[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 696 : Thánh Hoàng truy sát

Ngày đăng: 20:19 17/09/19

Diệp Húc rợn hết cả tóc gáy, bàn tay tinh quang này chính là do Thánh Hoàng phân thân thi triển, hiển nhiên là Di La Thiên Địa Tháp của hắn cắn nuốt quá nhiều năng lượng của hai tòa đại trận Chu Thiên Tinh Cung kia, nên đã kinh động đến Thánh Hoàng phân thân bên trong! Loại uy thế này so với Phách Hạ lão tổ vị Vu Hoàng kia còn khủng bố hơn không biết bao nhiêu lần, trực tiếp giam cầm tu vi hắn, khiến hắn không có lực hoàn thủ! Hiện giờ tuy tu vi Diệp Húc chỉ kém Nhân Hoàng Thánh chủ một chút nhưng cũng không phải là tầm thường, thế nhưng hắn lại bị trấn áp tu vi, có thể thấy được loại thực lực này khủng bố ra sao, không phải là thứ hắn có thể chống lại, cho dù Vu Hoàng đến cũng không được. “Lão tổ không phát uy thì ngươi cho ta là rùa sao!” Phách Hạ lão tổ giận dữ, đột nhiên từng tòa đại đỉnh bay ra khỏi ngọc lâu của Diệp Húc, leng keng va chạm hợp thành một tòa đỉnh lớn. Nó đánh tới bàn tay tinh quang to lớn kia. “Cửu đỉnh trấn Thần Châu!” Chiếc đỉnh lớn này mờ hồ tràn ra hơi thở độc hữu của thánh bảo, thánh huy mênh mông trấn áp thiên địa, trấn áp toàn bộ thế giới Vu Hoang. Vũ Hoàng luyện hóa chín lục địa thành chín đỉnh chính là để trấn áp thế giới Vu Hoang, khiến cho tất cả các thánh địa không thể chống lại sự thống trị của Đại Hạ. Hiện giờ tòa thánh bảo rốt cuộc tái hiện tình hình thịnh vượng ngày xưa! Bàn tay tinh quang kia còn chưa hạ xuống thì đã bị món thánh bảo này đụng nát. Phách Hạ lão tổ bị chấn cho hơi thở tán loạn, thân thể khổ cực mãi mới luyện chế thành ầm ầm nổ tung. Thân thể nguyên bản của nó đã bị Nghệ Hoàng phá hủy, khi được Diệp Húc thả ra từ trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn mới bắt đầu ngưng luyện ra thân thể mới. Thân thể này còn chưa được nó tu luyện tới độ cao Vu Hoàng, bởi vậy khoảnh khắc đối kháng với bàn tay Thánh Hoàng phân thân kia nó đã lập tức nổ bung. Không chỉ như vậy, lần đối kháng này đã làm bản thể nó bị thưởng, suýt nữa thì khiến cho ý chí bất tử của nó tán loạn, làm cho uy năng bản thân giảm đi nhiều! “Thật đáng giận! Uy năng của Thiên Địa Dương ba đỉnh vẫn chưa khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, nếu không thì lão tổ ta sẽ không bị thương như thế này!” Phách Hạ lão tổ lập tức thu cửu đỉnh rồi lùi về ngọc lâu, ồm ồm nói: “Thiếu Bảo, lão tổ ta tranh thủ một con đường sống cho ngươi rồi đó. Giờ có chạy khỏi sự đuổi giết của Thánh Hoàng phân thân hay không đều dựa vào ngươi!” “Thánh bảo của Vũ Hoàng sao? Hóa ra là cao thủ Đại Hạ, không ngờ thế giới Vu Hoang này còn có Vu Hoàng tồn tại.” Ở sâu trong hai tòa đại trận, một tiếng xùy khẽ truyền đến, tiếp theo một bàn tay tinh quang lại giơ tới, vượt qua không gian xa xôi chộp tới Diệp Húc. “Hiển Thiên Thần Vương Trường Không ấn, đi!” Diệp Húc tức giận rít gào, sau đầu hắn đột nhiên hiện ra tám đạo Công Đức Kim Luân, chuyển động liên tục. Dưới nách