[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 716 : Huyền U Thánh Hoàng đồ

Ngày đăng: 20:19 17/09/19

Ung Hoàng một tay chụp xuống làm méo mó đi vô số dặm hư không nắm vào trong tay, đây có thể nói là thủ đoạn ăn trộm trời, đến trời mà cũng dám ăn trộm nắm giữ trong tay mình. Nếu chỉ bằng thực lực của bản thân mình thì y cũng không có mạnh mẽ đến trình độ này. Nhưng là nhờ vào thúc giục hơn mười kiện cấm bảo, uy năng của hơn mười kiện cấm bảo này gia tăng, làm cho thực lực của hắn cứ thẳng đường mà tăng lên gấp vô số lần, nắm vào trong tay trời đất thiên hạ này. Dưới sự bao phủ của bàn tay này, Dao Trì thiên thuyền thật nhỏ vô cùng như một hạt bụi bé nhỏ, mà ở trong thiên thuyền này Diệp Húc và đám người lại càng nhỏ bé đáng thương, nhỏ đến mức có thể không cần tính đến. Đây là do thần thông kinh thiên động địa của Vu Hoàng, là một lực lượng không thể chống lại được. Vu Hoàng chính là vua của vu, là vua của tất cả các vu sĩ các đại vu được một thế giới công nhận, được thiên đạo tán thành, mạnh nhất trời đất, từ chiêu thức của Ung Hoàng kia cũng có thể thấy được một hai. Không thành Vu Hoàng thì đều là con kiến, những lời nói này trong lúc này triển hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Bảo vật có nhiều, tâm pháp có tinh diệu, nhưng không có pháp lực như Vu Hoàng thì ở trước mặt Vu Hoàng cũng chỉ là con kiến. Dù có cao danh quý tính hay thân phận gì thì cũng chỉ là con kiến mà thôi. Tuy nhiên, nếu con kiến kia cường tráng, cường tráng đến có thể chống lại Vu Hoàng thì cũng chưa chắc có thể giết chết Vu Hoàng, nhưng những chuyện như thế này cũng không mấy khi xảy ra. Được đến cả một thế giới công nhận và thiên đạo tán thành, Vu Hoàng nắm giữ vận mệnh của cả một thế giới, thực tại đã rất mạnh mẽ. Bởi vậy nếu đồng thời lại cũng có một người khác ở cảnh giới Vu Hoàng, vậy thì hai vị Vu Hoàng này cũng rất khó để thanh toàn đối thủ của mình. Giờ phút này Diệp Húc và đám người đang gặp nguy hiểm tới cực điểm. Người đã có thủ đoạn nắm trong tay thiên địa như thế này không phải cấm báo có khả năng chống lại được. Chỉ sợ là ngay cả cấm bảo cũng bị Ung Hoàng đập nát trong một kích. "Thật mạnh, không biết khi nào thì ta mới có thể có được pháp lực mạnh mẽ này?" Diệp Húc trong lòng hoảng sợ vội vàng thúc dục Dao Trì thiên thuyền, giống như một một hạt cát bé nhỏ chảy đi, cố gắng theo khe hở hẹp giữa thiên địa nhanh chóng đào tẩu. Tốc độ Dao Trì thiên thuyền tăng vọt, trăm vạn dặm không gian trong một loáng đã biến mất, vậy mà ở trong mắt Pháp hoàng và Chiến hoàng, Dao Trì thiên thuyền lại giống như một con côn trùng nhỏ đang bay thong thả trong khe hở giữa các ngón tay trong bàn tay to lớn của Vu Hoàng. Trường hợp cái thật to và cái thật nhỏ này thật sự rung động. Mặc dù là hai đại Vu Hoàng Chiến hoàng và Pháp hoàng thì cũng không có bản lĩnh nắm được Thiên Địa Hoàn Vũ. Thực lực của Ung Hoàng từ trước so với hai người đã cao minh hơn nhiều, hơn nữa lại có uy năng hơn mười kiện cấm bảo gia tăng uy lực, cho nên môt tay y có thể khắc chế tốc độ Dao Trì thiên thuyền. Cho dù là tốc độ Dao Trì thiên thuyền là thiên hạ vô song, nhưng ta nắm trong tay thiên địa, ta nắm trong tay vũ trụ thì cho dù là ngươi có tốc độ đến bao nhiêu đi nữa, cũng vẫn không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta. Loại thành