[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 827 : Trong Thiên Tuyệt cốc
Ngày đăng: 20:20 17/09/19
“Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo hẳn là ở phía trước không xa!”
Đám người Lăng Tiêu thái tử gào thét mà tới, xuất hiện ở hải vực mà Diệp Húc từng dừng lại. Yêu Thần Tử tế thú nô lên, hỏi một lát rồi trầm giọng nói: “Tiểu tử này không ngờ biết chạy như vậy, dẫn chúng ta từ ngoại vi Thiên Phần đi vào Quỷ Môn Quan. Đến Quỷ Môn Quan rồi nó lại còn chạy loạn khắp nơi! Nhưng lúc này đây, nó không chạy thoát được đâu!”
Đám thần tử bọn họ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là trên đường truy tung Diệp Húc cũng có chiến đấu. Ai nấy đều có thu hoạch không ít, thậm chí có người còn có tế ngộ không tệ, tu vi thực lực tăng mạnh.
Đám người Trác Thanh Chủ đi đến nơi hung hiểm Thiên Phần này nên đã sớm lấy hết lá bài tẩy của mình ra. Trong đó có không ít vị thần tử còn mang theo cả Tổ Binh. Nếu không với thực lực của mình, bọn họ cũng không thể sống sót ở Thiên Phần đến bây giờ.
Đám người bọn họ mang theo mười ba món Tổ Binh, thêm một vị Vu Tổ điên điên khùng khùng là thú nô của Yêu Thần Tử kia, thực lực có thể nói là hùng mạnh chư từng có. Mặc dù gặp phải nhiều Vu Tổ cũng sẽ không phải đối thủ của bọn họ.
Trong đó tu vi thực lực của Lăng Tiêu thái tử tăng lên lớn nhất, khí thế mạnh còn hơn đám người lão tổ Mang gia Lộ gia gấp mười lần. Thuần Dương Thánh Môn của gã đã hoàn toàn mở ra, ẩn ẩn có thực lực nhảy ra ngoài.
Gã cười lạnh nói: “Hắn chẳng thế sống nổi mấy ngày nữa đâu! Nay ta đã hoàn toàn luyện hóa đạo thần văn mà phụ hoàng giao cho, có bảy tám phần nắm chắc nhảy ra được đạo môn, tích lũy thêm một thời gian nữa là có thể nắm chắc mười phần!”
Chư vị thần tử rùng mình, nhảy ra đạo môn trở thành Vu Tổ, tiến vào cảnh giới đầu tiên của Tam Thần cảnh, cũng có thể tạm gọi là Thần Vương.
Nếu Lăng Tiêu thái tử thật sự nhảy ra khỏi đạo môn, dùng vu nhập đạo, thực lực gã sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, thậm chí còn hùng mạnh hơn cả thú nô của Yêu Thần Tử rất nhiều!
“Tiểu tử Diệp Thiếu Bảo này rốt cuộc đi đâu rồi nhỉ?” Yêu Thần Tử đột nhiên dừng chân lại, cúi đầu nhìn thì thấy xa xa âm phong gào thét, lại như một thâm cốc thật lớn, như một hắc động không ngừng phun hắc khí nồng đạm ra ngoài.
“Huyết thực…”
Một đại thiên ma đột nhiên cười khặc khặc một tiếng, lao ra từ trong hắc khí âm phong, mở cái miệng to đến vài dặm táp tới mọi người.
Tính tang!
Hai tiếng đàn cầm vang lên, con đại thiên ma này thân thể chia năm xẻ bảy, hóa thành những dải đạo văn đạo ngân tiêu tan. Diệu Âm Thánh Nữ khẽ gạt dây đàn, ánh mắt sắc sảo, khẽ nói: “Một ma đầu gần như có thể so với Thánh Hoàng, chẳng lẽ đây là Thiên Tuyệt cốc…”
Mọi người nghiêm nghị lại. Thiên Tuyệt cốc chính là tuyệt cảnh nổi tiếng nhất trong Thiên Phần, không biết bao nhiêu cường giả Thiên giới đã tới nơi đây, nhưng vào rồi thì chưa từng có ai đi ra.
“Thiên Tuyệt, ngay cả thiên đều tuyệt mệnh ở đây! Nghe đồn trong ma cốc này sinh ra hàng tỉ ma đầu, hình thành quốc gia ác ma. Ma đầu nơi này phần lớn là Thánh Hoàng, thậm chí có kẻ khủng bố cấp Vu Tổ nữa…”
Một gã Thánh Hoàng lẩm bẩm: “Diệp Thiếu Bảo thằng nhãi kia sao lại xông vào nơi đây? Chẳng lẽ nó không biết chữ chết viết như nào sao?”