hắn liên tục mọc ra sáu mươi sáu cảnh tay cùng ba mươi ba cái đầu ở trên cổ. Sáu mươi sáu bàn tay đồng loạt thi triển Trường Không ấn, một tiếng ầm vang lên, thân hình hắn như ánh sáng biến mất chỉ trong giây lát. Tốc độ hắn nhanh hơn ban nãy đến sáu mươi sáu lần, liên tục nhoáng lên, khó khăn lắm mới thiểm qua giữa ngón tay của bàn tay tinh quang kia. Rốt cuộc hắn cũng đánh vỡ Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Ngân Hà Trụ Quang đại trận, lao ra khỏi không gian vũ trụ do hai tòa đại trận này hình thành mà trốn thoát. “Trên trời dưới đất này không ai có thể trốn thoát khỏi tay ta.” Thanh âm kia nhàn nhạt nói. Bàn tay tinh quang kia thò ra khỏi đại trận chộp tới Diệp Húc. Một chưởng che phủ cả không gian trăm vạn dặm, chỉ thoáng chốc đám Nhân Hoàng Thánh chủ trong Chu Thiên Tinh Cung bỗng thấy bóng tối che phủ vòm trời, tinh quang vô biên, không khỏi vô cùng khiếp sợ. Phía sau bàn tay này chính là một cánh tay trắng nõn thò ra từ trong hai tòa đại trận, không nhanh không chậm chộp tới một luồng ánh sáng. Ánh lửa đỏ kia liên tục thoáng hiện trong hư không. Mỗi một lần xuất hiện là hư không vỡ nát ngàn dặm, hóa thành hỗn độn hư vô. Tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được. Tuy nhiên tốc độ của ánh lửa dù nhanh nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay tinh quang kia, vẫn luôn bị nó bám ở sau lưng. Xùy! Quần áo toàn thân Diệp Húc bị gió lốc hư không phá tan thành từng mảnh lộ ra cơ thể hùng tráng. Tốc độ hắn đã siêu việt cực hạn, Bàn Vương chân thân bắt đầu rạn nứt, làn da, cơ bắp đều bị xé nứt ra! Tốc độ quá hắn quá nhanh, nhanh đến nỗi hư không không thể chứa đựng nổi, đụng vào da thịt gần như tương đương với một kích thật mạnh của đại phật viễn cổ mà Ngọc Chân đại sư tế lên. Nhưng cũng may là hắn đã tu thành thân thể bất diệt, ngọc lâu trên đỉnh đầu rủ xuống từng đợt Hồng Mông tử khí, không ngừng tu bổ thân thể tàn phá kia, không đến mức bị hư không loạn lưu làm cho hắn tan xương nát thịt. Đồng thời, tiên quang ở trong Phương Trượng tiên sơn bị hắn điên cuồng luyệ hóa, cắn nuốt như không muốn sống nữa để tăng tu vi lên, khiến cho tốc độ mình lại tăng lên, thoát khỏi sự truy sát của bàn tay tinh quang kia. Hiện giờ hắn chỉ có thể không ngừng thi triển Hiển Thiên Thần Vương Trường Không ấn, tất cả những ấn pháp vu pháp khác đều chẳng thể sử dụng, nếu không tốc độ chậm lại dù chỉ một chút thì hắn sẽ bị bàn tay tinh quang kia bắt được rồi bóp chết! Trong vũ trụ tinh không, đám người Tinh Đế và Ma Hoàng đang chiến đấu tới thời kỳ mấu chốt nhất. Y đã liên tục đánh bại, hủy diệt đi cấm pháp phân thân của hai vị Tuần Thiên Sứ, lúc này thì đang đấu với cấm pháp phân thân của Ma Hoàng. Oành! Vô cùng vô tận trụ quang quanh thân y bao phủ lấy Ma Hoàng. Y giống như vị hoàng đế khống chế tinh không. Tinh đấu, trụ quang vờn quanh thân y, tất cả đều bị y dẫm nát dưới chân, dù đối phương có là Ma Hoàng nổi danh lừng lẫy thì y cũng không sợ chút