tựu này, đã có thể xưng tụng là vô lượng thần thông. "Thiên địa Cửu Đỉnh, trấn trấn trấn trấn!" Diệp Húc đột nhiên quát lớn chín tiếng "Trấn"chỉ thấy trong thiên thuyền, chín tòa đại đỉnh đột nhiên hiện ra, từng tòa đại lục từ trong đỉnh xuất hiện. Hơi thở của chín tòa đại đỉnh liên kết với nhau, uy năng mạnh mẽ, có thể đơn giản vượt xa một kích hợp lực của chín đại cấm bảo. Chín tòa đại đỉnh này vừa xuất hiện liền đem thiên địa trong lòng bàn tay Ung Hoàng trấn trụ, đồng thời bạo phát ra uy năng mênh mông phá tung thiên địa trong lòng bàn tay y. Thiên địa trong lòng bàn tay Ung Hoàng vừa vỡ ra bàn tay của y cũng không thể nào nắm được không gian to lớn ấy nữa, chỉ thấy bốn phía không gian từ trong khe hở những ngón tay mà chảy ra. Cùng lúc đó Dao Trì thiên thuyền cuối cùng cũng khôi phục được tốc độ kinh người trước kia, gào thét bay vút đi chạy ra khỏi bàn tay to của hắn. Phốc! Diệp Húc há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắt đầu tan rã hóa thành bụi bậm, nguyên thần cũng ở một khắc này héo rũ, ngọc thụ điêu linh đương trường chết héo, pháp lực trong Bàn Vương Thiên Địa Pháp Tướng của hắn trong nháy mắt đã khô cạn, ngã xuống đất mà chết. Tu vi của hắn tương đương với Nhân Hoàng đỉnh phong mà cũng không thể làm cho chín đỉnh hợp nhất hóa thành cấm bảo. Dù vậy trong chớp mắt khi hắn tế lên cửu đỉnh, tu vi gần như như bị hút đi không còn một mảnh. Không chỉ có như thế, hắn cưỡng ép thúc giục cửu đỉnh đối kháng với bàn tay to của Ung Hoàng, phản lực khổng lồ đã đánh nát thân thể hắn, hao tổn và chết đi nguyên thần và thiên địa pháp tướng của hắn. Cái giá lớn đến mức làm cho người ta không thể nào thừa nhận. "Chân linh bất diệt, nghịch chuyển sinh tử." Chân linh bất diệt của Diệp Húc đột nhiên bay ra làm cho thân thể của hắn đúc lại, nguyên thần sống lại, Thiên Địa Pháp Tướng phục hồi như cũ lại khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, tiếp tục khống chế Dao Trì thiên thuyền hướng về phía trước mà phóng như bay. Chân linh bất diệt của hắn dựa theo quy tắc của ngọc lầu mà tạo thành. Gồm có ba tầng, ngưng luyện vô cùng kiên cố, bên trong chứa đựng năng lượng có thể đủ cho thân thể, nguyên thần, thiên địa pháp tướng của hắn bị hủy diệt cả trăm lần Tuy nhiên giờ phút này tu vi và thực lực của hắn lại tiến rất mạnh, so với trước không chỉ hàng trăm lần, vậy mà năng lượng chứa trong chân linh bất diệt lại không tăng lên được, vì vậy chỉ có thể giúp hắn sống lại được một lần. Giả sử nếu nguyên thần, thân thể, thiên địa pháp tướng của hắn lại bị hủy diệt một lần nữa. Diệp Húc khắng định sẽ chết thật sự không phải nghi ngờ. "Ta thật quá mạnh..." Diệp Húc vừa điều khiển Dao Trì thiên thuyền vừa suy tư, hắn thầm nghĩ:"Tu vi của ta tăng trưởng rất nhanh mà những cái khác thì lại không đuổi kịp. Chân linh bất diệt lại không tiếp tục tu luyện, đã gây cho ta nguy hiểm, lần này chạy ra khỏi Thánh Ung bảo khố nhất định phải dành thời gian tế luyện chân linh bất diệt, nâng cao số tầng của chân linh, củng cố cảnh giới, sau đó nâng cao cảnh giới tiến vào Nhân hoàng.” Lần đầu tiên hắn cho rằng tu vi tăng trưởng thái quá cũng không tốt, dễ tạo thành tu vi không ổn định, mỗi một vị trí tu vi khiếm khuyết liền có khả năng lưu lại cho mình một sơ hở trí mạng. Hắn chỉ có một cơ hội một lần sống lại, thời khắc đã rất lãng