[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 586 : Xuân thu đại nghĩa

Ngày đăng: 20:17 17/09/19

Diệp Húc nhìn thấy vị Tần Hoàng này, tuy cảm thấy hắn có hàng ngàn hàng vạn khí tượng, nhưng cũng không cho rằng hắn là vị cao thủ đã cướp đi quốc vận của Đại Tần. Tần Hoàng nhìn như vô cùng khí thế, nhưng so với loại khí khái bá đạo hào kiệt của Thủy hoàng đế thì vẫn kém hơn một chút. Nhân vật như vậy có thể mưu hại Thủy hoàng đế rồi cướp lấy trấn quốc chi khí, mưu đoạt hoàng vị Đại Tần, cướp đi giang sơn của ông ta, hắn cũng không tin! Bởi vậy, hắn ngay cả Tần Hoàng cũng mắng vào, nói y là nô tài, cả triều văn võ cùng hoàng đế đều là một đám cẩu nô tài. “Diệp Thiếu Bảo, ở trong mắt trẫm, ngươi chính là bát hầu đã khiêu khích Thiên Đế thời xa xưa, cho dù ngươi có càn quấy thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể chạy ra khỏi năm ngón tay của trẫm!” Tần Hoàng ngồi ngay ngắn trên Kim Loan điện, hoàn toàn không để ý tới bàn tay của Diệp Húc, thản nhiên nói: “Tên mãng phu sơn dã vô tri kia, trẫm chính là trời, chính là đạo, chính là hoàng đế của thế giới này! Ngươi ra tay với trẫm chính là nghịch thiên, đại nghịch bất đạo!” Hắn kim khẩu vừa mở, khí thế phát ra, chỉ thấy bàn tay Sâm La Thiên Tướng của Diệp Húc kia nhanh chóng thu nhỏ lại, cách Tần Hoàng càng gần, bàn tay lại càng bị ép nhỏ đi. Khí thế hắn giống như một vị hoàng đế thống ngự thiên hạ, thống ngự thế giới, giống như trời cao, cho dù Diệp Húc có dũng mãnh thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cúi đầu trước mặt hắn! Diệp Húc ra tay với hắn chính là nghịch thiên mà đi, đại nghịch bất đạo, phải bị trời phạt! Hắn giống như vị hoàng đế duy nhất trên thế gian, đứng trên Kim Loan điện nhìn một con kiến càn quấy đang kêu gào khiêu khích mình. “Nghịch thiên mà đi? Hôm nay ta cứ nghịch một lần, đánh ra càn khôn lanh lảnh!” Thần quang bắn ra từ trong mắt Diệp Húc, hắn quát lớn liên tục, cổ động tất cả tu vi. Hắn giơ một tay ra, lấy pháp tướng kết hợp thân hể, dung hợp tất cả cấm pháp mà hắn tu luyện, các loại kinh văn áo nghĩa, hóa thành Bàn Vương khai thiên lập địa. Ở giờ khắc này, Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ bắt đầu có chút tiến bộ, Bàn Vương chân thân cuối cùng cũng bắt đầu thành hình. Diệp Húc kim thân lại thay đổi, từ Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng đại đế kim thân, dung hợp thêm Cửu Chuyển Nguyên Công, Phật môn áo nghĩa, đôi mắt giống như nhật nguyệt, vầng trán rộng lớn, hiện ra Chu Thiên Tinh Đấu cấu thành những hạt cực nhỏ tạo nên thân thể, giống như biển sao trời. Quanh thân hắn trào ra từng luồng yêu khí, trên thân thể bày ra những phù văn yêu tộc yêu tà quỷ dị. Yêu khí ở trên đỉnh đầu hắn hóa thành Lô Bồng, phòng ngự thân thể. Hắn giống như Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương tu tập các đại cấm pháp, luyện ra Bàn Vương bất diệt chân thân! Đối mặt với Đại Tần hoàng triều, đối mặt với vị Tần Hoàng giống như thiên đạo kia, hắn rốt cuộc khiến cho mình có lĩnh ngộ, có đột phá, tìm được đạo của chính