nào. “Tinh Đế kia, thực lực của ngươi quả khiến cho bản hoàng bất ngờ, nhưng so với cấm pháp phân thân của bản hoàng thì còn kém một bậc!” Trong tinh không quanh thân Tinh Đế, từng mảnh thế giới xuất hiện, Thập Điện Diêm La trấn thủ các U Minh Địa ngục, hằng cổ vĩnh tồn, năm tháng đều không thể xâm nhập. Ma Hoàng sải bước đến, Thập Phương U Minh trấn trụ Ngân Hà Trụ Quang, hắn lại có ngàn tay ngàn chân ngàn mắt, thế công vô cùng mãnh liệt. “Ma Hoàng, cấm pháp phân thân chỉ là cấm pháp phân thân, không có thân thể chân chính, không có pháp lực. Hôm nay Thạch mỗ sẽ diệt trừ cấm pháp phân thân này của ngươi!” Tinh Đế thét dài một tiếng, đón đỡ Ma Hoàng. Y sớm phát giác ra hai tòa đại trận của Chu Thiên Tinh Cung kia xảy ra vấn đề. Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng lớn như vậy kể từ khi Chu Thiên Tinh Cung được thành lập tới nay! Tuy nhiên, y thân là người đứng đầu Tinh Cung nên biết rõ uy năng của hai tòa đại trận này, bởi vậy cũng không để ý lắm. Ngược lại y càng thêm hăng máu, liên tục đánh bại cấm pháp phân thân của hai vị Tuần Thiên Sứ, củng cố lại tâm cảnh vốn bị Diệp Húc đả kích phá hỏng, không gì phá nổi. Dựa vào sức một mình, không sử dụng bất cứ vu bảo nào mà liên tục đánh bại cấm pháp phân thân của hai vị Vu Hoàng đã hiến lòng tin của hắn càng thêm hùng mạnh, tâm cảnh càng thêm kiên cố, lại tu thành tâm cảnh tu vi thiên địa động ta bất động, thiên địa diệt ta bất diệt! Sở dĩ y khiêu chiến với cấm pháp phân thân của ba vị Vu Hoàng cũng không phải là chưa từng suy nghĩ cặn kẽ. Vài câu đôi lời của tên Diệp Húc và con phá cẩu kia đã phá vỡ tâm cảnh tu vi mà hắn dưỡng thành ngàn năm, chỉ có khiêu chiến Vu Hoàng, chiến thắng cấm pháp phân thân mới có thể khiến cho tâm cảnh hắn khôi phục, thậm chí còn mạnh hơn, từ đó mới có thể ổn định được các cảnh giới cao hơn! Oành! Bọn họ chưa kịp giao thủ thì không gian trước mặt đột nhiên vỡ tung. Diệp Húc lao ra từ trong hư không, hóa thành một vệt lửa sáng nhanh chóng biến mất, chỉ để lại âm thanh. “Chào Ma Hoàng, Tinh Đế! Các người cứ tiếp tục đi, ta đi trước đây.” Ma Hoàng lập tức nổi giận, quát to: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi năm lần bảy lượt đối nghịch với bản hoàng, giờ còn muốn đi…” Gã còn chưa kịp nói xong thì đã thấy một bàn tay tinh quang bao phủ trăm vạn dặm kéo thẳng tới nơi này, không khỏi trừng lớn ma nhãn, không nói được lời nào mà vội lao đi theo tung tích Diệp Húc. Tinh Đế cũng phát hiện ra kẻ cản trợ trận chiến giữa hai người bọn họ là Diệp Húc, lửa giận bốc lên hừng hực trong lòng. Y đang định nói chuyện thì cũng nhìn thấy bàn tay kia, không nhịn được rùng mình một cái. Hắn nhoáng thân hình lên chạy song song với Ma Hoàng, nhanh chóng lao vào sâu trong tinh không. “Ơ hay, vì sao ta phải chạy chứ?” Tinh Đế đột nhiên tỉnh ngộ. Người khác có lẽ không nhận ra chứ hắn thì hiểu rõ, bàn tay tinh quang này tất là của cấm pháp phân thân của Thánh Hoàng mà tổ sư Tinh Cung đã luyện chế ra