phí, cần phải nhanh chóng thoát ra khỏi Thánh Ung bảo khố, nếu không thật sự muốn chết ở chỗ này. Nghĩ đến đây, Diệp Húc lập tức toàn lực thúc dục Ngọc Hoàng Thiên Địa Pháp Tướng nỗ lực liên kết Dao Trì thiên thuyền và tôn phân thân cổ lão kia. "Thật mạnh Cửu Đỉnh!" Pháp hoàng và Chiến hoàng đều kinh hoàng, cả hai đều không thể dự liệu được là Diệp Húc có thể chạy thoát ngay tử trong lòng bàn tay che trời của Ung Hoàng. Uy năng của chín tòa đại đỉnh này mỗi tòa có thể vượt qua một cấm bảo bình thường, cũng là vượt qua cấm bảo của Thánh Ung bảo khố. Hai người tâm niệm vừa động đều đem tất cả uy năng cấm bảo của mình hoàn toàn kích phát, gào thét đuổi theo Dao Trì thiên thuyền. Tuy nhiên giờ đây thiên thuyền này tốc độ đang rất nhanh, Vu Hoàng thúc dục cấm bảo cũng không thể theo kịp. Chỉ thấy chiếc thiên thuyền này chạy thẳng vào tầng thứ bảy Thánh Ung bảo khố, mắt nhìn thấy mà muốn xuyên qua cửa tầng thứ bảy mà vào. “Lại có thể chạy thoát từ trong lòng bàn tay của trẫm, không thể phủ nhận, ngươi thật sự đã ra ngoài dự liệu của trẫm.” Ung Hoàng cười lạnh một tiếng một tay tiếp tục vươn ra hướng về phía Dao Trì thiên thuyền ở phía xa chụp tới, điềm nhiên nói: “Bất quá cho dù người có thông thiên thần thông thì ngươi cũng không thể chạy ra khỏi bàn tay của trẫm, Huyền U Thánh Hoàng đồ xuất hiện đi.” Trong tầng thứ bảy Thánh Ung bảo khố đột nhiên truyền lại một luồng khí tức vô cùng trang nghiêm thần thánh, mênh mông cuồn cuộn, rất thuần khiết. Giống như Thánh Hoáng giáo hóa chúng sinh, giống như thiên địa nuôi dưỡng vạn vật, cho người ta một loại cảm giác trân trọng đối với Vu Hoàng cảm thấy hơn cả cấm bảo không thể địch nổi. “Bệ hạ cuối cùng đã dùng đến thánh bảo rồi…” Pháp hoàng nói giọng run run, ánh mắt hướng về tầng thứ bảy vô cùng kích động. Đồng thời Chiến hoàng cũng kích động vạn phần, bọn họ tuy rằng thân là Vu Hoàng, có địa vị cao nhưng mà trước mặt Thánh Hoàng vẫn chỉ là một đứa trẻ mới sinh đang tập đi, khát vọng suốt đời là đột phá đến cảnh giới Thánh Hoàng. Thánh bảo trong Thánh Ung hoàng triều tuy rằng không phải Thánh hoàng nhưng là do Thánh Hoàng khai quốc sở luyện, có thể được thấy thánh bảo một lần như thế này, đối với bọn họ mà nói là điều vô cùng vinh hạnh. Chỉ thấy trên tầng thứ bảy của bảo khố, một phiến thế giới bay tới, mấy ngàn đại lục, đại dương mênh mông, hàng tỷ ngôi sao trên tình hà gào thét dũng mãnh nhập vào trong không gian tầng thứ sáu. Chiến hoàng và Pháp hoàng đều ngây dại, trước mắt bức ảnh tượng thế giới này với Huyền U thế giới quả thực giống nhau như đúc. Phiến Huyền U thế giới này nhanh chóng hướng về phía Dao Trí thiên thuyến của Diệp Húc mà nghênh đón, chỉ thấy từ trong tinh không một thân hình mạnh mẽ khoan thai bước ra, bước từng bước một trên phiến thế giới này. Đây là một vị Thánh Hoàng đỉnh thiên lập địa, thân hình rung lên, chỉ thấy Huyền U thế giới giống như một chiếc áo bào hoa mỹ, cuồn cuộn nổi lên rơi xuống trên thân y. Sông núi đại lý, lục địa đại dương, ngôi sao tinh hà tất cả đều lưu chuyển trên người y. Giò phút này, cuốn Huyền U Thánh Hoàng đồ biến thành một vị Thánh Hoàng. Hoàng Đế Thánh Ung hoàng triều, rõ ràng hiện ra ngày trước mắt của bọn y. Một tay y vươn ra hướng Dao Trì thiên thuyền chộp tới, cùng với bàn tay to của Ung Hoàng lúc này cũng chộp đến, kẹp Dao Trì