mình, bắt đầu lĩnh ngộ đến đại đạo lý của thiên địa, đi ngược chiều suy diễn ra Tam Tương chân thân của mình! Hơn nữa, hắn đã nỗ lực ngưng tụ Bàn Vương chân thân của mình! Bàn Vương chân thân và Ngọc Hoàng kim thân của hắn rất khác biệt, nó càng thêm cổ xưa, càng thêm mạnh mẽ, có một loại khí khái trên trời dưới đất duy ngã độc tôn! Hắn vốn bị hơi thở của Tần Hoàng trấn áp, bàn tay thu nhỏ lại nhanh chóng, nhưng giờ phút này lại chống được áp lực của Tần Hoàng, bàn tay kia lại mở rộng, năm ngón Sâm La Thiên Tướng kia tiếp tục chộp tới Tần Hoàng! “Tần Hoàng, xuống dưới cho ta!” Bàn tay Diệp Húc đưa vào triều đường, bảy vòng Công Đức Kim Luân sau đầu hắn chuyển động không ngừng, chư thiên công đức gia trì bản thể khiến hắn giống như Thần Vương cổ xưa tọa trấn Trung Ương Quân Thiên, đang giơ tay bắt lấy một kẻ đại nghịch bất đạo dám to gan mạo phạm mình! Trong triều đình Đại Tần, văn võ bá quan chỉ thấy một bàn tay ngăm đen thò đến từ ngoài điện, chộp thẳng tới Tần Hoàng. Bàn tay của Diệp Húc tuy ngăm đen như sắt, nhưng bên trong lại như hiện ra địa lý sơn xuyên, mỗi một đạo chưởng văn chính là một dãy núi, làm cho người ta có một loại cảm giác huyền mà lại huyền, diệu mà lại diệu! Cơ bắp trên tay hắn nổi lên như những dãy núi nhấp nhô, ngoài làn da, từng sợi lông tay như những cây cổ mộc tang thương, lại có thể thấy được những mạch máu đang chảy dưới làn da như những con sông lớn ầm ầm chảy đi! Đây là một góc Bàn Vương chân thân của Diệp Húc, cất chứa địa lý sơn xuyên, mắt trái là mặt trời, mắt phải là mặt trăng, thân thể như đất đai, huyết dịch như sông lớn, da thịt như ốc thổ, ẩn chứa uy năng giống như khai thiên lập địa! Hắn vẫn chưa hoàn toàn luyện thành Bàn Vương chân thân, nhưng loại pháp tướng chân thân mạnh nhất thế gian này đã sơ hiện uy lực! Bàn tay này của hắn gợi lên một cơn gió lốc trên triều đình Đại Tần, nhiều quần thần ở vào trung tâm gió lốc, tu vi thực lực thấp thì đều không thể chống cự, bị gió lốc cuốn lên, gần như bị cắt nát, tu vi cao cũng phải dùng hết tu vi ra sức chống cự. “Tiểu bối vô tri, tự tìm đường chết.” Tần Hoàng vẫn ngồi ngay ngắn trên Kim Loan điện, bất động thanh sắc. Đột nhiên một bóng người xuất hiện giữa bàn tay của Diệp Húc và Tần Hoàng, đúng là Đại tướng quốc của Đại Tần, Lã Xuân Thu mở miệng nói. Lão già này vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, sâu không lường được, kệ cho Diệp Húc càn quấy ra sao, hoành hành như thế nào cũng không vẫn im lặng. Lúc này Lã Xuân Thu tức giận bừng bừng, hoành thân che trước bàn tay của Diệp Húc, đôi mắt mở ra, trên Kim Loan điện lập tức xuất hiện điện thiểm lôi minh! “Động thủ với Thánh Thượng, đại nghịch bất đạo…” Lão chậm rãi mở miệng, trong giọng nói như có một loại ma lực kỳ lạ khiến bàn tay Bàn Vương của Diệp Húc như rơi vào trong vũng lầy, khó có thể tiến lên phía trước! Lão chính là thủ lĩnh của văn võ bá quan trong triều, là vị Nhân Hoàng duy nhất trong tất cả các quan lại, địa vị gần với Tần Hoàng. Lúc này đây lão tức giận làm cho người ta có một loại cảm giác bấp