[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 734 : Đại kiếp nạn buông xuống

Ngày đăng: 20:19 17/09/19

Trong Chu Thiên Tinh Cung, một hơi thở thâm hậu như vực sâu không đáy, lại trầm trọng như hoàng thiên hậu thổ dần tràn ngập ra. Làn hơi thở này vô cùng trầm trọng, vô cùng bá đạo, tràn ra từ trong Chu Thiên Tinh Cung, giống như hồng thủy càn quét qua, chỉ một thoáng liền trải ra nghìn vạn dặm, trăm triệu dặm. Luồng hơi thở này xông qua Hàn Nguyệt Cung, Thái Dương Thần Cung, tuôn vào trong ba nghìn lục địa, trấn phục tất cả sinh linh trong các lục địa, khiến cho họ không thể không quỳ xuống cúng bái. Đây là hơi thở Vu Hoàng, Vu Hoàng là hoàng của tất cả vu sĩ đại vu, bao trùm lên tất cả vu sĩ đại vu, là cường giả đỉnh cao chốn nhân gian. Hơi thở của bọn họ trời sinh liền có cảm giác bá đạo bao trùm tất cả. Thánh chủ của Chu Thiên Tinh Cung, Tinh Đế, cuối cùng cũng bước ra được một bước, trở thành Vu Hoàng. “Tinh Đế, cuối cùng ngươi cũng thành Vu Hoàng sao? Một khi đã như vậy, Ứng mỗ cũng không thể tiếp tục áp chế tu vi nữa…” Khi hơi thở của Tinh Đế truyền đến Hoàng Tuyền Ma Tông, bên trong tổng đàn Hoàng Tuyền Ma Tông cũng có một luồng hơi thở Vu Hoàng truyền ra. Luồng hơi thở này ngoài trầm trọng và bá đạo còn xen lẫn nhiều cảm giác tiêu sái tự tại của tiên phật, không hề bá đạo khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận như Tinh Đế. Hơi thở Vu Hoàng này trong có xen lẫn loại hơi thở xa xăm của tiên phật, bên trong lại không hề mất đi sự bá đạo, như vương giả giáng lâm, làm cho người ta như tắm gió xuân. Giờ khắc này, tất cả mọi người trong Hoàng Tuyền Ma Tông đều ngừng tay, đi ra khỏi động phủ, ngẩng đầu nhìn về phía tổng đàn Hoàng Tuyền Ma Tông. Trên tổng đàn, Luân Hồi Thiên Ban được hơi thở của Vu Hoàng làm dịu, bắt đầu ù ù chuyển động. Những ngọn núi lơ lửng trên không trung bên ngoài món cấm bảo này bị uy năng của cấm bảo gạt ra mọi nơi. Bề ngoài cấm bảo, một đám phù văn sáng lên. Những phù hào, phù văn, trận văn, cấm văn cổ quái mà quỷ dị dần dần sống lại, uy năng càng lúc càng mạnh. Ứng Tông Đạo vẫn một thân áo trắng như nước, choàng áo thả tóc cùng đôi chân trần, đi ra khỏi Luân Hồi Thiên Bàn. Hơi thở quanh thân hắn càng ngày càng đậm, càng ngày càng mạnh, dần dần từ Hoàng Tuyền Ma Tông Thập Vạn Đại Sơn lan ra, chỉ một thoáng liền trải rộng khắp Trung Thổ Thần Châu. Luồng hơi thở này lan tràn ra Trung Thổ Thần Châu, vượt qua biển rộng trùng điệp tản đến lục địa khác, xuyên qua hư không, tràn ngập đến vũ trụ tinh không. Vu Hoàng, đầu tiên phải được thế giới đang ở tán thành thì mới có thể xưng hoàng. Hơi thở Vu Hoàng phải trải rộng ra thế giới đang ở mới nhận được loại tán thành này. Nay Ứng Tông Đạo cũng đã bước ra một bước cuối, đợi cho hơi thở hắn tràn ngập khắp thế giới Vu Hoang, sẽ cảm ứng thiên đạo, được thiên đạo thừa nhận. Hơi thở hai vị Vu Hoàng tràn ngập khắp