[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 771 : Một kích của Vu Tổ
Ngày đăng: 20:20 17/09/19
Tạo Hoá Môn chủ mặc dù là một nữ nhân, nhưng thực lực lại mạnh đến mức khiến cho Thánh hoàng chỉ có nước ngửa mặt trông lên, một tôn hoá thân của nàng đứng sừng sững ở trước cửa, trong cửa một cánh tay như ngọc tựa hồ vô cùng yếu đuối nhưng lại có thể ngưng tụ đạo vận, đại đạo trong tay lưu chuyển, khiến mọi người phải ngước lên.
Một chưởng khẽ xuất ra liền lay động hai toà đạo môn cùng Thánh bảo của hai vị đại Thánh hoàng, giam cầm hư không trong thiên giới, thiên địa tạo hoá, nằm gọn trong tay.
Đây chính là Tam Thần Vương cảnh, thực lực của Vu Tổ!
Hắc Thiên Ma Tôn thấy Diệp Húc xông ra chỗ mình, trong lòng lập tức biết là không xong liền quay người chạy trốn, nhưng tốc độ của Diệp Húc còn nhanh hơn gã, trong chớp mắt liền đã đuổi được gã, hai người sóng vai bỏ chạy.
“Ngươi chết thì cũng chết rồi, tại sao còn muốn luy luỵ lão?
Hắc Thiên Ma Tôn nhe răng cười, đột nhiên thò tay tóm lấy Diệp Húc, vác trên vai chặn ở phía sau, ha ha cười nói: “có ngươi chắn Tạo Hoá Môn chủ, lão đây liền có thể có đường sống rồi!”
“Đại Hắc Thiên, ta với ngươi không thù không oán, chỉ là tiện đường mà thôi, hà tất phải làm tổn thương hoà khí?”
Diệp Húc thò tay, nắm lấy mớ lông lùm xùm trên đầu Hắc Thiên Ma Tôn, một cánh tay khác túm lấy thịt sau gáy hắn, xoay người thật mạnh, đổi ngược lại đem hắn nhấc lên, tiếp đón ngọc thủ của Tạo Hoá Môn chủ.
Thân thể của hắn, trải qua sự gia cố của Di La Thiên Địa tháp và ngọc lầu hai bộ đại cấm bảo, nên so với Hắc Thiên Ma Tôn còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, không ngờ lại có thể phản chế lực lượng áp chế của Hắc Thiên Ma Tôn một cách dễ dàng.
Hắc Thiên Ma Tôn đầu óc mơ hồ, bị Diệp Húc vác ngửa mặt lên trời, nhìn thấy ngọc thủ của Tạo Hoá Môn chủ giáng xuống, lập tức cười dữ tợn một tiếng, thò tay túm lấy tóc Diệp Húc, cười hắc hắc nói: “Tiểu tử thối, thân thể của cươi quả thực rất mạnh, có điểu pháp lực của lão đây lại hơn ngươi, bây giờ ngươi cũng lên đây cho ta!”
Gã một tay tóm lấy tóc Diệp Húc, định bắt chước theo đem Diệp Húc nhấc lên chặn ngọc thủ của Tạo Hoá Môn chủ để cho bản thân có thể trốn thoát.
Có điều, gã đúng là đã bắt được tóc của Diệp Húc nhưng Diệp Húc lại dùng pháp lực, chỗ tóc trên đầu đột nhiên đứt gãy, lộ ra cái đầu trọc sáng loáng.
“Tiện nhân!”
Hắc Thiên Ma Tôn hoảng loạn, giơ tay tóm lung tung, đụng được vào quần áo của Diệp Húc, trong lòng mừng rỡ, lập tức chỉ nghe thấy một tiếng rách soạt, áo của Diệp Húc bị hắn xé tung, rách ra một mảnh lớn.
Hắc Thiên Ma Tôn chớp chớp mắt, thầm ai thán: “Được lắm, lão đây thế nào mà lại gặp phải một thằng gian xảo như ngươi, Xích Uyên thằng nhãi này chết không oan…”
Diệp Húc chính là Vu Hoàng, hư không tạo vật, quần áo hắn chế tạo ra tuyệt đối không phải là thứ có thể dễ dàng xé rách, thậm chí một kích toàn lực của Vu Hoàng cũng chưa chắc có thể công phá nổi quần áo của hắn, Hắc Thiên Ma Tôn có thế túm rách tất nhiên là do dụng ý của Diệp Húc, nhằm khiến gã không có chỗ bám víu.
