[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 737 : Một chiêu đánh bại Thánh chủ
Ngày đăng: 20:19 17/09/19
Ánh mắt Ứng Tông Đạo sáng lên, hắn cười nói: “Sư đệ à, ý của ngu huynh đúng là muốn nhìn thực lực của đệ đó. Nay ta cần phải đem đám cấm văn trận văn của cấm bảo đó thu nhập vào trong cơ thể, rèn luyện thân thể, tâm linh, cấm pháp, Linh Lung tiên phần, làm cho thực lực của ta tiến thêm một bước nữa.”
Hắn thản nhiên nói: “Trên đời này sao có thể tìm tới một cơ hội như mấy, làm cho hơn một ngàn năm trăm thánh địa liên kết, cùng nhau thúc giục cấm bảo giúp ta rèn luyện thân thể tâm linh? Sư đệ, an nguy của ta giao cho đệ đó!”
Hắn khoanh chân ngồi xuống, Linh Lung tiên phần đột nhiên nhỏ lại, uy lực tiêu tán, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Chín thân ngoại hóa thân của hắn khoanh chân ngồi trên các tiên phần.
Vô số cấm văn cấm bảo chen nhau đánh xuống, bao phủ Ứng Tông Đạo.
Yêu Hoàng của Nguyên Thủy Yêu Tông cười ha ha, lạnh lùng nói: “Ứng Tông Đạo, ngươi quả là lòng dạ độc ác, cho sư đệ ngươi ra ngăn cản bọn ta, đây là muốn lấy Diệp Thiếu Bảo làm vật hi sinh sao?”
“Vật hi sinh? Yêu Hoàng, ngươi quá coi thường Diệp mỗ rồi!”
Diệp Húc điều khiển thiên thuyền phóng lên cao, lao ra khỏi phạm vi Vu Hoàng nhân kiếp. Chiếc thuyền lơ lửng trên cao không trung Hoàng Tuyền Ma Tông, càng lúc càng nhỏ lại, trong chớp mắt biến nhỏ lại như một chiếc thuyền lá.
Lại nghe tiếng ong ong vang lên không ngừng, sau đầu hắn xuất hiện tám đạo Công Đức Kim Luân, sau lưng hiện lên Lục Đạo Luân Hồi. Dao Trì thiên thuyền hóa thành một chiếc thuyền con rơi vào trong Công Đức Kim Luân, lên xuống chìm nổi.
Diệp Húc đối mặt trực tiếp với hơn trăm món cấm bảo đánh tới. Trên đỉnh đầu hắn, ngọc lâu và Di La Thiên Địa Tháp đồng thời xuất hiện, rơi vào trong Công Đức Kim Luân. Cửu đỉnh bay ra khỏi ngọc lâu, rầm rầm hạ xuống, lơ lửng xung quanh Dao Trì thiên thuyền, linh khí cùng địa khí trong đỉnh nồng đậm, hiện ra chín lục địa.
“Diệp mỗ một đời cường giả, giết người vô tính, đã từng cần ai tới che chở bảo vệ?”
Hắn giơ một chưởng ra bóp méo thời không, phần đông Thánh chủ chỉ cảm thấy bàn tay hắn bỗng trở nên vô cùng to lớn, một chưởng này che khuất cả bầu trời. Bàn tay vươn ra, vân tay như những sơn mạch vòng núi treo ngược xuống, năm ngón tay giang rộng trông như năm chiếc trụ trời dựng ngược.
Đây là thực lực của Diệp Húc ở trạng thái mạnh mẽ, thân thể hắn sớm đã đạt tới độ cao của Vu Hoàng, mà pháp lực cũng đã tăng lên gần với Vu Hoàng.
Đầu tiên là Đại Phạm Lôi Âm tự trông khổng lồ như một lục địa kia đánh tới, chư Phật cao giọng tụng kinh, Phật âm xướng to, nhưng còn chưa đụng tới bàn tay hắn thì lôi tự khổng lồ này lại bé lại, cuối cùng chỉ còn một nắm tay, rơi vào trong tay hắn.
Một chưởng này với lúc trong kho báu Thánh Ung, Ung Hoàng một chưởng trộm trời, bóp méo vô số dặm hư không rồi nắm vào trong tay kia, thật giống nhau.