nơi, kinh động các thánh địa, cấm bảo của các thánh địa này cũng được các Thánh chủ kích hoạt sống lại, từng luồng hơi thở độc hữu của cấm bảo phóng lên cao. Nếu lúc này có người đứng ở trong sao trời nhìn về thế giới Vu Hoang, có thể nhìn thấy trên không trung những tòa thành trong Trung Thổ Thần Châu sáng lên như những ngọn đèn. Nơi hơi thở của Ứng Tông Đạo lan qua, từng lục địa hiện lên vô số điểm sáng, đây là cấm bảo đang dần sống lại. Trong Thái Dương Thần Cung, Đông Hoàng Mục cũng cảm ứng được luồng hơi thở bá tuyệt thiên hạ của Vu Hoàng này, y đi ra khỏi thần cung, nhìn về phía Chu Thiên Tinh Cung, cười lạnh nói: “Tinh Đế cuối cùng cũng thành Vu Hoàng sao? Rất tốt, nhưng trận Vu Hoàng nhân kiếp lần này, ngươi chắc hẳn chẳng thể nào vượt qua được… Ơ?” Y khẽ ồ một tiếng, đột nhiên lại cảm giác được một luồng hơi thở hùng mạnh khác truyền đến từ Trung Thổ Thần Châu. “Ứng Tông Đạo cũng trở thành Vu Hoàng? Hai người này gần như đồng thời trở thành Vu Hoàng, nhưng Ứng Tông Đạo vẫn chậm hơn Tinh Đế một chút. Hai người bọn họ được xưng là hai vị Thánh chủ mạnh nhất thế giới Vu Hoang, nhưng lần này, chúng đều sẽ phải chết.” Đông Hoàng Mục cười lạnh một tiếng, thánh bảo Thái Dương Thần Cung sau lưng hắn bắt đầu từ từ sống lại, hơi thở thánh bảo tràn ra, thậm chí kinh động đến cả mặt trời. Chỉ thấy vô cùng vô tận hỏa lực trào ra từ trong mặt trời, hỏa xà dài đến mấy ngàn vạn dặm chen nhau chui vào trong Thái Dương Thần Cung. “Thế gian này chỉ có một vị hoàng, đó chính là Đông Hoàng Mục ta. Chỉ có Mục Hoàng ta mới xứng thống trị Vu Hoang, thành hoàng đế duy nhất, chúa tể duy nhất của cái thế giới này!” Đông Hoàng Thiên khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Mục… Mục Hoàng, Vu Hoàng nhân kiếp chính là tục lệ mà các thánh địa ước định ra, nhiều nhất là dùng cấm bảo, nếu vượt qua nhân kiếp rồi thì không thể tiếp tục công kích. Nay Mục Hoàng tính dùng thánh bảo, e là không hợp tình hợp lý…” “Không hợp tình hợp lý?” Đông Hoàng Mục cười ha ha, lắc đầu nói: “Cái gọi là nhân kiếp chỉ là tục lệ ước thúc đám Thánh chủ các ngươi mà thôi, quy tắc chỉ dùng để phá vỡ. Nay thực lực bản hoàng đã mạnh mẽ vô ngần, trấn áp đương thời, quy củ của các ngươi không ước thúc được ta!” Hắn hơi cười lạnh, điềm nhiên nói: “Nếu để cho hai tên Tinh Đế và Ứng Tông Đạo này trở thành Vu Hoàng, bản hoàng sẽ luôn thấp hơn chúng một bậc. Đến khi nhân kiếp của bản hoàng đến, bản hoàng sao có thể ngăn cản được hai người bọn chúng? Hơn nữa, nay bản hoàng đã có được máu của Thiên Đế, há có thể yếu kém hơn bất cứ kẻ nào? Cho nên Ứng Tông Đạo và Tinh Đế nhất định phải chết!” “Bản hoàng chẳng những dùng đến thánh bảo mà còn dùng không chỉ một lần, cho đến khi đánh chết bọn chúng, san bằng Chu Thiên Tinh Cung và Hoàng Tuyền Ma Tông mới thôi.” “Đông Hoàng Thiên, làm cho tất cả đệ tử Thái Dương Thần Cung nghe lệnh, cùng nhau thúc giục