[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 67 : Cấm pháp

Ngày đăng: 20:10 17/09/19

Tu vi Diệp Tần vừa mới đạt tới Cố Nguyên thất phẩm, mà Phương Đông Dương đã đạt tới Dung Nguyên nhất phảm rồi. Kém tới ba tiểu cảnh giới, một đại cảnh giới, chênh lệch không thể không lớn được. Hai người chênh lệch lớn như vậy, Diệp Húc trong lòng có chút không yên, Diệp Tần có phải là đối thủ của Phương Đông Dương hay không? Nhưng khi hắn tìm được bóng dáng của hai người thì lại kinh hãi thất sắc. Phương Đông Dương không ngờ lại bị Diệp Tần đè nặng gần như không còn lực trả đòn! Chênh lệch ba tiểu cảnh giới và một đại cảnh giới, trên người Diệp Tần dường như quá bình thường vậy. Hắn sử dụng một loại phương thức chiến đấu kỳ lạ, chỉ công không thủ. Tất cả vu pháp của hắn sử dụng đều xuất nửa chiêu, thí dụ như Ưng Xà Song Kích, hắn chỉ lấy ra ưng trảo, cũng không đem nguyên khí tiến hóa thành đầy đủ Ưng Xà. Thanh Giao Cửu Kích cũng chỉ lấy ra cái long thủ mà thôi. Diệp Tần sử dụng nhiều vu pháp nhưng hắn hoàn toàn sử dụng không một vu pháp nào đầy đủ. Toàn bộ đều là những sát chiêu lấy ra từ toàn bộ vu pháp, chỉ có công kích, không có phòng ngự. Mỗi một cước một quyền của hắn, đều có chứa linh hoạt, sắc bén cực kỳ mà công tới. Các loại vu pháp đoạn ngắn giống như tự động từ trong thân thể hắn chui ra, bức cho Phương Đông Dương chật vật không chịu nổi. Diệp Húc ánh mắt không khỏi sáng ngời, Diệp Tần đã sử dụng các loại vu pháp thành thạo tới cực hạn. Bởi vậy mới có thể phân giải vu pháp, tùy ý sử dụng chiêu thức bản thân muốn. Loại thủ đoạn công kích này, hẳn là phương thức huấn luyện trong quân Tần. Chỉ cầu sát phạt, không cầu tự bảo vệ mình, lấy tốc độ nhanh nhất, mạnh nhất công kích, xử lý đối thủ! Thử nghĩ trong thiên quân vạn mã, bốn phương tám hướngđều có vu pháp tấn công tập kích, làm sao có thể tránh né. Bất luận là vu pháp phòng ngự gì, trong nháy mắt sẽ bị công phá sạch. Chỉ có thể sát phạt, xử lý đối thủ trước, mới có khả năng sống sót. Tất cả vu pháp chỉ xuất nửa chiêu, khiến cho tốc độ công kích của Diệp Tần cực nhanh. Các loại vu pháp liên tiếp đi ra, làm cho người ta không kịp nhìn. Phương Đông Dương tu vi cao hơn hắn ba cảnh giới, một đại cảnh giới, nhưng luận kinh nghiệm chiến đấu, căn bản xa xa mới bằng được Diệp Tần. Hắn bị Diệp Tần đánh cho không còn sức trả đòn, dưới cường độ tấn công của Diệp Tần, Huyết Bức Thập Tam Kích của hắn chỉ có thể xuất ra nửa chiêu đã bị đánh tan rồi. Áp chế, đây là áp chế gắt gao, khiến hắn có cảnh giới cao thâm nhưng lại không có lực thi triển. Việc này so với vừa này Diệp Húc giết chết hai vu sĩ ngoại môn Phương gia kia còn muốn lợi hại hơn. Hai vị vu sĩ kia dù sao cũng chỉ cao hơn Diệp Húc một hai cảnh giới, hơn nữa là vu sĩ ngoại môn, không có được chân