Nhưng lúc trước Ung Hoàng dùng thủ đoạn này chính là mượn dùng uy năng của hơn mười món cấm bảo mới có thể giơ một chưởng ra bóp méo hư không trăm triệu dặm rồi nhét vào lòng bàn tay, biến thánh bảo thành những hạt bụi.
Tu vi thực lực của Diệp Húc đương nhiên là thua kém Ung Hoàng, nhưng ngọc lâu và bảo tháp của hắn lại có uy lực mạnh còn hơn cả cấm bảo. Dao Trì thiên thuyền và cửu đỉnh chính là bảo vật cấp thánh bảo, đủ loại bảo vật gia trì khiến cho hắn có thể thi triển ra một kích mạnh mẽ như thế.
Dù vậy, hắn vẫn không thể đạt tới mức bóp méo cả trăm triệu dặm hư không, chỉ là vặn vẹo trăm vạn dặm hư không, thu nhỏ lại vào trong lòng bàn tay.
Tu vi hắn kém xa Ung Hoàng, thân thể tuy đạt tới thành tự người khác không thể sánh bằng, nhưng vì tu vi hạn chế làm cho hắn không thể phát huy hết uy năng của cửu đỉnh và Dao Trì thiên thuyền. Hơn nữa uy lực của ngọc lâu và Di La Thiên Địa Tháp tuy mạnh, nhưng hắn chưa đưa Nhân Hoàng cấm pháp phân thân vào nên cũng không thể phát huy toàn bộ uy năng của hai món bảo vật này.
Nhưng dù là vậy, lúc này Diệp Húc phóng ra thực lực cũng cực kỳ khủng bố. Một chưởng đánh ra nén cả trăm vạn dặm không gian lại, gần như là uy năng khi Vu Hoàng ra tay, làm cho đám Thánh chủ đều không theo kịp.
“Yêu Hoàng, lúc trước sư huynh ta chỉ một chiêu là đánh trọng thương ngươi, nay ngươi ở trong tay Diệp mỗ, một chiêu cũng không thể qua nổi!”
Diệp Húc bóp mạnh một cái, chỉ thấy Đại Phạm Lôi Âm Tự bị hắn bóp trong tay, uy năng món cấm bảo này bùng phát, đánh cho hư không trong tay hắn sụp vỡ không ngừng.
Nên biết rằng, Diệp Húc nắm trong tay chính là trăm vạn dặm hư không, món cấm bảo này lại có thể chấn sập từng mảng từng mảng không gian, có thể thấy được uy lực của nó kinh người cỡ nào.
Cho dù là như vậy, Đại Phạm Lôi Âm tự cũng chẳng thể thoát ra được khỏi bàn tay hắn.
“Yêu Hoàng, ta nhất định có thể đánh gục ngươi chỉ trong một chiêu, khiến ngươi thi cốt cũng chẳng còn, ngươi có tin hay không?”
Yêu Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, không dám tiến lên cùng hắn một chọi một.
Cái đầu trọc của Bảo Quang đại thiền sư kia kín đầu mồ hôi lạnh, liên tục thúc giục Đại Phạm Lôi Âm tư nhưng tòa lôi tự này rơi vào trong tay Diệp Húc như đá chìm đáy biển, không chút động tĩnh.
“Bảo Quang, ngươi liên tục đối nghịch với ta, đúng là hành vi của tiểu nhân. Ngươi có tin ta cũng có thể một chiêu đánh chết ngươi hay không?”
Diệp Húc nắm lấy Đại Phạm Lôi Âm tự, tòa lôi tự này chấn động không ngớt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự trấn áp của hắn.
Hắn liếc một vòng, thấy các vị Thánh chủ kinh hãi nhìn bàn tay hắn, hắn mỉm cười, cất cao giọng nói: “Các vị, các ngươi ai cũng giống nhau, nếu kẻ nào không tin thì cứ đi ra, ta sẽ dùng một chiêu đánh bại cho các ngươi xem!”
“Khốn kiếp!”
Bảo Quang đại thiền sư nổi giận mà cười, đột nhiên hóa thành một con vượn lông vàng gào thét đánh tới, thân cao vạn trượng, gầm thét liên tục, tay cầm một chiếc kim bổng, rầm một tiếng đánh nát hư không rồi đánh thẳng tới Diệp Húc. Lão nhe răng cười nói: “Đồ tà ma ngoại đạo, ai cũng muốn tru sát! Trả Đại Phạm Lôi Âm Tự cho ta!”
