[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 739 : Trận tàn sát đẫm máu
Ngày đăng: 20:19 17/09/19
“Yêu chủ có con gái như thế, quả là có phúc!”
Triều Công Thiều không khỏi cảm thán, nhìn về phía Hư Không đại cấm, thầm nghĩ: “Trải qua trận chiến này, không biết bao nhiêu thánh địa từ nay về sau bị xóa tên…”
Lão lại không biết, Phượng Yên Nhu chính là Tây Vương Mẫu đương thời, mà uy lực của Hư Không ngọc bội cũng không đại biểu cho tu vi và thực lực của nàng.share by " tung hoanh .com"
Hư Không ngọc bội này là chín mươi chín đạo Hư Không đại cấm mà Phượng Yên Nhu bày ra, sau đó từ Thánh Hoàng ra tay luyện chế, uy lực tuy kém hơn cấm bảo một chút, nhưng cấm bảo cần pháp lực khổng lồ để duy trì thì mới phát huy được uy lực của mình, cho dù là Thánh chủ cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực của cấm bảo.
Ma Hư Không ngọc bội thì không cần nhiều pháp lực, mà là dựa vào chín mươi chín đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín cung cấp năng lượng, chỉ cần đánh ra ngọc bội là có thể phát huy ra uy lực, điểm này thì lại cao minh hơn cấm bảo.
Nhưng khuyết điểm của Hư Không đại cấm cũng rất rõ ràng, đó chính là cho dù người tế ngọc bội lên có cao siêu cỡ nào, thực lực có mạnh cỡ nào, uy lực mà ngọc bội có thể phát huy ra cũng sẽ cố định, không vì thực lực tu vi của người tế luyện cao mà tăng lên.
Cũng tức là, Hư Không ngọc bội có thể đánh chết tuyệt đại đa số Nhân Hoàng thánh chủ, nhưng với các cường giả như Diệp Húc thì nó không có mấy tác dụng, cùng lắm chỉ là vây khốn Diệp Húc một lúc mà thôi.
Mà cấm bảo thì khác, tuy thúc giục cấm bảo cần tiêu hao lượng pháp lực khổng lồ, nhưng uy lực cấm bảo cũng không cố định, Vu Hoàng tế lên cấm bảo có thể phát huy ra uy năng hơn xa Hư Không ngọc bội.
Nhưng tiếc là, cấm bảo trong tay Thánh chủ tuy nhiều nhưng không một ai có thể phát huy toàn bộ uy lực của cấm bảo, cùng lắm chỉ là một hai thành.share by " tung hoanh .com"
Phượng Yên Nhu tế lên Hư Không ngọc bội cũng là đã cân nhắc điểm ấy, bởi vậy mới tế Hư Không ngọc bội lên giúp Diệp Húc một tay.
Bên trong Hư Không đại cấm, đám Thánh chủ tập trung lại, hợp lực tế cấm bảo lên, không ngừng đánh nát kim long. Bọn họ chính là những nhân vật đỉnh cao đương thời, tuy rằng gặp phải hiểm cảnh nhưng trong chớp mắt đã kịp phản ứng, liên thủ đối kháng Hư Không đại cấm.
Diệp Húc bước đi trong Hư Không đại cấm, đám kim long đánh đến với hắn chẳng có chút ảnh hưởng nào, vẫn thoải mái hành động trong đại cấm.
Oành!
Tông chủ Thiên Đạo tông đột nhiên tan xác, thân thể dập nát, chân linh bất diệt của hắn vừa mới thoát ra, dung nhập vào hư không định chờ cơ hội sống lại thì đã bị đám kim long vồ đến xé nát, chết ngay tại chỗ.
Diệp Húc đi ra từ trong đám sương máu tuôn ra từ Tông chủ Thiên Đạo tông, đánh vào trong đám Thánh chủ như hổ vào bầy dê, đại khai sát giới.
Bụp!
Hắn giơ một chưởng chụp chết Thánh chủ Vu Đạo tông, lập tức một đạo Diệt Tuyệt ấn trào ra phá nát Tông chủ Âm Dương tông, lại đưa ra một đạo Vãng Sinh ấn tiễn hắn quy thiên.
