[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 575 : Vẽ mặt tại chỗ (1)
Ngày đăng: 20:17 17/09/19
Trên không Quảng Hàn cung, cường giả các đại thánh địa đứng thành một vòng, hơi cúi đầu, cung kính đứng xung quanh vị Vu Hoàng áo trắng này, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Vị Diệp Đại Bảo mượn danh Ngọc Hoàng này đương nhiên chính là Diệp Húc. Hắn bị nhốt trong Trấn Ma Quật đã lâu, ra được ngoài là muốn giết người, là muốn giương oai, nội tâm tính toán đại náo một hồi, quấy cho Hàn Nguyệt Cung long trời lở đất, khiến cho thánh địa tối cao của ma đạo này mất hết mặt mũi.
Đi ra liền tiêu diệt Thần Tiêu nương nương và lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh của Thái Dương Thần Cung chỉ mới khiến hắn xuất ra một ngụm ác khí, trong lòng hắn còn có trăm ngàn loại thủ đoạn nham hiểm vẫn chưa dùng đến.
Nhưng ra rồi hắn lại thấy Quảng Hàn cung tụ tập nhiều cường giả như vậy, những người này nếu cùng xông lên thì một tên giả mạo Vu Hoàng là hắn hơn phân nửa là đi đời nhà ma ngay lập tức. Cho nên hắn cũng không dám đại khai sát giới tiêu diệt sạch đám người ở đây, mà lựa chọn chỉ nhằm vào Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt Cung, cũng không nhằm vào các thánh địa khác.
“Các vịđừng kinh hoảng, bản hoàng tuy là Vu Hoàng, nhưng là mới thăng cấp không lâu, tu vi chưa củng cố, các vị không cần lo lắng như thế.”
Lúc này Diệp Húc đang ở trong mi tâm của Vu Hoàng Hàn Trác, hắn cười ha ha, tự nhiên đến cực điểm, nói: “Bản hoàng khác với đệđệ, đệđệ ta tính tình hoang dã, không nhịn được bị ức giận, mà bản hoàng thì rất dễ nói chuyện.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thì không cho là đúng.
Dễ nói chuyện mà còn chưa nói lời nào thì đã xử lý mất nhân vật còn lại của Hàn Nguyệt Cung, Thần Tiêu nương nương trong cửu tiêu?
Dễ nói chuyện mà vì một lời giễu cợt của lão quái vật Thái Dương Thần Cung, không phân trần đã trở mặt giết người?
Sau một lúc lâu, một lão tăng của Tiểu Quang Minh Thánh Địa rũ mắt xuống, hạ giọng nói: “Tiểu tăng xin hỏi Ngọc Hoàng tiền bối về cách trở thành Vu Hoàng. Tam đại thánh địa chính ma yêu ta đã có hơn vạn năm chưa từng có ai trở thành Vu Hoàng, cảnh giới này đã nhốt chúng ta thật lâu. Người đứng đầu Tiểu Quang Minh Thánh Địa của tiểu tăng đã sớm trở thành Nhân Hoàng, tu thành bất diệt kim thân, lại ngàn năm vẫn chẳng thểđột phá được.”
Diệp Húc khoanh chân ngồi xuống, mời mọi người cùng ngồi rồi mới nói: “Trở thành Vu Hoàng, nói đơn giản thì đơn giản, mà nói khó thì cũng khó. Chuyện này cần nghị lực và trí tuệ lớn, càng cần phải có quyết đoán như tráng sĩ chặt cổ tay!”
Trong tử phủ nơi mi tâm của Vu Hoàng Hàn Trác, Triều Công Thiều, Già La Minh Tôn, Bảo Hiền Minh Tôn, Tu Đề Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển đều ngồi ngay ngắn nghe Diệp Húc từ từ nói. Hắn khoác lác thiên hôn địa ám, khiến cho trán ai cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Lại nghe Diệp Húc tiếp tục nói: “…Ngươi bảo kẻ đứng đầu thánh địa các ngươi phế bỏ tu vi toàn thân của mình đi, sau đó trùng tu Cửu Chuyển Nguyên Công, sẽ thuận lợi trở thành Vu Hoàng! Có phá mới có lập, phá rồi lập, đó chính là Vu Hoàng! Nhớ ngày đó, tu vi bản hoàng cũng kinh thiên động địa lắm, nhưng ta cũng cắn chặt răng phếđi tu vi rồi trùng tu, lúc này mới trở thành Vu Hoàng… Ừm, như thế thôi, ngươi bảo hắn phế bỏ tu vi của mình đi, phá rồi lập mà thôi!”
Trong tử phủ Vu Hoàng Hàn Trác, đám người Triều Công Thiều gần như hộc máu. Dù là con phá cẩu Hao Thiên Khuyển kia cũng không ngừng thè lưỡi với Diệp Húc, tỏ vẻ rất khinh bỉ hắn.
Lão tăng Tiểu Quang Minh Thánh Địa kia nghe xong, nửa tin nửa ngờ, giống như ngộ mà lại như không ngộ, vôi ghi tạc trong lòng, thầm nhủ: “Chờ khi trở về rồi, ta sẽ khuyên bảo chưởng giáo sư huynh phế bỏ tu vi, trùng tu nguyên công…”
Đông Hoàng Thiên chớp động ánh mắt, hạ giọng nói: “Xin hỏi sư thừa của Ngọc Hoàng là ai? Sao lại biết tuyệt học của Thái Dương Thần Cung ta?”
