[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 656 : Kết minh Ma Hoàng

Ngày đăng: 20:18 17/09/19

Sự xuất hiện của Ứng Tông Đạo là ngoài dự kiến của Diệp Húc, nhưng đồng thời cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Thiên hạ hiện nay chính đang ở thời buổi rối loạn, Hoàng Tuyền Ma Tông tuy có Triều Công Thiều trấn thủ nhưng dù sao cũng có vẻ yếu kém. Mà Diệp Húc tuy thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhưng dù sao vẫn còn thua kém Thánh chủ một ít. Hiện giờ cao thủ xuất hiện lớp lớp, lại có yêu ma cùng con trai Đế Khốc làm loạn, Ứng Tông Đạo vẫn là nòng cốt của Hoàng Tuyền Ma Tông, không thể thay thế. “Thực lực của Ứng sư huynh lại cao sâu không biết bao nhiêu lần, hiện giờ đã bước một chân vào cảnh giới Vu Hoàng rồi!” Diệp Húc nhìn về phía Ứng Tông Đạo, chỉ thấy hơi thở hắn càng thêm mờ ảo, đồng thời lộ ra những tia bá đạo chỉ có Vu Hoàng mới có. Nhưng hắn vốn tao nhã, mặc dù khí thế có thêm phần bá đạo cũng làm cho người ta có cảm giác như gió xuân, hoàn toàn khác với loại khí thế phách tuyệt thiên hạ hủy diệt chúng sinh của Ma Hoàng! “Ứng Thiệu Ứng Tông Đạo, không hổ là một trong những cường giả mạnh nhất thế giới Vu Hoang.” Thân thể của Ma Hoàng cấm pháp phân thân kia nhanh chóng co nhỏ lại, sau một lúc đã ngưng tụ lại như người bình thường, nhẹ nhàng bước ra khỏi hư không, từ Hằng Cổ Ma Vực đi tới. Tướng mạo y cực kỳ tuấn mỹ, độc nhất vô nhị, chỉ nhìn tướng mạo thì y gần như cùng tuổi với Diệp Húc, Ứng Tông Đạo, nhưng thực tế thì y còn lớn tuổi hơn Ứng Tông Đạo rất nhiều, chính là lão quái vật cùng thời kỳ với Già La Minh Tôn. Tuổi của y đã gần hai ngàn tuổi, có thể ngược dòng đến niên đại của Tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông Hạng Tịch và Thủy hoàng đế. Đây là bộ dáng đích thực của y, đế bào thuần một màu đen, trông như một vị hoàng đế ẩn nấp trong bóng tối, đêm tối giáng xuống chính là khi đế hoàng thống trị thế giới Vu Hoang. “Lâu nay nghe nói thế giới Vu Hoang có hai đại cao thủ, Tinh Đế tư chất đứng đầu, Ứng Tông Đạo ngộ tính hạng nhất, hiện giờ gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.” Ma Hoàng Ma La Thiên đánh giá Ứng Tông Đạo từ trên xuống dưới, bỏ qua không khí giương cung bạt kiếm lúc trước, nói: “Xem ra bản hoàng lúc trước đã khinh thường ngươi. Nếu lúc trước bản hoàng biết ngươi có ngộ tính như thế, sao có thể tha cho ngươi sống đến hôm nay? Lại càng không đem Hoàng Tuyền Ma Tông trở thành bàn đạp tiến quân Vu Hoang của ta, mà lựa chọn thánh địa khác, như thế sẽ càng thêm an toàn.” Ứng Tông Đạo cười nói: “Ma Hoàng quá khen, nếu nói ngộ tính là Ứng mỗ chỉ có thể xếp thứ hai, không dám tự xưng thứ nhất.” Triều Công Thiều từ trên Luân Hồi Thiên Bàn bay tới, cùng mọi người đứng chung một chỗ, như gặp đại địch. Tuy Ma Hoàng chỉ đưa một khối cấm pháp phân thân đến Hoàng Tuyền Ma Tông, nhưng thực lực của y vẫn mạnh mẽ cực đoan như trước, nếu đại khai sát giới thì đó sẽ là một tràng hạo kiếp cho Hoàng Tuyền Ma Tông! Ma La Thiên cười ha ha, không để ý đến Triều Công Thiều và đám cao thủ Hoàng Tuyền Ma Tông, hào khí