truyền của Phương gia. Mà Phương Đông Dương chính là chấp sự nội phủ của Phương gia, không chỉ có được chân truyền của Phương gia, hơn nữa cảnh giới còn cao hơn Diệp Tần. Tiểu cảnh giới thì đã đành, nhưng còn cách cả một đại cảnh giới, đó là một lạch trời, chênh lệch rất khó vượt qua! Diệp Tần lại đánh vỡ loại chênh lệch này làm cho người ta phải rung động, không gì sánh được! “Đại ca trải qua chiến trường, ở trong quân Tần nhiều năm như vậy, ra sinh vào tử, thực lực đích xác thường nhân khó có thể tưởng tượng nổi.” Diệp Húc trong mắt tinh quang chợt lóe, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thế giới bên ngoài lại phấn khích như vậy, có thể làm cho một người trong bốn năm biến thành cao thủ?” Hắn đúng là cảm thấy tò mò với thế giới bên ngoài Liễu Châu rồi. Thế giới vu hoang, đại quốc san sát, chiến đấu giữa các vu sĩ không bao giờ ngừng. Liễu Châu đối với thế giới bên ngoài mà nói, nó giống như một nơi thế ngoại đào viên, nhưng đồng thời cũng tạo nên cho vu sĩ, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, rất ít giao lưu, vu pháp lạc hậu đi. Tam đại vu hoang thế gia nhìn như phong cảnh, nhưng kỳ thực trong khung của bọn họ đã rách nát từ lâu. Bọn họ không có đầy đủ hệ thống tu luyện, ở trong Liễu Châu này có thể oai hùng, nhưng ra bên ngoài thì không chịu nổi một kích. Ví dụ như bí quyết lồng nguyên khí này, Liễu Châu chưa chắc đã không có người hiểu, nhưng là bọn họ chỉ coi trọng mình, không chịu dễ dàng truyền thụ cho người khác. Lúc trước Diệp Phan nói Diệp gia vu sĩ giống như một đám lợn, Diệp Húc trong lòng có chút không phục. Lúc này hắn kiến thức được càng nhiều, càng cảm giác được Liễu Châu bế tắc. Những thúc bá huynh đệ mình, quả thực giống như lời Diệp Phan nói, vụng về như lợn. Diệp Tần chính là một trường hợp đặc biệt, ở Diệp gia lâu rồi chưa từng đột phá, tới thế giới bên ngoài bốn năm khi trở về bỗng nhiên nổi tiếng. Hắn có thể đánh cho Phương Đông Dương vu sĩ lão thành này như hoa rơi nước chảy! Diệp Húc nghĩ tới đây, Diệp Tần và Phương Đông Dương đã chiến đấu phân ra thắng bại rồi. Phương Đông Dương không thể đuổi kịp tiết tấu chiến đấu của Diệp Tần, bị Diệp Tần dùng một chiêu công phá phòng ngự, bẻ gãy hai tay hắn, một cước dẫm nát mặt hắn. Phương Đông Dương rơi từ trên không trung xuống, ầm ầm ngã xuống mặt đất! Diệp Tần vỗ vỗ tay, đi tới dưới tàng cây Thanh Hòe ngẩng đầu cười nói: “Thiếu Bảo chúng ta trở về.” Diệp Húc từ trên cây nhảy xuống, nhỏ giọng nói: “Đại ca, sao không giết hắn?” “Ngươi giết hai vu sĩ kia đều là vu sĩ ngoại môn của Phương gia, mà Phương Đông Dương là vu sĩ hạch tâm của Phương gia, không dễ động tới hắn.” Diệp Tần nhỏ giọng cười nói: “Nếu ở vùng ngoại ô, ta sẽ giết, nhưng nơi này là Liễu Châu, chúng ta còn chưa động thủ, liền có không biết