“Sư thừa của bản hoàng là ngươi có thể hỏi sao?”
Diệp Húc thản nhiên nói: “Bản hoàng được trời ban thưởng ngọc lâu, tư chất thiên hạ vô song, đạt được cấm pháp truyền thừa của Thái Dương Thần Cung thì có gì kỳ quái? Đừng nói là Thái Dương Thần Cung, cho dù là cấm pháp của Hàn Nguyệt Cung, Chu Thiên Tinh Cung ở trong mắt của bản hoàng cũng là thấy rõ. Tâm pháp mà đệđệ Diệp Thiếu Bảo ta tu luyện chính là do bản hoàng truyền lại. Đông Hoàng Thiên, ngươi hỏi ra loại lời này, chẳng lẽ là hoài nghi bản hoàng ăn cắp cấm pháp của Thái Dương Thần Cung các ngươi sao?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói không hề che giấu sát khí, hạ giọng nói: “Không nói chuyện tâm pháp của bản hoàng không phải ăn cắp của Thái Dương Thần Cung các ngươi, cho dù có là trộm đi nữa, Thái Dương Thần Cung có thể làm gì được ta?”
Sắc mặt Đông Hoàng Thiên kịch biến, các cường giả, thánh chủ đến từ các đại thánh địa khác đều liếc nhìn nhau, âm thầm lắc đầu. Bọn họ như nghe được những tiếng tát bốp bốp vang lên, từng cái từng cái tát lên mặt Đông Hoàng Thiên.
“Đông Hoàng Thiên thật ngu ngốc, biết rõ đối phương là Vu Hoàng lại còn cố tình ăn nói lỗ mãng!”
“Tự rước lấy nhục đây mà!”
“Nhân tộc ta mấy vạn năm nay chưa từng có Vu Hoàng, giờ cuối cùng cũng xuất hiện một vị Ngọc Hoàng, đáng giá chúc mừng bốn phía. Lần này thì Ma Hoàng có đối thủ rồi!”
…
Mọi người ào ào khẩn thiết xúi giục Diệp Húc đi tới Hằng Cổ Ma Vực, khiêu chiến Ma Hoàng. Diệp Húc đều đồng ý hết, cười nói: “Ma Hoàng, ha ha, là đối thủ của ta sao? Bản hoàng chẳng những phải thành Thánh Hoàng, còn muốn vấn đỉnh đế vị, trở thành Thiên Đế. Tên Ma Hoàng kia chẳng qua chỉ là một hòn đá kê chân để bản hoàng đi lên đế vị mà thôi! Ha ha ha ha…”
“Tiểu tử thối kia, đừng có khoác lác nữa!”
Trong không gian tử phủ Vu Hoàng Hàn Trác, Triều Công Thiều giận tím mặt, kêu lên: “Duy trì thân thể Vu Hoàng cần lượng pháp lực quá khổng lồ, qua không bao lâu nữa, vị Nhân Hoàng là lão tử ta sẽ bị hút khô hoàn toàn đó! Ngươi thì lại oai phong bốn phía, mà mấy người bọn ta thì mệt nhọc!”
“Chủ công, ta cũng muốn khoác lác, ta cũng muốn khoe khoang!” Hao Thiên Khuyển e sợ cho thiên hạ không loạn, kêu gào elen.
Bảo Hiền Minh Tôn hừ lạnh một tiếng, hơi không hài lòng với hai chữ khoác lác, vung một chùy đánh mạnh xuống đầu con phá cẩu kia.
Lại nói Tô Kiều Kiều ngẩn ngơ, bước cao bước thấp đi theo Ngọc Tiêu cung chủ bay ra ngoài Quảng Hàn cung. Nguyên thần của nàng suýt bị Thái Tiêu Nương Nương rút đi, gần như bị biến thành phế nhân, giờ nguyên thần trở lại cơ thể khiến nàng càng thêm hỗn loạn.
“Sao ta không biết tướng công còn có một vị ca ca?”
Nàng buồn bực vạn phần, nghi hoặc khó hiểu: “Ta và tướng công cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quen biết tất cả người trong Diệp phủ, lại chưa từng nghe nói tướng công có ca ca, hơn nữa còn là một vị ca ca đã trở thành Vu Hoàng…”
“Đồ nhi, chờ khi đến trước vị Ngọc Hoàng tiền bối, con hãy nói tốt cho vi sư vài câu nhé!”
Ngọc Tiêu cười nói: “Vi sư ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng con thành đại vu, tiêu phí vô số tài nguyên, vô số linh mạch, hy vọng con có thể hiểu được nỗi khổ tâm của vi sư.”
Kiều Kiều làm ngơ, trong lòng còn đang buồn bực. Hai người đi tới trên không Quảng Hàn cung, ánh mắt Diệp Húc sáng lên, giơ tay liền ôm lấy Kiều Kiều, tán thưởng nói: “Vị này là em dâu của ta sao? Quả nhiên là xinh đẹp, chuyện hôn nhân này cứđịnh thếđi! Ngọc Tiêu cung chủ, ta mang Kiều Kiều đi, đó là sính lễ!”