Lăng Tiêu thái tử cười ha ha, tự phụ nói: “Thiên Tuyệt cốc là cái thá gì chứ! Thực lực chúng ta mạnh như vậy, có mười ba món Tổ Binh và một vị Vu Tổ, thêm ta sắp trở thành Vu Tổ nữa, chỉ là một cái sơn cốc sao có thể ngăn cản được chúng ta? Diệp Thiếu Bảo dám vào, chẳng lẽ chúng ta không dám sao?”
Đôi mắt Yêu Thần Tử sáng lên, cười ha ha nói: “Đại sư huynh nói không sai! Chúng ta còn có đám Vu Tổ Long Tổ Dương đi theo phía sau, cho dù gặp phải nguy hiểm e là cũng không thắng được đám Vu Tổ đó!”
“Cùng vào thôi!”
Đám người ào ào phi vào trong cốc. Bọn họ vừa bước vào Thiên Tuyệt cốc, một luồng hơi thở mạnh mẽ giáng đến, ẩn nấp trong hư không, rơi thẳng vào trong Thiên Tuyệt cốc, bị ma khí và âm phong tràn đến, lập tức hóa thành một quầng sáng vàng đẩy hết ma khí và âm phong ra.
“Long Tổ Dương, ngươi đang lo con trai Đại Nhật Đế Quân sẽ chết trong Thiên Tuyệt cốc sao?”
Một tiếng cười ha ha truyền đến, hóa thành một kiếm quang trắng dài vài dặm rơi vào Thiên Tuyệt cốc, lăn lộn như quả cầu thủy ngân, hẳn là cao thủ dưới trướng Thần Tổ Vương Đình Ba Vũ Thần.
��o Môn của Phong Tùy Vân, Thanh Hiên Thần Môn của Phó Tây Lai đều đã mở ra, từng đợt đạo vận trào ra từ trong cửa, tăng uy năng của hai món thánh bảo lên lớn nhất, cực kỳ lợi hại.
Luân Hồi Thiên Môn của Diệp Húc thì khủng bố nhất. Thiên Môn dựng đứng vặn vẹo thời không, vô số ma đầu còn chưa tới gần đã bị thời không trùng điệp cắn nát, hóa thành đạo văn đạo ngân không ngừng tuôn vào trong Thiên Môn.
Những ma đầu này là sinh linh do Mười Tám Tầng Địa Ngục tản ra số mệnh diễn biến thành đạo văn đạo ngân, đạo vận thần văn rồi nảy sinh ra. Tuy chúng không thể tu luyện, cũng không có tu vi cảnh giới, nhưng thực lực lại có thể sánh ngang Thánh Hoàng. Số lượng chúng rất nhiều, rậm rạp chi chít, chỉ biết giết chóc và cắn nuốt.
Nhưng ở trước Luân Hồi Thiên Môn của Diệp Húc, những ma đầu này chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho Luân Hồi Thiên Môn, bị xoắn vỡ cho trở về đạo văn đạo ngân Mười Tám Tầng Địa Ngục như cũ, dung nhập vào trong đạo môn.
“Nơi đây đúng là bảo địa tu luyện. Nếu ta có thể tôi luyện trong này mấy chục năm, giết chóc ma đầu, Mười Tám Tầng Địa Ngục của ta tất có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn, vượt qua Tam Thập Tam Thiên giới!”
Diệp Húc thật sự muốn lập tức ở lại Thiên Tuyệt cốc này tập trung tu luyện, nhưng nghĩ tới sâu trong Thiên Tuyệt cốc còn có số mệnh mà trung tâm Mười Tám Tầng Địa Ngục diễn biến ra thì lập tức xua tan ý nghĩ này.
“Những ma đầu này chỉ là do đạo văn đạo ngân tạo thành nên chỉ có thể tăng Mười Tám Tầng Địa Ngục lên Thánh Hoàng đỉnh phong, không có đạo vận thầ văn. Chỉ có đại khí vận của Mười Tám Tầng Địa Ngục mới là bảo bối chân chính!”
Oành oành!
Một ác ma trong Thiên Tuyệt cốc đột nhiên nổ bùm, hóa thành đạo văn đạo ngân cuồn cuộn. Ngay sau đó một cái miệng lớn mở ra, gắng sức hút hết đám đạo văn đạo ngân đó vào.
“Ma đầu do đạo vận biến thành? Phong huynh Phó huynh, lập tức đến đến sau người ta!”