y ngút trời, có một loại khí độ làm cho người ta phải xấu hổ. Y cười to nói: “Ứng Thiệu, ngươi tự nhận ngộ tính của ngươi không bằng bản hoàng? Rất hiếm khi ngươi tự biết bản thân như thế. Nhưng ở trong thế giới Vu Hoang này, ngộ tính của ngươi vẫn là thiên hạ đệ nhất!” Ứng Thiệu là tên của Ứng Tông Đạo, còn Tông Đạo là tự, nhưng có rất ít người gọi hắn là Ứng Thiệu mà đều gọi là Ứng Tông Đạo. Ứng Tông Đạo khẽ lắc đầu, nói rõ từng tiếng từng tiếng một: “Ở thế giới Vu Hoang, ngộ tính của Ứng mỗ chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai, cho dù tính cả Hoàng Tuyền Ma Tông thế giới thì ngộ tính của Ứng mỗ vẫn chỉ có thể xếp thứ hai.” “Ý ngươi là, ngộ tính của bản hoàng không bằng ngươi, ngươi lại không bằng một kẻ khác?” Ma La Thiên chớp động ánh mắt, thú vị nói: “Còn có nhân vật như vậy sao? Hắn là ai?” Ứng Tông Đạo tránh né không đáp, cười nói: “Nếu ta báo cho Ma Hoàng bệ hạ người này là ai, chẳng lẽ bệ hạ sẽ lập tức hạ sát thủ, diệt trừ người này?” “Ngộ tính của ngươi đã xuất sắc như thế, còn có người lại càng xuất sắc hơn ngươi, người như thế đương nhiên là phải diệt cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn!” Ma La Thiên như đang nói đến một chuyện nhỏ không quan trọng lắm, nói: “Một tên Ứng Thiệu, thêm một tên Tinh Đế nữa là đã quá đủ. Lại thêm một cao thủ càng thêm xuất sắc nữa, khi bản hoàng thống nhất hai thế giới Vu Hoang và Hằng Cổ Ma Vực sẽ lại thêm một chướng ngại vật nữa, đương nhiên phải sớm diệt trừ!” Ứng Tông Đạo thở dài, cười nói: “Cho nên ta không thể nói cho ngươi biết người nọ là ai. Giữa chúng ta cũng không có ân oán, Ma Hoàng bệ hạ hãy về đi, ngài vẫn còn nợ ta một ân tình đấy.” Hắn cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ ngài xem, Hầu Nhân Vực là con ngài, lại đưa vào Hoàng Tuyền Thánh Tông ta làm gian tế, nhưng ta vẫn ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng hắn thành một nhân tài nổi tiếng với tu vi cao, thiên hạ hãn hữu! Chẳng phải là bệ hạ nợ Ứng mỗ một ân tình sao?” Diệp Húc nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, không thể không bội phục da mặt Ứng Tông Đạo thật dày. Tu vi Hầu Nhân Vực tuy là thiên hạ hiếm có, nhưng chẳng hề có nửa phần liên quan đến sự tài bồi của Ứng Tông Đạo. Thậm chí Ứng Tông Đạo còn không có ý tốt, định bồi dưỡng Ứng Tông Đạo thành Nhân Hoàng rồi tiêu diệt y, lấy đi cấm pháp hoàn chỉnh từ ngọc lâu của y. Hiện giờ, chuyện này được Ứng Tông Đạo nhắc đến thành ra Ma Hoàng nợ hắn một ân tình, khiến Diệp Húc không thể không tự thẹn là mình chẳng bằng. Ma La Thiên cười ha ha, thế nhưng lại thừa nhận, trầm giọng nói: “Không sai! Bản hoàng quả thật nợ ngươi một ân tình. Nhưng Hàn Nguyệt Cung cũng là một quân cờ của bản hoàng, đám hỏi giữa Hàn Nguyệt Cung và Thái Dương Thần Cung chính là một bước đi quan trọng để bản hoàng thống nhất Vu Hoang, lại bị ngươi phá đi. Ân tình này liền coi như đã trả. Ứng tông chủ, thê tử Ngọc Tiêu của bản hoàng bị ngươi rấn áp, giờ nhắc đến thì ngươi lại nợ bản hoàng một ân tình mới đúng.” Diệp Húc lại càng ngạc nhiên, Ma La Thiên chẳng những thừa nhận