Cùng lúc đó, các bàn tay khác của hắn thi triển Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, các loại ấn pháp trào ra. Một đạo Khai Thiên ấn lập tức đánh chết Thánh chủ Cơ gia.
Hắn với ba mươi ba cái đầu và sáu mươi sáu cánh tay, xông vào trong đó gần như không có địch thủ, chỉ trong chớp mắt đã có hơn mười vị Thánh chủ bị hắn đánh chết.
Đám thánh chủ loạn hết lên, Thẩm tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông quát lên một tiếng lớn, vung Bàn Vương Thần Phiên quét tới, uy lực mênh mông, hỗn độn khí tuôn trào. Diệp Húc cũng không hề để ý, một đạo Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn hạ xuống. Thẩm tông chủ thét lớn một tiếng, thân thể gã đột nhiên nổ tung, Bàn Vương Thần Phiên lập tức vù vù cuộn lấy chân linh bất diệt của gã, nhanh chóng bỏ trốn.
Diệp Húc đằng đằng sát khí, với những người này mà nói, nơi đây là tử địa, là tuyệt cảnh, nhưng với hắn mà nói lại là tuyệt cảnh phùng sinh, giúp cho hắn như hổ thêm cánh.
“Cùng ra tay đánh chết Diệp Thiếu Bảo trước!” Đường Hoàng Lý Xương Long chợt quát lên một tiếng, đôi mắt đỏ sẫm, đánh tới Diệp Húc.
Cùng lúc đó, hơn ba mươi ba Thánh chủ chống lại Hư Không đại cấm, những người còn lại thì tế cấm bảo lên, cùng đánh tới Diệp Húc.
“Bất Động Thần Vương!”
Ba mươi ba bàn tay của Diệp Húc thi triển Bất Động Thần Vương ấn, đối kháng với đám cấm bảo đánh đến kia, ba mươi ba bàn tay còn lại thì đồng loạt hóa thành Diệt Kiếp ấn cùng đánh ra, chống lại đám Thánh chủ cùng cấm bảo.
Nhiều vị Thánh chủ thét lớn một tiếng, hơi thở bất ổn, cấm bảo văng khắp nơi, tất cả đều ngã ra sau.
“Lý Xương Long, Lăng Yên các của ngươi đã bị ta đánh nát, ngươi còn dám lớn lối ở trước mặt ta?”
Diệp Húc chụp xuống một chưởng, đánh nát Lý Xương Long, xong hắn lập tức bước nhanh đánh tới các thánh chủ khác.
“Đánh giết ra khỏi nơi đây, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết ở đây!”
Các thánh chủ khác kinh hãi muốn chết, vừa rồi bọn họ còn có năng lực đánh thương Diệp Húc, nhưng ở trong Hư Không đại cấm này, lực lượng phân tán, đã chẳng thể đả thương Diệp Húc được chút nào.
Thành quả rèn luyện ba năm trong Hư Không đại cấm đã bày ra, thân thể Vu Hoàng, nguyên thần, chân linh bất diệt, Nhân Hoàng cấm pháp đều có thể qua lại tự nhiên trong đại cấm, phát huy uy lực như có thần linh trợ giúp, giết cho bọn họ hoàn toàn sợ hãi.
Mọi người đều tự thúc giục cấm bảo, điên cuồng đánh ra bên ngoài, nhằm về cuối Hư Không đại cấm.
“Diệp Thiếu Bảo, Khổng gia ta và ngươi không thù không oán, sao phải đuổi tận giết tuyệt?”
“Không sai, nay ngươi đã chiếm thế thượng phong, chém giết nhiều vị Thánh chủ cũng coi như giải hận. Oan gia nên cởi không nên kết, chi bằng chúng ta hãy dừng tay được không?”
“Nhân kiếp của Ứng tông chủ kia, chúng ta quyết không can thiệp, lúc này chúng ta liền chúc mừng Ứng tông chủ trở thành Vu Hoàng, Thiệu Hoàng!”
Diệp Húc thét dài không dứt, Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn như mưa hạ xuống, công tới mọi người, hắn cười lạnh nói: “Các vị à, các ngươi tính giết sư huynh của ta, diệt tông môn ta, chuyện tới nước này rồi các ngươi còn muốn rời đi sao?”