bênh, lôi điện tề phát! “Vỡ!” Lã Xuân Thu hạ giọng nói, chỉ thấy bàn tay Bàn Vương của Diệp Húc kia lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc, nó bắt đầu xuất hiện những vết nứt, nhanh chóng lan tràn dọc theo cánh tay Diệp Húc thẳng đến bản thể! Hiện giờ Diệp Húc một mình đối mặt với Nhân Hoàng nên hắn đã hiểu được chiến lực khủng bố của Nhân Hoàng. Mỗi tiếng nói cử dộng đều tuần hoàn theo thiên đạo, mở miệng phát ra tiếng là có uy năng vô biên, chỉ một chữ “Vỡ” thôi đã có thể chấn vỡ Bàn Vương chân thân của hắn! Hắn tranh đấu với Ngọc Tiêu cung chủ cũng không có trực tiếp đối mặt với Nhân Hoàng công phạt, mà dựa vào ba vị Đại Minh Tôn Vương là Già La, Tu Đề và Bảo Hiền cùng vị Nhân Hoàng Triều Công Thiều, thậm chí còn tế cả mẫu thân của Hao Thiên Khuyển, một con thiên cẩu đã trưởng thành lên khắc chế tâm pháp của Hàn Nguyệt Cung, mới có thể đánh với vị Nhân Hoàng đỉnh phong Ngọc Tiêu cung chủ này. Hiện giờ hắn tự đối mặt với Nhân Hoàng mới biết Nhân Hoàng khủng bố ra sao, hắn vốn không có khả năng chống lại. Loại chiến lực này, nói là làm, âm thanh chính là vu pháp, khiến cho người ta không thể chống lại. “Chỉ có tu thành Tam Bất Diệt cảnh thì ta mới có thể tranh cao thấp với Nhân Hoàng, chứ giờ thì chưa được!” Diệp Húc chớp động ánh mắt, hắn rút thân lui ra sau. Ông! Ông! Càn Khôn đỉnh, Di La Thiên Địa Tháp và ngọc lâu lần lượt bay lên dung nhập vào trong Bàn Vương chân thân của hắn, trấn áp thân thể đang tan vỡ kia. Lại có các loại bất diệt chi bảo như Đại Uy Long Chiến Hạm, Trảm Tiên đài, Hành Hương lâu, Đãng Hồn Chung bay ra khỏi ngọc lâu, nhập chủ vào trong huyệt khiếu của Diệp Húc trấn áp thân thể, chống lại ma âm trong miệng Lã Xuân Thu! Có đám vu bảo này trấn áp, Bàn Vương chân thân của hắn lập tức ngừng sụp đổ. Diệp Húc giơ tay túm lấy Hao Thiên Khuyển rồi bay lên trời, trốn ra khỏi đế đô Hàm Dương. “Thủy hoàng đế nói đúng, thực lực của ta quả thật không thể xông vào đế đô, chờ tu luyện đến Tam Bất Diệt cảnh thì mới có thể chống lại Nhân Hoàng. Nhưng muốn kéo Tần Hoàng xuống ngai vàng, ép cho kẻ sau lưng hắn hiện thân thì e là phải tu luyện đến Nhân Hoàng kỳ mới có thể làm được!” Diệp Húc động ý rời đi, nhún một cái rồi bay lên không. “Không ai đại náo đế đô rồi còn có thể bình an rời đi, Diệp Thiếu Bảo, ngươi còn định chạy sao?” Lão già Lã Xuân Thu này đứng ở trong triều đình, sau đầu đột nhiên hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ, vô số văn tự hóa thành phù lục với lời nhẹ nghĩa sâu, giống như một bộ sách cổ xuân thu. Vô số văn tự ngưng tụ thành một bàn tay sâm la to, thò ra khỏi Kim Loan điện chộp tới Diệp Húc! Lão già này rõ ràng là đại nho thuộc Thiên Nhân tông Nho môn chính đạo, một bộ Xuân Thu Đại Nghĩa bao quát nho vu kinh điển, tu luyện đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất, nhất ngôn tức pháp! Nhưng cấm pháp của lão lại có khác biệt với chính khí hạo nhiên của Thiên Nhân tông. Trong chính khí lại hỗn loạn quỷ dị âm tà của ma đạo, hợp hai loại hệ thống bất đồng này lại làm một mà hoàn mỹ không