hai tòa đại trận này để lại. Y chính là kẻ đứng đầu Tinh Cung hiện nay, gặp tổ sư liền vội bỏ chạy, chẳng phải là làm cho người ta cười rụng răng sao? Rắc! Một ngôi sao bị bàn tay kia xẹt qua lập tức vỡ tan, tinh hạch cũng bị đánh nát, toàn bộ ngôi sao này đều bị nghiền thành cặn bã! Tinh Đế quay đầu nhìn thấy cảnh đó không nhịn được hoảng sợ, không dám chắc chắn rằng nếu mình dừng lại thì bàn tay này có vượt qua mình rồi tiếp tục công kích Diệp Húc và Ma Hoàng hay không. “Ngộ nhỡ tổ sư không nhận ra ta, chẳng phải là ta chết quá oan uổng sao?” Y cũng không dám mạo hiểm như vậy, tiếp tục lao đi, trong lòng vừa giận lại vừa sợ. Tâm cảnh vừa ổn định được lập tức bị phá hỏng, y thầm nghĩ: “Thằng nhãi Diệp Thiếu Bảo này thật đúng là trời sinh ra để đối đầu với Chu Thiên Tinh Cung ta, so với tên Ứng Tông Đạo còn đáng giận hơn hẳn. Ba lần bảy lượt phá hỏng đại kế của ta, giờ lại dẫn ra tổ sư phân thân, không phân biệt ai với ai, ngay cả ta cũng bị liệt vào danh sách công kích! Kẻ này tâm cơ thâm trầm, so với Ứng Tông Đạo còn cao hơn một bậc!” Kỳ thật, y lại nói oan cho Diệp Húc rồi. Diệp Húc chỉ tiện đường bỏ trốn sang bên này, nhìn thấy bọn họ đang giao thủ nên chào hỏi một tiếng, tuy cũng có tâm tư gắp lửa bỏ tay người nhưng cũng không phải là cố ý. Bàn tay thò ra từ trong hai tòa đại trận của Chu Thiên Tinh Cung rốt cuộc đạt tới cực hạn. Nó vỗ một cái thật mạnh, lập tức khiến quần tinh lệch vị trí, vỗ sụp đi không biết bao nhiêu ngàn dặm hư không. Diệp Húc, Ma Hoàng và Tinh Đế đều ở trong phạm vi ảnh hưởng của một chưởng này. Bọn họ bị quạt đi như sao băng rơi vào trong hư không loạn lưu, không tự chủ được rơi xuống. Một chưởng này đánh bọn họ bay đi không biết bao nhiêu ngàn dặm, qua hồi lâu mới ổn định được thân hình. Khi ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt là một mảnh băng tuyết bao la, nơi đâu cũng là những tòa băng sơn cao tới mười mấy vạn trượng. Trời đất đều một màu trắng của băng tuyết. Diệp Húc liên tục ho ra máu nhưng lòng lại có phần vui mừng. Lần này hắn liều mạng né tránh sự đuổi giết của bàn tay tinh quang kia, luyện hóa tiên quang như đùa giỡn với tính mạng, cuối cùng cũng đột phá tành công, tu thành nguyên thần bất diệt! “Thật đáng tiếc! Cấm bảo của Tiểu Quang Minh Thánh Địa thất lạc ở trong hai tòa đại trận Chu Thiên Tinh Cung kia, ta còn chưa kịp thu đi…” Diệp Húc thấy tiếc của, ánh mắt quét tới một nơi, thấy Ma Hoàng mặt mũi âm trầm cùng với Tinh Đế mặt mũi cũng âm trầm một trái một phải đứng cách mình không xa, trong lòng không khỏi máy động. “Cụ nó, vừa mới ra khỏi hang hổ lại vào lầm bầy sói, lần này thì gay rồi…” “Ma Hoàng bệ hạ, lần này là ngươi ra tay hay để Thạch mỗ ra tay đây?” Tinh Đế mặt không chút thay đổi, nghiến răng khanh khách khanh khách, lộ ra một nụ cười hiếm khi thấy, nói. Bộ mặt Ma Hoàng kia càng thêm âm trầm, gã cười ha ha nói: “Chi bằng ta và ngươi cùng ra tay xem tên tiểu tử này rốt cuộc chết trong tay ai, ý ngươi thế nào?”