Hai tay Hắc Thiên Ma Tôn quờ quạng lung tung, Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, một cánh tay tiếp tục nắm chặt thịt sau gáy gã, tay kia buông lỏng túm lông, móc chặt lấy xương bả vai gã, không để gã cử động linh tinh, tiếp tục hướng phía trước chạy điên cuồng, hi vọng có thể né được công kích của Tạo Hoá Môn chủ.
“Nếu như có thể tránh được một kích này của Vu Tổ, tất nhiên mọi người đều vui vẻ, nhưng nếu không thể, vậy đành để con trâu trên lưng ta chắn thôi…” Diệp Húc thầm nghĩ trong lòng.
“Tiểu tử thối, ngươi đây là đang ép ta !”
Hắc Thiên Ma Tôn ngửa mặt lên trời, chỉ thấy ngọc thủ của Tạo Hoá Môn chủ càng lúc càng gần, đạo vận ở trong lòng bàn tay lưu chuyển, từng đạo đạo vận khiến người ta cảm thấy vô cùng thần thánh, vô cùng chấn động, trên trán Hắc Thiên Ma Tôn không khỏi đổ mồ hôi hột, lúc này gầm rống lên một tiếng, một toà Hắc Đế ma môn thình lình xuất hiện, ầm ầm áp xuống Diệp Húc!
Cạnh!
Đạo môn áp xuống. Diệp Húc thét lớn một tiếng, hứng chịu toàn bộ đạo môn của gã, hộc cả máu miệng, lạnh lùng nói: “Con trâu chết, ngươi nếu như đánh trọng thương ta, đánh ta tàn phế rồi thì sẽ không còn đường thoát khỏi truy sát của Vu Tổ, hai chúng ta đều sẽ chết hết!”
Hắc Thiên Ma Tôn trong lòng cả kinh, vội vàng thu hồi Hắc Đế ma môn, lúng ta lúng túng nói: “Bây giờ nên làm gì?”
“Đương nhiên là ngươi chặn cánh tay kia trước, còn ta sẽ cõng ngươi chạy trốn!” Diệp Húc quả quyết nói.
Hắc Thiên Ma Tôn chớp chớp mắt, có chút không can tâm, tức giận nói: “Không được! Tại sao không phải là lão đây cõng ngươi, ngươi lên chặn Tạo Hoá Môn chủ, để ta chạy trốn?”
“Ngươi chạy nhanh hơn hay ta chạy nhanh hơn?”
Diệp Húc hỏi ngược lại: “Không thì như vậy, nếu đến lúc ngươi không chặn được, thì chúng ta đổi vị trí cho nhau.”
Hắc Thiên Ma Tôn suy nghĩ, quả là như thế, tốc độ của Diệp Húc mặc dù không thể nói là thiên hạ vô song, nhưng quả thực vẫn nhanh hơn gã rất nhiều, có thể tiện cho việc bọn họ chạy trốn sự truy sát của Tạo Hoá Môn chủ.
Có điều nghĩ đến việc bị Diệp Húc móc chặt xương bả vai, vác ở phía trên chặn một kích của Tạo Hoá Môn chủ vẫn khiến gã cảm thấy uất ức vạn phần: “Cũng may tên tiểu tử này không phải là quá xấu, đợi lão không chịu nổi liền đổi cho hắn là được rồi…Hắc hắc, đến lúc đó, cho dù hắn giãy dụa thế nào, lão đây cũng phải đem hắn vác đến cùng, đến khi hắn bị đánh nổ tung, nổ thành mảnh vụn mới thôi…”
Tốc độ của Diệp Húc thật sự kinh người, ở trong thiên giới, có một loại áp lực vô hình, khiến Nhân Hoàng Thánh chủ không thể bay lên được, Vu Hoàng thì còn có thể bay lượn trong không trung, Thánh Hoàng có thể chống lại quy tắc thiên giới, tự do ngao du thiên địa.
Vu Hoàng dưới hạ giới mặc dù thần thông quảng đại, nhưng ở trên thiên giới, Vu Hoàng cũng chẳng là gì cả, tốc độ chậm chạp, kém xa khi ở ba nghìn thế giới trong chớp mắt tốc độ có thể đạt tới mấy vạn dặm, có điều quy tắc và áp lực của thiên giới dường như lại không ảnh hưởng nhiều đến Diệp Húc, chỉ thấy hắn một bước sải ra, mặt đất thu hẹp, mỗi bước vạn dặm, trong chốc lát liền chạy xa hơn mấy trăm vạn dặm, vượt qua không biết bao nhiêu đại sơn thiên giới.