hề khiếm khuyết. Thành tựu của lão, dù ở trong Thiên Nhân tông cũng là hiếm có, là bá chủ cấp bậc Tông chủ, Thánh chủ, không hiểu vì sao lại rời khỏi Thiên Nhân tông đến làm Đại tướng quốc của hoàng triều ma đạo Đại Tần này. “Vạn vật vị trí, tạo vu thái nhất, hóa vu âm dương! Thái Nhất Thánh Pháp!” Sau đầu Lã Xuân Thu có một bàn tay thò ra, ngôn xuất pháp tùy, trong bàn tay xuất hiện thiên địa vạn vật tươi tốt phồn xinh, sau đó thiên địa tan biến, vạn vật hóa âm dương, âm dương hóa thành Hồng Mông hỗn độn, đại phá diệt đại sụp đổ, vạn vật trở về hỗn độn nguyên thủy! Người này vốn là cao nhân Nho vu Thiên Nhân tông, tư chất cực cao, lúc trước có tranh đoạt chủ vị với đương kim Thánh chủ của Thiên Nhân tông, cuối cùng bị thua. Lão một mạch rời khỏi Thiên Nhân tông, chạy tới Đại Tần trở thành Đại tướng quốc, tương dung cấm pháp Nho môn của Thiên Nhân tông và cấm pháp kinh điển của ma đạo kết hợp ra con đường chính ma, thành tựu cực lớn, trở thành nhân vật dưới một người trên vạn người ở Đại Tần này! Bàn tay này xuất hiện trên đầu Diệp Húc giống như trời cao áp chế, Diệp Húc liền thấy Bàn Vương chân thân của mình đang có dấu hiệu tiếp tục tan biến, thậm chí hóa thành hỗn độn hư vô, hoàn toàn hồn phi phách tán! Đương! Đương! Đương! Trong cơ thể hắn, từng món vu bảo trấn áp thân thể lại bị uy áp của bàn tay Lã Xuân Thu ép ra ngoài khiến cho thân thể bắt đầu sụp đổ tan rã. Đây là uy lực của Thái Nhất Thánh Pháp, cũng không phải là Bàn Vương chân thân của Diệp Húc không đủ hùng mạnh, mà là cảnh giới của hắn với Lã Xuân Thu chênh lệch quá lớn. Lã Xuân Thu là nhân vật có thể sánh ngang với Thánh chủ, là nhân tài nhân kiệt từng tung hoành thiên hạ, tư chất tài tình, đều luôn đứng đầu. Thái Nhất Thánh Pháp của lão kết hợp tinh hoa chính ma hai đạo, uy lực vô ngần, chỉ có người cùng cảnh giới mới có thể chống lại lão. Diệp Húc còn phải tôi luyện thêm thì mới có thể sánh với nhân vật bậc này. “Lã Xuân Thu, bằng ngươi mà cũng muốn ngăn ta sao? Đô Thiên Thần Sát!” Diệp Húc bị ép cho miệng hộc máu. Hắn bất thình lình quát lớn, chỉ thấy mười hai đồng nhân trấn áp tổ long chi mạch, bảo vệ xung quanh đế đô đột nhiên cùng giơ tay ra, nện thật mạnh lên bàn tay Thái Nhất Thánh Pháp của Lã Xuân Thu, lập tức đánh vỡ nó! Hắn nhân cơ hội thả người nhảy ra khỏi đế đô Hàm Dương. Lã Xuân Thu khẽ a một tiếng, lập tức nhảy ra khỏi điện Kim Loan, thả người dựng lên đuổi theo Diệp Húc. Ầm! Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân cùng mở bước chân bước nhanh về phía trước, khiến cho Hoàng thành chấn động không ngừng. Mười hai bàn tay vàng ánh cùng hạ xuống, đặt lên đỉnh đầu vị Nhân Hoàng này, ép cho lão từ trên cao ầm ầm rơi xuống đất! “Lã tướng quốc, không cần tiễn, ta đi đây!” Diệp Húc cười ha ha, tế Đại Uy Long Chiến Hạm lên, giương buồm mà đi. Lã Xuân Thu hừ lạnh một tiếng, thân thể bị Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân trấn áp nên không thể truy kích Diệp Húc. Đột nhiên lão đạp một cước xuống mặt đất, cười lạnh nói: “Tìm đường chết! Mời tổ long rời núi!”