mình nợ Ứng Tông Đạo một ân tình, lại còn không hề truy cứu chuyện nhốt Ngọc Tiêu cung chủ. Điều này khiến hắn rất khó hiểu, không biết vị Ma Hoàng này rốt cuộc là có ý định gì. Ứng Tông Đạo nghe nói như vậy khẽ nhíu mày, giơ tay đáp: “Coi như ta nợ ngài một tân tình.” “Vu Hoàng nhân kiếp của ngươi hẳn là sắp tới. Ứng Tông Đạo, ngươi nên biết, chúng ta cũng không phải kẻ thù mà ngược lại, chúng ta có chung đối thủ. Ngươi cùng ta vốn nên liên kết lại!” Ma Hoàng chớp động ánh mắt, trầm giọng nói: “Chắc hẳn ngươi cũng biết nguy hiểm sau khi trở thành Vu Hoàng đúng không? Chỉ có liên kết lại thì chúng ta mới có thể diệt trừ được Giám thiên sứ, được đến tự do tự tại chân chính!” Lời này của y cực kỳ đột ngột, Diệp Húc và những người khác vốn tưởng rằng Ma Hoàng giáng lâm đương nhiên sẽ lập tức ra tay, huyết tẩy Hoàng Tuyền Ma Tông, lại không ngờ rằng Ma Hoàng lại muốn hóa giải ân oán. Mối thù giết con không đội chung trời, Ma Hoàng lại như không đặt mối thù hận này trong lòng mà cực kỳ kiêng kỵ kẻ được gọi là Giám thiên sứ kia, thậm chí y không tiếc bỏ qua ân oán, liên kết với Ứng Tông Đạo để đối phó Giám thiên sứ! Diệp Húc nghe đến cái tên này đã là lần thứ hai. Lần đầu tiên là từ miệng Quy Thiên Thư, gã cũng từng đề cập đến cái tên này, nói Giám thiên sứ chính là Vu Hoàng duy nhất của thế giới Vu Hoang, là cường giả của Thiên giới. Lần này hắn lại nghe được cái tên đó từ Ma Hoàng, trong lòng dường như có phần hiểu phần không. Ứng Tông Đạo cười nói: “Bệ hạ nói rất đúng, giữa hai người chúng ta không có ân oán, theo lý nên liên kết cùng đối kháng đại địch. Chờ diệt trừ được Giám thiên sứ rồi, đó mới là lúc chúng ta giao phong, nhất quyết thư hùng, phân ra cao thấp thắng bại!” Ma La Thiên cười to, nói với đầy thâm ý: “Chẳng qua, ngươi muốn liên kết với bản hoàng thì hãy qua được Vu Hoàng đại kiếp nạn đi đã. Không qua được cửa này, Hoàng Tuyền Ma Tông của ngươi cũng không cần phải truyền lưu nữa, bản hoàng sẽ giúp ngươi diệt trừ thánh địa này.” Ứng Tông Đạo khẽ mỉm cười, trầm giọng nói: “Không quá mười năm, Ứng mỗ tất sẽ trở thành Vu Hoàng, liên thủ với bệ hạ, địa vị ngang nhau.” “Tốt! Ta chờ ngươi mười năm.” Ma La Thiên quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Già La Minh Tôn, y cười lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Tu Đề Minh Tôn, Bảo Hiền Minh Tôn, lại cười lạnh một tiếng nữa, không hề che dấu sát ý của mình. Ba vị Đại Minh Tôn Vương nơm nớp lo sợ. Già La Minh Tôn còn đỡ một chút, vẫn có thể đứng ổn được, mà Tu Đề và Bảo Hiền thì như chuột thấy mèo, sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, bó tay chịu chết. Diệp Húc khẽ ho khan một tiếng rồi đứng ra trước mặt ba người này. Lúc này Ma La Thiên mới chú ý tới Diệp Húc, đánh giá hắn một lúc rồi đột nhiên cười nói: “Ngươi chính là Diệp Thiếu Bảo? Như vậy người có ngộ tính đệ nhất mà Ứng Tông Đạo nói kia chính là ngươi. Rất tốt. Ta nghe Dư nhi từng nhắc tới ngươi, khen ngợi ngươi, rất tốt. Ngươi dám giết con ta, cũng rất tốt…” Diệp Húc chỉ cảm thấy lời của vị Ma Hoàng này thật chẳng hiểu ra sao. Ma La Dư hiển nhiên