Có điều, cho dù như vậy bọn họ cũng chưa thể thoát khỏi truy sát của Tạo Hoá Môn chủ, tốc độ của cánh tay thon nhỏ ngọc ngà so với tốc độ của bọn họ còn mau lẹ hơn, rất nhanh liền đuổi tới đỉnh đầu hai người.
Ngọc thủ áp xuống, đạo vận lưu chuyển.
Hắc Thiên Ma Tôn nổi giận gầm lên một tiếng, Hắc Đế ma môn bay lên không trung, ầm ầm hướng cánh tay kia oanh kích.
Toà ma môn to lớn sừng sững hoá ra một cánh cửa cao đến vạn trượng, ma khí dày đặc xoáy vòng bao quanh đại môn, như long như giao, như thú như điểu, trên cửa còn bày đầy chim triện côn trùng, cất chứa đạo văn đạo ngân do Hắc Thiên Ma Môn tự mình lĩnh ngộ ra, vô cùng huyền ảo!
Ma môn nhanh chóng tiếp cận đến cánh tay thon nhỏ của Tạo Hoá Môn chủ, toà đạo môn này càng ngày càng lớn, đem so với nhau thì cánh tay kia quả thực nhỏ bé không đáng kể.
Xuy!
Cánh tay thon gọn ngọc ngà kia đột nhiên cong ngón khẽ búng, một tia đạo vận bay ra, Hác Đế ma môn lập tức ầm ầm tan vỡ.
Hắc Thiên Ma Tôn miệng phun ra máu, giận dữ hét: “Tiểu tử thối, lão không chịu được nữa, đến lượt ngươi rồi!”
Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, sải bước chạy điên cuồng lên phía trước, trong lòng không khỏi hoảng sợ: “Vu Tổ qua nhiên cường mạnh vô biên, không hổ là đệ nhất cảnh giới Tam Thần Vương cảnh, chỉ là một đạo vu pháp của một tôn hoá thân nhưng luồng uy lực trong vu pháp lại có thể đánh vỡ đạo môn của Đại Hắc Thiên. Loại thủ pháp này e rằng cho dù là ta trở thánh Thánh hoàng cũng không thể chống lại được…”
Hắc Thiên Ma Tôn tức giận mắng chửi không dứt giãy dụa không thôi, mãi vẫn không thể thoát khỏi tay Diệp Húc, chỉ thấy cánh tay thon nhỏ ngọc ngà ấn xuống một cái, đạo vận thiên thành, ầm ầm áp chế.
“Tiểu tử thối, lão nếu như có thể sống thoát khỏi đây, nhất định sẽ băm vằm ngươi, đem ngươi băm đến mức không còn chỗ mà băm nữa!”
Hắc Thiên Ma Tôn trợn trừng mắt trâu, điên cuồng gào thét, thình lình trong người xuất hiện một bộ Thánh bảo, bộ Thánh bảo này giống như một mặt pháp luân, bên trong pháp luân sừng sững thất bảo, lần lượt là bảo bình, hoa cái, một đôi côn ngư, hắc liên hoa, đại toàn loa, cát tường kết, tôn thắng tràng, cùng với pháp luân hợp xưng Bát Bảo Kim Luân, chính là Thánh bảo do Đại Hắc Thiên vất vả khổ sở thu thập kim tinh thiên giới cùng với đủ loại nguyên liệu, thậm chí truy sát một đôi đại côn luyện chế mà thành!
Bát Bảo Kim Luân phi thẳng lên trời, bát bảo rung chấn, bảo bình, hoa cái, côn ngư, hắc liên, đại toàn loa, cát tường kết, tôn thắng tràng, cùng với pháp luân hướng cánh tay của Tạo Hoá Môn chủ oanh kích, sức mạnh uy năng tràn ngập, hung hãn vượt xa cả thời kỳ toàn thịnh của Xích Uyên Ma Tôn.
Tám bộ bảo vật này phủ đầy hoa văn kỳ dị, ấn chứa lĩnh ngộ cả một đời của Hắc Thiên Ma Tôn, có thể nói là Thánh bảo đứng đầu!
Răng rắc!
Bát Bảo Kim Luân vừa mới đụng đến cánh tay kia thì chỉ trong chốc lát hiện đầy vết nứt, uy năng từng bộ hao tổn lớn, rơi hết xuống.
Hắc Thiên Ma Tôn bị phản chấn không ngừng hộc máu, nguy đốn không chịu nổi, thanh âm khàn khàn nói: “Mẹ nó, lão thật sự không chặn nổi rồi, lần này tới phiên ngươi thôi…”
“Đại Hắc Thiên, ngươi còn chạy nổi không?” Diệp Húc hỏi.