Xùy!
Hắn giơ tay nhấc gia chủ Khổng gia lên, ngay lập tức xé vị Thánh chủ này ra, ngay lập tức tộc trưởng Phòng Phong thị tộc bị hắn lấy Hủy Diệt ấn luyện thành cát bụi.
Đám thánh chủ trong Hư Không đại cấm kia loạn hết lên, từng tên rồi từng tên bị giết chết, không biết bao nhiêu cấm bảo thất lạc trong Hư Không đại cấm, tình cảnh này khiến bất cứ ai thấy đều hết hồn.
Đường đường Thánh chủ, cường giả đứng đầu thế giới Vu Hoang, giậm chân một cái là trời đất phải rung lên ba bốn lần, nhưng ở trong Hư Không đại cấm này thì lại như rau hẹ bị cắt, từng người rồi từng người ngã xuống.
“Thế giới Vu Hoang sắp thay đổi rồi…”
Thẩm tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông cũng không chết, dựa vào uy năng của Bàn Vương Thần Phiên khôi phục thân thể, sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Hạo kiếp, đúng là một tràng hạo kiếp…”
“Trận Vu Hoàng nhân kiếp lần này đâu phải là kiếp nạn của Ứng Tông Đạo, rõ ràng là đại kiếp nạn của các thánh địa chúng ta…”
Môn chủ Vạn Kiếp môn thở dài một tiếng, tế Vạn Kiếp Thiên Lâu lên, cố gắng phóng ra ngoài.
Diệp Húc bước nhanh đánh tới như Ma thần giáng lâm, mà đám thánh chủ đó lại như kẻ phàm trần run rẩy trước mặt Ma thần.
Đột nhiên, trời đất trở nên im lặng, ngột ngạt kinh người. Mặt trời càng lúc càng sáng, càng lúc càng nóng, sóng nhiệt vô biên đánh úp lại, đốt chảy tất cả.
Thậm chí ở trong Hư Không đại cấm, bên dưới công kích của đám kim long rậm rạp kia, bốn phía cũng bừng sáng lên.
Diệp Húc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên không trung, mặt trời như cách Trung Thổ Thần Châu càng lúc càng gần. Vầng mặt trời này tựa như càng lúc càng lớn, càng ngày càng chói mắt.
“Các vị, Diệp mỗ tha cho các ngươi một con đường sống.”
Diệp Húc từ từ phun ra một hơi trọc khí, không tiếp tục công kích các Thánh chủ khác mà ngẩng đầu nhìn lên mặt trời trên không trung kia. Hắn nhìn thấy ở phía trước mặt trời có một tòa thần điện to lớn.
Thái Dương Thần Cung.
Đám Thánh chủ còn lại thở phào nhẹ nhõm, vội hợp lực chống lại Hư Không đại cấm rồi lao ra khỏi cấm chế khủng bố này. Bọn họ đồng loạt chạy tới, tính cướp hết tiên linh khí của Ứng Tông Đạo rồi đánh chết hắn, diệt trừ Hoàng Tuyền Ma Tông. Mà tới bây giờ, hơn trăm vị Thánh chủ chỉ còn lại hơn hai mươi vị, mà ai nấy đều bị thương.
Cuối cùng, Hư Không đại cấm càng lúc càng yếu, chỉ còn một mình Diệp Húc đứng ở bên trong, chín mươi chín con kim long đánh ra vô số công kích nhưng chẳng thể làm gì được hắn.
Phượng Yên Nhu vội vàng thu Hư Không đại cấm lại, chỉ thấy đại cấm càng ngày càng nhỏ, lại hóa thành một chiếc ngọc bội rơi vào lòng bàn tay nàng, nàng lập tức giắt nó bên hông.
Đám người Triều Công Thiều nhìn mà da đầu run lên, Phượng Yên Nhu nhìn như yếu đuối nhưng bên người lại mang theo một thứ như vậy, có thể nói đương thời này người có thể động nàng e là đếm trên đầu ngón tay.