thiên thuyền vào giữa. Hiển nhiên là Ung Hoàng thúc giục cuốn Huyền U Thánh Hoàng đồ này với mục đích kẹp nát Dao Trì thiên thuyền và đám người Diệp Húc. "Bệ hạ chiêu thức ấy thật sự quá mạnh mẻ, cho dù là ta cũng chỉ còn một con đường chết!" Chiến hoàng cảm khái nói. "Bệ hạ trí mưu sâu xa, đích xác không phải chúng ta có khả năng lường trước được." Pháp hoàng cũng không thể không khâm phục, nhìn về phía Dao Trì thiên thuyền, cười nói: “Tiểu tử to gan lớn mật, giờ phút này ngươi chỉ còn một con đường chết. Giờ đây Thánh Hoàng đồ đã giam cầm thời không, lại thêm bí cảnh của Thánh Ung bảo khố ngay cả đến Vu Hoàng cùng không thể công phá, hắn chết chắc rồi.” "Người này có đủ loại bảo vật, hắn có Dao Trì thiên thuyền lại còn có cửu đỉnh, thậm trí ngay đến cả chúng ta cũng còn phải đỏ mắt. Nói thật Thánh Ung hoàng triều ta lần này nhân họa mà được phúc, trừ bảo vật trong bảo khố được quay về chủ cũ, lại còn có được thêm những bảo bối này." "Không sai, khiến người ta tâm động vẫn là tiều tâm pháp tu luyện này, đây là một số của cải rất lớn thậm chí hãy còn ở trên Dao trì thiên thuyền và cửu đỉnh kia." Hai vị Vu Hoàng liếc nhau, yên lặng gật đầu. Diêp Húc đã làm cho bọn y bao phen khiếp sợ, tuy rằng bảo vật của Diệp Húc cực nhiều, nhưng thực sự làm cho hai vị Vu Hoàng này khiếp sợ lại là Bàn Vương Khai Thiên kinh - là cấm pháp do Diệp Húc tự sáng chế. Diệp Húc tuy rằng tu vi chỉ là Tam Bất Diệt cảnh Thiên Địa pháp tướng bất diệt. Nhưng giết Nhân Hoàng cũng dễ như giết gà mổ chó, thậm chí một hơi thở có thể tế lên cửu đỉnh, cửu tòa cấm bảo uy năng cường hoành từ trong tay Ung Hoàng chạy thoát. Điều đó chứng mình rằng tu vi của hắn cực kỳ thâm hậu, có thể so với Nhân hoàng cao nhất, mà chất lượng tu vi thì lại cực cao, thậm chí ngay cả chất lượng tu vi của Nhân Hoàng đỉnh phong vẫn còn muốn hơn một bậc. Có thể ở Tam Bất Diệt cảnh mà lại có được tu vi Nhân Hoàng đỉnh phong, chiến lực so với Nhân Hoàng đỉnh phong còn cao hơn không biết nhiều hay ít điều đó chỉ có thể nói lên rằng hắn tu luyện cấm pháp cực cao, cao đến mức không thể tưởng tượng được. Cái này giống như một cục bông có chu vi một trượng và một cục sắt có chu vi ba thước, cục bông thể tích tuy rằng lớn, nhưng trọng lượng thì căn bản không thể nào nặng bằng cục sắt được. Nếu một người tu luyện là cấm pháp đế cấp tự nhiên tu vi nếu so với cầm pháp cấp Vu Hoàng thuần túy, vượt cấp khiêu chiến không phải là việc khó. Diệp Húc cũng giống như vậy, vượt qua ba đại cảnh giới, hơn mười tiểu cảnh giới, muốn giết Nhân Hoàng đỉnh phong cũng không phải là việc không làm được. Việc này Chiến hoàng và Pháp hoàng cũng chưa từng nghe đến cho nên nhận định cấm pháp hắn tu luyện là một kho báu lớn. Tay Thánh hoàng và bàn tay to của Ung Hoàng cuối cùng đã gặp nhau. Lúc này, hai cái tay đã hợp lại ở giữa chỉ có một đường ánh sáng chiếu qua, chỉ nghe thấy tiếng cười của Diệp Húc truyền lại: "Trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi ư? Ta hết lần này đến lần khác chạy đi chạy lại trong Ung Hoàng, ta đã quyét sạch lấy đi một bộ phận lớn bảo vật trong Thánh Ung bảo khố, thậm chí khiêng đi cả thân thể cha ngươi ông tổ ngươi, chỉ sợ đến nay ngươi cũng không biết danh tính của ta là gì, đúng là vô năng.” Oanh! Hai cái tay lớn rốt cục khép lại, đem cái thanh âm này đánh cho dập nát.