bao nhiêu cao thủ âm thầm vây xem. Nếu như ta động thủ giết hắn, vậy cao thủ nấp trong bóng tối của Phương gia tất sẽ ra tay ngăn trở.” “Ngươi phải biết vì sao ta không kiêng nể gì chứ? Chính là bởi vì Diệp phủ ta cũng có mấy lão già đang âm thầm bảo hộ chúng ta. Nếu chúng ta gặp phải tình thế nguy cấp, bọn họ cũng sẽ ra tay, tới lúc đó Liễu Châu sẽ máu chảy thành sông. Bây giờ còn chưa phải thời điểm toàn diện khai chiến với Phương gia.” Hắn dừng một chút, đột nhiên trong đầu hiện lên bóng dáng Phương Tinh, sóng gợn một mảnh, vội vàng nói: “Thiếu Bảo, tu vi của ngươi không cao, thực lực lại không kém, không ngờ có thể dễ dàng làm thịt hai người kia. Ca ca ngươi lúc bằng tuổi của ngươi ngay cả vu sĩ không phải. TIểu tử ngươi tương lai tu vi chắc không thể tính toán được, ngay cả ta cũng không thể đoán được ngươi sẽ đi tới một bước nào…” “Đại ca, ngọc lâu của ta chỉ có nhị tầng, chỉ sợ tới Tam Chân cảnh rồi, tu luyện sẽ không lên nổi.” Diệp Húc cười khổ, ngọc lâu của hắn tuy nói có thể trưởng thành, nhưng chạy đi đâu tìm nhiều vu bảo cho nó cắn nuốt đây? Hắn còn một câu chưa nói, hắn tu luyện chính là Cửu Chuyển Nguyên Công, ai biết môn tâm pháp này khi nào mới có thể tu luyện tới Dung Nguyên cửu phầm, hóa nguyên khí thành vu nguyên, mở ra bạch ngọc lâu tầng hai? Diệp Tần không chút để ý cười nói: “Ngọc lâu của ngươi chỉ có hai tầng cũng không chắc có thành tựu như vậy! Ta khi ở trong quân, đại quân tấn công thành Thanh Dương Quan, công lâu không được. Tướng quân mời một vị cao nhân ở bên ngoài tới, nghe nói là một cao thủ ma đạo đại phái. Tuy rằng chỉ có nhị tầng Huyền Hoàng ngọc lâu. Nhưng thực lực đạt tới Tam Đan cảnh đỉnh phong, một thân vu bảo, giàu nứt đố đổ vách! Dưới trợ giúp của hắn, lúc này mới công phá được Thanh Dương Quan…” “Nhị tầng Huyền Hoàng Ngọc Lâu, lại có tu vi Tam Đan Cảnh sao?” Diệp Húc trong lòng hoảng sợ, nói: “Không phải nói ngọc lâu chỉ có thể cung cấp tâm pháp cấp bậc tương ứng sao? Hắn nhị tầng Huyền Hoàng Ngọc Lâu, cung cấp tâm pháp chỉ có thể cho hắn tu luyện tới Tam Chân cảnh mới đúng!” Diệp Tần cười nói: “Trên lý luận đích xác là như thế. Tuy nhiên ma đạo đại phái có môn phái nào không có hơn ngàn năm lịch sử. Vu sĩ xuất hiện lớp lớp. Những tiền bối tu luyện tới cảnh giới cực cao, tự tay lưu lại tâm pháp truyền xuống, đặt ở trong điển tàng của môn phái. Mặc dù tư chất ngươi không đủ, cũng có thể dựa vào kinh điển, tu luyện tới cảnh giới cao thâm.” Diệp Húc yên lặng gật đầu, xem ra tầm mắt của mình đích xác vẫn quá nhỏ bé, không có nhìn thấy đủ loại thần diệu trên thế giới. Diệp Tần tiếp tục nói: “Những ma đạo đại phái này giống như vu hoang thế gia, nhưng mà quy mô lớn hơn, các loại tâm pháp, vu pháp càng thêm đầy đủ hết. Thậm chí ngay cả tâm pháp chín tầng cũng lưu truyền