“Đám thánh chủ đó tuy đối nghịch với Hoàng Tuyền Ma Tông ta, nhưng truyền thừa không hề tầm thường, bằng không Diệp mỗ chính là tội nhân của thế giới Vu Hoang. Đám cấm bảo này hãy quay về các nhà đi.”
Diệp Húc phất tay áo một cái, chỉ thấy đám cấm bảo của các thánh chủ đã bị giết đều tự phá không mà đi, trở về thánh địa của mình.
Đám người Triều Công Thiều nhìn mà tiếc đứt ruột, nhiều cấm bảo như vậy sẽ tạo nên được món tài phú lớn cỡ nào, đáng tiếc đều bị Diệp Húc đưa hết về thánh địa của chúng.
Diệp Húc lấy ra Đại Phạm Lôi Âm tự và kim bổng, hơi trầm ngâm một lát rồi lập tức quăng chúng ra, đưa về Đại Phạm Lôi Âm tự.
Triều Công Thiều đau lòng như bị dao cắt, nhưng đám Thánh chủ này là Diệp Húc giết chết, cấm bảo cũng là chiến lợi phẩm của Diệp Húc, Diệp Húc xử trí thế nào, lão cũng không thể nói gì.
“Bao nhiêu là cấm bảo a…” Khóe mắt lão giật giật không thôi.
Diệp Húc đưa những cấm bảo đó đi rồi tiếp tục ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy lúc này Thái Dương Thần Cung cùng mặt trời của thế giới Vu Hoang như yên lặng lại, treo ở trên không trung.
Món thánh bảo Thái Dương Thần Cung này thế nhưng lại kéo được mặt trời của thế giới Vu Hoang, thay đổi quỹ tích vận hành vốn có của nó, làm cho mặt trời vô cùng nóng bỏng này treo trên không Trung Thổ Thần Châu, kẹp ở giữa Trung Thổ Thần Châu và Thái Dương Thần Cung.
“Kẻ nào có được pháp lực khổng lồ như vậy, lại có thể thúc giục được thánh bảo, thay đổi đường đi của mặt trời…”
Triều Công Thiều lẩm bẩm nói với sắc mặt khá ngưng trọng: “Đông Hoàng Thiên căn bản không có năng lực này, cho dù là tất cả Nhân Hoàng của Thái Dương Thần Cung liên kết lại cũng không thể nào thôi phát được uy năng khủng bố như thế! Rốt cuộc là ai…”
Oa!
Một con Tam Túc Kim Ô vô cùng khổng lồ bay ra khỏi Thái Dương thần cung, lúc ẩn lúc hiện phía sau Thái Dương Thần Cung, xen giữa mặt trời và Thái Dương Thần Cung.
Đây là phân thân mà Hạo Thiên Đại Đế để lại trong Thái Dương Thần Cung, nay được người ta thúc giục đến trấn áp toàn bộ thế giới Vu Hoang, làm cho tất cả cấm bảo đều thất sắc.
Cánh nó dang ra mấy tỉ dặm, như một bóng ma thật lớn che khuất gần hết mặt trời, đôi cánh đó dài trải từ bên phải đến bên trái mặt trời, trông như một vị thần linh sống trong mặt trời.
Nó có ba chân, một trảo đè lại hư không, đột nhiên chộp tới phía trước, lay động món thánh bảo Thái Dương Thần Cung này. Trên không trung cao cao kia, một loại hơi thở Thánh Hoàng từ từ tràn ngập ra toàn bộ vũ trụ. Thần cung lay động, phân ra hai hư ảnh thần cung, hai trảo tách ra, mỗi một cái thôi động một hư ảnh thánh bảo, gào thét đánh tới Chu Thiên Tinh Cung và Trung Thổ Thần Châu.
Vù!
Cấm văn và đạo văn của hai thánh bảo đó dựng thành Thái Dương Thần Cung, vừa bay ra liền kéo ra thần hỏa trong mặt trời. Trong mặt trời kia, từng đạo hỏa xà bay ra, điên cuồng lao vào trong hư ảnh thần cung, trông thật khủng bố.
Hai tòa hư ảnh thần cung nâng hỏa xà thật dài đánh xuống Chu Thiên Tinh Cung và Hoàng Tuyền Ma Tông.