“Bảo Quang, ngươi tự tìm chết!”
Diệp Húc giơ tay kia ra chộp lấy Bảo Quang đại thiền sư, bàn tay hắn giam cầm trăm vạn dặm hư không, một chưởng hạ xuống khiến Bảo Quang đại thiền sư càng lúc càng nhỏ lại, con bạo vượn vạn trượng kia cùng với một món cấm bảo khác trong tay lão bị ép cho nhỏ đến tận cùng, trông như một hạt bụi bé tí xíu.
Đây cũng là bởi vì thân hình Bảo Quang đại thiền sư và kim bổng không lớn, còn xa mới khủng bố bằng Đại Phạm Lôi Âm tự, cho nên với nhỏ bé đến như thế.
Bảo Quang đại thiền sư vừa giận vừa sợ, lộn nhào liên tục, một cái lộn nhào có thể nhảy ra mấy vạn dặm, tốc độ nhanh làm cho người ta trố mắt ra nhìn.
Nhưng không gian trong lòng bàn tay Diệp Húc cũng đến cả trăm vạn dặm, dù tốc độ lão có nhanh hơn gấp mười thì cũng chẳng thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay Diệp Húc.
“Ta liền bóp chết ngươi cho các vị Thánh chủ nhìn, xem ta đánh chết ngươi chỉ bằng một chiêu như thế nào!”
Hắn ra sức nắm chặt tay lại, Bảo Quang đại thiền sư phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị bóp cho kim huyết giàn giụa.
Oành!
Các Thánh chủ khác đều tế cấm bảo lên đánh tới Diệp Húc, cấm bảo cấm văn bay lượn đầy trời, ùa ùa lao tới bao phủ Diệp Húc.
“Ta dùng hai món thánh bảo cùng ngọc lâu, bảo tháp gia trì thân thể, dung nhập thế giới Vu Hoang, không ai có thể lay động ta!”
Diệp Húc hét lớn, đột nhiên những tiếng răng rắc truyền ra từ cơ thể, trong chớp mắt hắn liền hóa thành Bàn Vương bất diệt chân thân với ba mươi ba đầu và sáu mươi sáu cánh tay, tọa trấn hư không. Sáu mươi bốn đôi tay cùng thi triển Bất Động Thần Vương ấn, đem thân thể, nguyên thần, Nhân Hoàng cấm pháp cùng chân linh bất diệt tương dung với thế giới Vu Hoang, chống lại đám Thánh chủ và cấm bảo hợp lực đánh tới.
Đây là lần đầu tiên hắn thi triển toàn lực từ khi tu thành Nhân Hoàng, xuất ra uy năng của cấm pháp Nhân Hoàng.
Cấm văn của cấm pháp Bàn Vương Khai Thiên Kinh dung nhập vào trong hư không quanh thân hắn, hóa thành Tam Thập Tam Thiên giới, Mười tầng U Minh Địa Ngục, hàng tỉ tinh không, Thiên Đình, thiên hà, Hoàng Tuyền, Lục Đạo, lục đại to lớn, giống như một bức tranh mênh mông từ từ mở ra.
Diệp Húc ngồi trên cao như Thần ma, như chúa tể thống ngự thế giới này, là Thần Vương Đế Quân, thậm chí là Thiên Đế nhìn xuống chúng sinh.
“Các ngươi đánh ta chính là đánh toàn bộ thế giới Vu Hoang. Ta lại muốn xem, ai có thể có được loại pháp lực này!”
Rầm rầm rầm!
Hàng trăm món cấm bảo gần như đồng thời ầm ầm nện lên người Diệp Húc, nhất thời bầu trời rung chuyển, vạn dặm hư không bị xóa đi, mặt đất xung quanh Hoàng Tuyền Ma Tông đột nhiên nứt ra, xuất hiện những kẽ nứt sâu không đáy, dài đến mấy chục vạn dặm. Ngay sau đó vô số dãy núi mọc lên từ dưới đất, ù ù sinh trưởng, núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy tuôn ra, khói đen che phủ bầu trời.