xuống! Loại tâm pháp chín tầng này đều có cái tên chung là Cấm Pháp. Là thiên đạo tâm pháp đầy đủ!” “Cấm pháp?” Diệp Húc thất thanh nói. Hắn trong lòng nhảy loạn, phiến kim diệp trên cây thanh ngọc thần bí trong ngọc lâu của hắn, trên đó tải một bộ tâm pháp chẳng phải kêu là Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần Cấm Pháp sao! Chính mình tu luyện Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật chính là tổng cương của cấm pháp này. “Nghe nói cấm pháp bao hàm toàn diện, bao gồm luyện khí, vu pháp, luyện bảo, trận pháp, nguyên đan, nguyên thai, luyện đan, … đủ các chủng loại, cái gì cần cũng có.” Diệp Tần nói tới đây không khỏi xuất hiện thần sắc hâm mộ cười nói: “Nếu có thể lấy được một môn cấm pháp đầy đủ, liền có thể khai tông lập phái, mở phủ lập quốc, tự xưng giáo chủ, hoàng đế! Nghe nói vị Hoàng Đế khai quốc đại Tần chúng ta, tư chất hơn người, đạt được một môn cấm pháp. Từ đó về sau khai sáng Tần quốc, lập ra cơ nghiệp muôn đời không đổi!” Diệp Húc nghe nói tới đó, trong lòng vừa hưng phấn đồng thời cũng có chút thất vọng. Cấm pháp trong miệng Diệp Tần bao hàm toàn diện, mà Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần Cấm Pháp của mình chỉ bao gồm tổng cương Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật và một môn trận pháp. Hẳn là một bộ phận nhỏ của cấm pháp, tàn thiên mà thôi. Tuy nhiên, mặc dù là tàn thiên nhưng cũng không phải nhỏ, nó khiến tốc độ tu luyện của hắn hơn xa thường nhân. Có thể thấy được bản đầy đủ của cấm pháp thần diệu thế nào! “Được cấm pháp đầy đủ sao? Như thế nào có khả năng? Ta hiện tại vu pháp cũng chỉ có một loại, xem ra phải đi Bách Man Sơn một lần, săn bắt mấy yêu thú cấp tinh quái, đi tới vu khố đổi lấy một môn vu pháp phi hành….” Diệp Húc trở lại nội phủ, tới nhà mình, Tô Kiều Kiêu lập tức xông lên, lông mày nheo lên, ríu ra ríu rít nói: “Thiếu gia, Huyền Minh chân khí của ta tu luyện tới lục trọng rồi!” Nói thật, Diệp Húc đã bị làn làm cho chết lặng đi rồi, tuy nhiên cố gắng làm ra vẻ khuôn mặt khiếp sợ, nha đầu kia nhìn thấy quả nhiên có chút tự đắc. “Kiều Kiều, hai ngày nữa ta muốn đi một chuyến xa nhà, ngươi ở trong nhà, nếu có người tới phiền toái, ngươi đi tìm đại ca của ta là được.” “Thiếu gia, ta cũng có thể đi chứ?” Hiện giờ tu vi của nàng tăng lên, tin tưởng tràn đầy. Diệp Húc chỉ lắc lắc đầu, tuy rằng Kiều Kiều tiến bộ cực nhanh, nhưng vẫn là gà mờ, đi Bách Man Sơn chính là chịu chết, làm món khai vị cho yêu thú mà thôi. Hiện giờ cũng không phải là Bách Man Sơn trong lễ săn thú. Khi đó có vu sĩ tam đại thế gia liên hợp đuổi hết tinh quái trong núi. Mà hiện giờ tinh quái bị đuổi đi cũng đã trở về. Diệp Húc chỉ có thể bảo vệ được mình, nếu mang theo Tô Kiều Kiều cùng đi, hắn không đủ tin tưởng chiếu cố an toàn cho nàng.