“Lão trúng trọng thương, bây giờ đến sức lực cử động ngón tay cũng không có rồi…” Hắc Thiên Ma Tôn thành thật nói.
“Vậy ngươi làm sao có thể vác nổi ta, hay là cứ để tiêu đệ khiêng ngươi chạy đi!”
Diệp Húc ra sức hướng phía trước chạy như bão táp, Hắc Thiên Ma Tôn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắt từng miếng thịt của tên tiểu tử này xuống, nhét vào trong mồm từ từ nhai nuốt, tinh tế thưởng thức mùi vị.
Phía xa, đột nhiên xuất hiện một toà thành lớn, đứng sừng sững trên bình nguyên, nguy nga tráng lệ, trong thành sáu bảy đạo khí tức phóng thẳng lên trời, tràn đầy đạo văn đạo ngân, có cái hoá thành một vũng tịnh thuỷ, bên trong tịnh thuỷ xuất hiện một đoá hoa sen, có cái lại hoá thành hùng sơn cao ngút, muôn hình vạn trạng, cũng có cái hoá ra môn hộ, một toà đại môn cao ngút trời xanh.
Diệp Húc mắt sáng lên, bước lớn chạy đến toà đại thành kia, trong chớp mắt liền tới được ngoài thành, khiêng Hắc Thiên Ma Tôn bước lớn xông vào bên trong.
Cánh tay Tạo Hoá Môn chủ theo sát không nghỉ, đi đến khoảng không gian trên đại thành, đột nhiên ấn xuống phía dưới, lập tức phạm vi vạn dặm trong toà đại thành này đều sụp đổ hết, trên mặt đất bỗng chốc xuất hiện một đạo chưởng ấn cực lớn, năm ngón tay hiện ra vô cùng rõ ràng.
Ngọc thủ hạ xuống, bất chấp sự sống chết của các sinh linh trong thành, dự định đem toà thánh thành này một chưởng biến mất khỏi thế gian.
“Vô liêm sỉ!”
Diệp Húc giận tím mặt: “Tạo Hoá Môn chủ mụ đàn bà thối này, không ngờ lại bất chấp sống chết của người khác, chỉ vì đã quấy rầy Tạo Hoá Vương Phi nghỉ ngơi, có đến mức phải nhất định giết ta như vậy không? Mụ đàn bà chết bằm!”
“Thanh Ngạc, dừng tay lại thôi…”
Trong một toà cung điện của Tạo Hoá Môn, đột nhiên truyền đến một âm thanh đầy vẻ lười nhác, Tạo Hoá Môn chủ nghe thấy vậy, khẽ nao nao, vội vàng dừng tay, chỉ thấy cánh tay ngọc ngà thon nhỏ này dừng ngay trên không cách toà thánh thành vạn dặm, không hề nhúc nhích, khiến mọi người trong thành cảm thấy vô cùng uy áp, vô cùng chấn động.
Cánh tay này giống như một thanh kiếm treo trên đầu bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống, lấy đi tính mạng của tất cả mọi người.
“Vừa có một tên tiểu tử quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, quả thật tội đáng muôn chết!”
Tạo Hoá Môn chủ vội vàng nhập cung, chỉ thấy một vị thiếu nữ tuổi đôi mươi đẹp không gì sánh bằng đang nằm nghiêng trên giường, lộ ra vẻ lười nhác tuỳ tiện, vội vàng cười nói: “Lũ tiểu nhân này, chết cũng chết rồi, đâu đáng để nương nương phải lên tiếng vì hắn?”
“Vậy cũng không thể lạm sát người vô tội, ngươi nếu như lạm sát người vô tội, há chẳng phải tổn hại đến danh dự của Tạo Hoá Thần Vương? Huống hồ…”
Tạo Hoá Vương Phi mệt mỏi giơ tay lên, chỉ thấy một mặt gương sáng dâng lên, di chuyển đến trước gương mặt mỹ miều của nàng, bên trong gương không hề có hình của nàng mà là cảnh tượng Diệp Húc khiêng Hắc Thiên Ma Tôn tiến vào thành, nàng cười nói: “Người này, rất giống với một người, quả thật là giống nhau như đúc, bổn cung lúc đầu nhìn hắn thậm chí còn tưởng rằng người đó sống lại rồi…”
“Đáng tiếc, lục đạo tan biến, ngay Thiên đế cũng không có kiếp thứ hai, người kia tuy mạnh, nhưng cũng không thể sống đến kiếp thứ hai được…”
Nàng lẩm bẩm tự nói: “Do đó, hắn chỉ là một người qua đường có tướng mạo giống người kia thôi…”