Ở trong tinh không xa xôi cũng bị rung động này truyền tới, năng lượng khổng lồ vô cùng vô tận kia đánh vỡ một đám hành tinh.
Diệp Húc thi triển Bất Động Thần Vương ấn, tương dung cùng với thế giới Vu Hoang, pháp lực của hắn đã vô cùng gần Vu Hoàng, gần như ký thác bản thân vào toàn bộ thế giới Vu Hoang. Công kích hắn chính là công kích thế giới Vu Hoang, cấm bảo đánh lên người hắn, chấn động Nhân Hoàng cấm pháp cùng Bất Động Thần Vương ấn, khiến cho thế giới Vu Hoang chấn động, tạo thành hư hại thật lớn.
Tu vi hắn tiếp cận Vu Hoàng mà lại có thêm đủ loại bảo vật gia trì, Bất Động Thần Vương ấn trong Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn cuối cũng cũng được hắn tu luyện tới đỉnh cao, đạt tới cảnh giới vĩnh hằng bất động.
Trong lòng bàn tay hắn đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, uy năng của đám thánh chủ công kích tới truyền đến lòng bàn tay Diệp Húc, lập tức nghiền nát Bảo Quang đại thiền sư, chết đến không thể chết lần nữa.
Khóe miệng Diệp Húc tràn ra một tia máu, dù sao hắn vẫn chưa phải là Vu Hoàng, không thể đem Bất Động Thần Vương ấn lan ra toàn bộ thế giới Vu Hoang, không thể hoàn toàn làm tan đi sức mạnh đánh tới hắn, vẫn còn một phần uy năng cấm bảo đả thương hắn.
“Sư tôn…”
Trang Đạo Cổ ngẩn ra, hắn vốn đang thu thập tiên linh khí khắp nơi, không ngờ Bảo Quang đại thiền sư không chịu nổi một chiêu đã chết trong tay Diệp Húc.
“Trang huynh, ngươi liên tục đến giết ta, đối nghịch với ta, luôn muốn ta chết!”
Diệp Húc cong ngón tay rồi búng ra một cái, Trang Đạo Cổ bùm một tiếng nổ tung, hóa thành một đám sương máu.
“Các vị, phải giết hắn ngay, không thể để cho Ứng Tông Đạo bình an vượt qua nhân kiếp, nếu không thì chúng ta không ai có thể sống được nữa!”
Tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông Cổ Thiên Thu giận dữ quát lên một tiếng, tay cầm Bàn Vương Thần Phiên, vung phiên lên một cái, chỉ thấy mặt phiên như một lá cờ lớn bay phất phới, cuốn lên từng tầng không gian. Y bước nhanh lên đánh tới Diệp Húc.
Các thánh chủ khác cũng vội tế cấm bảo lên, bước nhanh lên trước.
Diệp Húc gào to một tiếng, tản ra Bất Động Thần Vương ấn, hắn đột nhiên đứng lên ứng chiến với các đại Thánh chủ.
Mà ở trong Hoàng Tuyền Ma Tông, Ứng Tông Đạo khoanh chân ngồi đó, hơn ngàn cấm văn cấm bảo chen nhau đánh vào trong thân thể hắn, chui vào trong tiên phần, đánh đá lung tung trong tiên phần, phá hỏng khắp mọi nơi.
“Ha ha ha, Ứng Thiệu, ngươi lại to gan như vậy, muốn nhờ nhân kiếp để bước thêm một bước, không bằng để vi huynh giúp ngươi một tay!”
Trên đầu Ứng Tông Đạo, một tòa Chu Thiên Tinh Cung đột nhiên xuất hiện, ầm ầm nện tới gáy Ứng Tông Đạo.
“Ứng Thiệu, thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi, đây chính là ta học ngươi đó…”
Tiếng của Tinh Đế truyền đến nhưng lại không thấy chân thân gã đâu, hiển nhiên là chân thân gã vẫn còn ở trong tổng đàn Chu Thiên Tinh Cung.
Nhân duyên hắn tốt, nhân kiếp yếu hơn Ứng Tông Đạo rất nhiều, nên vẫn còn dư lực, bởi vậy gã tự mình ra tay đánh giết Ứng Tông Đạo, kẻ địch lớn của đời mình.