Thái Dương Thần Cung.” Lúc này, trong hoàng cung Đại Tần, vị Giám Thiên Sứ nửa mặt già nửa mặt trẻ kia mở đôi mắt ra, lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: “Cách đã lâu như vậy, lại có người trở thành Vu Hoàng, hơn nữa là hai người đồng thời trở thành Vu Hoàng. Cùng với tám trăm năm trước Hạng Tịch cùng Thủy hoàng đế đồng thời đột phá, thật quá tương tự…” Lão từ từ đi ra khỏi hoàng cung, ngẩng đầu nhìn lên Chu Thiên Tinh Cung, sau đó lập tức liếc tới Hoàng Tuyền Ma Tông, âm thanh khàn khàn, lẳng lặng nói: “Lần trước ta đi trễ một bước, làm cho tên Vu Hoàng kia trốn thoát sang thế giới khác. Không biết lúc này hai người bọn họ, ai có thể vượt qua Vu Hoàng nhân kiếp…” “Nhưng vô luận là kẻ nào có thể bước ra bước cuối trở thành Vu Hoàng đều phải phục tùng ta, không thần phục thì chỉ có chết!” “Trách nhiệm của ta chính là thay trời hành đạo, gạt bỏ tất cả những nhân tố không ổn định trong thế giới này.” Trong các đại thánh địa ở ba nghìn lục địa, không biết bao nhiêu Thánh chủ đang cổ động toàn bộ pháp lực, thúc giục cấm bảo của mình, tính toán xem Tinh Đế cùng Ứng Tông Đạo hai người này đồng thời trở thành Vu Hoàng thì nên công kích ai. Nhưng bọn họ quyết định rất nhanh, đương nhiên là công kích kẻ có thù oán với thánh địa bọn họ, mà người này, không thể nghi ngờ chính là Ứng Tông Đạo. Năm đó Ứng Tông Đạo làm hại Vu Hoang còn ác liệt hơn cả Diệp Húc. Bên trong đám thánh chủ này, có không biết bao nhiêu người bị hắn đánh bại, thậm chí sư tôn, sư bá của những người này cũng chết trong tay hắn. Mà so với Ứng Tông Đạo, Tinh Đế chắc chắn là tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Mà vào lúc này, trong một tòa thành nhỏ gần Hoàng Tuyền Ma Tông, một thiếu niên áo đen mở mắt, hào khí bắn ra bốn phía, cất tiếng cười to rồi nói: “Ứng Tông Đạo, ngươi quả nhiên là rất được! Ngươi trở thành Vu Hoàng sớm hơn bản hoàng dự tính bốn năm năm, rất tốt, hiệp nghị giữa chúng ta cũng có hiệu lực rồi!” Gã đột nhiên đánh một quyền xuyên qua hư không, quyền lực phóng đến Hằng Cổ Ma Vực rồi lắc mình đi vào trong, tiếng nói truyền đến: “Dư nhi, cùng ta đi đến thế giới Vu Hoang, sắp có một biến cố lớn kinh thiên động địa, không biết bao nhiêu người sẽ chết thảm, thậm chí sẽ có cả Vu Hoàng vẫn lạc…” Ma La Dư nghe vậy vội vàng đuổi theo gã đi vào Hằng Cổ Ma Vực, chớp chớp mắt, cười nói: “Cha, tên Vu Hoàng nào sẽ chết thế ạ?” “Ha ha…” Ma Hoàng cười không đáp, chỉ thấy cánh cửa hư không kia ầm ầm đóng lại, hai người biến mất không thấy nữa. Trong một bí cảnh của Hoàng Tuyền Ma Tông, luồng sinh cơ dồi dào đánh xuyên qua hàng rào thế giới, từ trong thế giới xa xôi buông xuống, điên cuồng tuôn vào trong một thi thể cổ xưa. Khối cổ thi này từ từ mở mắt, lẩm bẩm: “Tông Đạo, ngươi đã sắp thành Vu Hoàng sao? Xem ra ta vị tiền tông chủ này cũng không cần phải tiếp tục trốn đông ẩn tây nữa…” Phía trên Luân Hồi Thiên