực của nó có thể sánh với cấm bảo, cũng không phải một kẻ với cảnh giới hiện tại như hắn có thể thu, có thể tế lên, cho nên hắn vẫn bỏ qua ý định này.
Hắn đẩy ra Nam Thiên Môn tầng này, bước vào bên trong.
Hơi thở Vu Hoàng tràn ngập đến, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất ngồi ở trung tâm thế giới này, uy nghiêm như Thiên Đế.
Ở phía sau hắn ta, khí thế của hắn hóa thành một mảnh thế giới cuồn cuộn, chính là Thiên Đình viễn cổ.
Nhưng hư không trên đỉnh đầu hắn có một chưởng ấn cực lớn, đánh nát không gian tầng thứ bảy của Nam Thiên Môn.
Bàn tay này đánh nát thiên linh của Tây Hoàng, khiến cho vị Vu Hoàng khoáng cổ tuyệt kim, thiên tài hoành dật này bị giết chết ngay trong Nam Thiên Môn do chính hắn rèn ra.
Dưới chân Tây Hoàng có dựng một tấm bia đá, bên trên viết một chữ “Tội” đầm đìa máu.