đã nhắc tới tên hắn ở trước mặt vị Ma Hoàng này, mà Ma Hoàng cũng biết Hầu Nhân Vực chết ở trong tay hắn, người này lại cứ nói mấy câu rất tốt, khiến hắn thật sự không mò ra được suy nghĩ thật sự của Ma Hoàng. Cũng không ai biết ba câu rất tốt của Ma Hoàng, câu nào là tán thưởng, câu nào là động sát khí. Ứng Tông Đạo ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Ma Hoàng bệ hạ, ngài đừng quên ước định vừa rồi giữa chúng ta. Nếu ngài dám động thủ ở Thánh Tông ta, ước định vừa rồi sẽ thành phế thải ngay lập tức, khối cấm pháp chân thân này của ngài cũng đừng hòng trở lại Hằng Cổ Ma Vực.” Diệp Húc rùng mình, vị Ma Hoàng này quả nhiên vui giận thất thường, không ngờ thật sự động sát khí với hắn và đám người Già La Minh Tôn! Ma La Thiên cười ha ha, thản niên nói: “Ứng Thiệu, ngươi quả thật có thực lực có thể giữ lại tôn cấm pháp chân thân này của bản hoàng. Bản hoàng rất chờ mong khoảnh khắc chúng ta phân chia cao thấp sau khi diệt trừ được Giám thiên sứ! Vực nhi, con còn muốn trốn đến khi nào?” “Hầu Nhân Vực không chết?” Diệp Húc cả kinh trong lòng, đột nhiên nghĩ ra, một chưởng của hắn nghiền nát Hầu Nhân Vực nhưng cũng không thấy ngọc lâu gã phân giải, trong lòng lập tức hiểu rõ. Ánh mắt hắn quét tới, chỉ thấy hư không rung lên, một đám huyết nhục bỗng dưng xuất hiện, không ngừng mấp máy lúc nhúc, giây lát liền trưởng thành hình người. Hầu Nhân Vực sắc mặt tái nhợt hung tợn nhìn Diệp Húc. “Thân thể bất ương…” Diệp Húc từ từ phun ra một hơi, thấp giọng nói: “Ta còn khinh thường hắn, không ngờ hắn đã tu thành thân thể bất diệt. Đáng tiếc, nếu ta liệu được điểm này thì đã một chưởng nghiền nát chân linh bất diệt của hắn rồi!” Hầu Nhân Vực tuy chưa chết, nhưng thiên địa pháp tướng đã bị một chưởng của Diệp Húc đánh nát, tuy đã sống lại nhưng tu vi bị hao tổn rất nhiều, không khổ tu nhiều năm thì mơ tưởng phục hồi như cũ! Hơn nữa, Hầu Nhân Vực tu thành không chỉ một nguyên thần, nguyên thần chân chính của gã chính là Tái Đức Hậu Thổ Đại Đế nguyên thần trong ngũ hành thân thể, nguyên thần này còn thần bí hơn cả đám nguyên thần Thủy Đức Cộng Công đại đế, Hỏa Đức Chúc Dung đại đế. Lần đó thứ bị Diệp Húc nghiền nát e là nguyên thần thứ hai của gã chứ không phỉa là Tái Đức Hậu Thổ đại đế nguyên thần! Hầu Nhân Vực đứng bên cạnh Ma La Thiên, ánh mắt gã độc ác nhìn chằm chằm Diệp Húc: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi hôm nay ban thưởng, ngày khác Hầu mỗ tự mình lãnh giáo, hoàn trả lại trăm ngàn lần!” Diệp Húc lắc đầu bật cười, thản nhiên nói: “Hầu sư điệt đừng nói giỡn nữa. Chênh lệch giữa chúng ta càng lúc càng lớn, lớn đến mức khiến ngươi tuyệt vọng! Trong hoàng tộc Ma La, e là chỉ có phụ thân ngươi mới là đối thủ của ta. Ngài nói có đúng không, Ma Hoàng bệ hạ?” Ma La Thiên liếc mắt nhìn về phía Diệp Húc, sát khí trong mắt càng thêm nồng cháy. Y xoay người mang theo Hầu Nhân Vực đi vào hư không, dường như sợ nhìn Diệp Húc một cái nữa là sẽ không nhịn được ra tay bóp chết hắn. Tiếng của y loáng thoáng truyền đến: “Một tên tiểu tử thối mà thôi, đừng có ép ta xử lý ngươi ngay bây giờ…”