Bàn, Triều Công Thiều hạ xuống trước mặt Ứng Tông Đạo, mái tóc bạc kia bay lượn, lão cười ha ha nsoi: “Tông Đạo, cả đời này vi sư chỉ làm cho ngươi hai chuyện, chuyện thứ nhất chính là thu ngươi làm đồ đệ, chuyện thứ hai chính là truyền vị trí tông chủ cho ngươi. Hôm nay, vi sư sẽ làm chuyện thứ ba cho ngươi, cũng là một chuyện cuối, đó chính là giúp ngươi chắn nhân kiếp lần này!” “Ta không được nữa rồi, cho dù có tu luyện trăm ngàn năm nữa không không có cơ hội vấn đỉnh Vu Hoàng, không bằng bỏ đi cái thân thể vô dụng này giúp đỡ ngươi. Nếu ngươi trở thành Vu Hoàng thì đủ để bảo vệ Hoàng Tuyền Thánh Tông ta bình an vạn năm, thân thể vô dụng này của ta đổi lấy vạn năm hưng thịnh cho Hoàng Tuyền Ma Tông, thật đáng giá.” Lão có ý liều chết đỡ nhân kiếp, giúp Ứng Tông Đạo trở thành Vu Hoàng. “Tiếc là, không biết Diệp tiểu tử chạy đi nơi nào rồi. Nếu hắn ở đây, có khi lão già này còn có thể sống thêm vài năm…” Lão thở dài, cười nói: “Nhưng Thiếu Bảo không đến cũng tốt, lấy tu vi kia mà chắn kiếp cho ngươi, hơn phân nửa là sẽ toi mạng.” Ứng Tông Đạo mỉm cười, vẫn phong khinh vân đạm như cũ, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhẹ nhàng nói: “Triều sư, trận nhân kiếp lần này không cần ngài tới chặn. Diệp sư đệ là người giữ chữ tín, nếu hắn có thể đến đương nhiên là tốt, nếu không đến nhất định là không ở trong Vu Hoang này.” “Lần này ta độ kiếp, không chỉ là độ kiếp mà còn là vì Hoàng Tuyền Ma Tông, vì thế giới Vu Hoang tạo ra một vạn năm thanh bình thịnh thế.” Hắn đột nhiên lộ ra một loại hào khí, cười dài nói: “Triều sư, ta thành Vu Hoàng rồi, sẽ quét hết đi sự suy đồi của thế giới Vu Hoang, dẫn vào một thế giới mới! Ngài nhất định sẽ nhìn thấy thế giới này đến!” “Nhưng mà Tông Đạo này, ngươi thật sự chắc là có thể trở thành Vu Hoàng sao?” Triều Công Thiều nói với vẻ lo lắng, Vu Hoàng nhân kiếp khủng bố ra sao, trên lịch sử đã có không biết bao nhiêu nhân vật mạnh như Ứng Tông Đạo hay Tinh Đế, kinh thái tuyệt diễm, có một không hai đương thời, nhưng không ai là không ngã xuống trong cửa nhân kiếp này. Ngay cả đứa con của Đế Quân – Đế Tuệ kia cũng bị ép cho phải chạy trốn, đến thế giới khác tìm đường ra. Ứng Tông Đạo vẫy vẫy ống tay áo, giống như không để ý đến sống hay là chết, cười nói: “Ai có thể nắm chắc được mười phần? Nhưng một kiếp này tất phải vượt qua! Nếu ta chết, Triều sư hãy cho Diệp sư đệ làm tông chủ, lúc đầu hắn nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng ngài cứ nói cho hắn biết đây là di ngôn lúc lâm chung của ta, hắn nhất định sẽ đồng ý…” Trên đỉnh đầu hắn, tiên linh khí bắt đầu buông xuống từng sợi từng sợi, mà tại các thánh địa khác, uy năng của các loại cấm bảo đã được thôi phát đến đỉnh. Lúc này, trên không trung Hoàng Tuyền Ma Tông, hư không đột nhiên nứt ra. Một con thuyền lớn cổ kính chầm chậm từ ngoài thế giới Vu Hoang, lộ ra đầu thuyền trông thật cổ xưa.