Diệp Húc cả kinh, vội kêu Hao Thiên Khuyển. Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai vội vàng thu hồi đạo môn, đứng sau người Diệp Húc. Bọn họ nhìn về phía trước thì thấy trong ma khí âm phong cuồn cuộn, một bàn tay đầy xương trắng đột nhiên vung lên, chụp xuống bọn họ.
Bàn tay này rõ ràng là của Vu Tổ, trên xương cốt quấn vô số đạo văn đạo ngân, còn có một dải đạo vận thô to lưu chuyển. Không ngờ đó là một vị Vu Tổ ngã xuống ở nơi đây, bị ma đầu trong Thiên Tuyệt cốc chiếm thi thể, thao túng thi cốt.
Thực lực nó tuy không bằng Vu Tổ nhưng cũng không khác là bao, cực kỳ nguy hiểm!
“Khu Thông Đồ!”
Diệp Húc đứng dưới Luân Hồi Thiên Môn chụp xuống một chưởng nghênh đón bàn tay này. Khu Thông Đồ ấn trong Mười Tám Tầng Địa Ngục thi triển, hóa thành dao và cưa Địa Ngục. Chỉ thấy hai ma thần cầm dao và cưa cắt vỡ bàn tay xương trắng này.
Con ác ma ẩn nấp trong ma khí mịt mờ kia gầm lên, rụt tay về. Đột nhiên thâm cốc vô cùng u tối bỗng trở nên sáng ngời, hai mặt trời đỏ rực dâng lên chiếu sáng bốn phía, xua tan đi ma khí.
“Con mắt thật lớn…”
Hao Thiên Khuyển sợ hãi kêu lên, bộ lông đen dựng thẳng, cái đuôi thẳng tắp hẳn lên, vội vàng nhảy lên đầu Phong Tùy Vân, sủa gâu gâu với đôi mắt cực lớn kia.
Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai cũng sợ tới mức da đầu tê dại, thất thanh nói: “Vị Vu Tổ bị ma đầu xâm chiếm thi thể này chắc chắn là ma thần trong Thiên Phần. Con mắt lớn như vậy cũng đủ dọa người sợ tới chết rồi!”
Một bàn tay đầy xương cầm lấy xương đùi của không biết thứ gì mang thành đại cốt chùy, nện mạnh xuống bọn họ, chấn vỡ cả ma đầu trong vạn dặm.
Cây đại cốt chùy này lại là xương cốt của Vu Tổ, trên mặt quấn một sợi tơ vàng chói mắt, bị ma đầu sinh ra từ đạo vận kia luyện thành bảo vật.
“Huyền Thai ấn!”
Sắc mặt Diệp Húc ngưng trọng hẳn, hắn lập tức kết Huyền Thai ấn khiến hơi thở như Huyền Thai, thần vận giấu trong như trái tim thình thịch đập, cung cấp cho hắn khí huyết tràn đầy.
Một đạo khí huyết từ đỉnh đầu hắn phóng lên cao, hóa thành một cột khí màu vàng. Đỉnh cột khí này lập tức nổ tung, hóa thành Tam Thập Tam Thiên, ba nghìn thế giới, Mười Tám Tầng Địa Ngục, đồ sộ tráng lệ.
“Quan Minh Đoan Tĩnh ấn!”
Diệp Húc lại thi triển một đạo ấn pháp nữa, hơi thở trang nghiêm như Đế Quân thống ngự thiên hạ, cầm Di La Thiên Địa Tháp nghênh đón chiếc đại cốt chùy làm từ xương đùi Vu Tổ kia.
Răng rắc!
Hai món vu bảo va chạm vào nhau vang lên tiếng răng rắc. Đại cốt chùy kia không thể chịu được hai luồng sức mạnh đánh tới, lập tức gãy. Diệp Húc vươn người đứng dậy, nâng Di La Thiên Địa Tháp lên. Bảo thấp chấn động, hà quang vạn đạo hóa thành Hồng Mông tử khí vô cùng nặng nề. Bảo tháp càng lúc càng lớn, ông một tiếng phân giải thành Tam Thập Tam Thiên, đánh tới đôi mắt trông như hai mặt trời kia.
Hai tiếng bùm bùm vang lên, hai con mắt kia lần lượt tắt, đã bị hắn chấn vỡ.
Con ma đầu ẩn nấp trong Thiên Tuyệt cốc kia ăn đau, nổi giận gầm lên một tiếng, vứt bỏ đại cốt chùy, lấy tay che mắt rồi bỏ chạy. Diệp Húc không đuổi theo. Con ma đầu này cực kỳ lợi hại, chính là ác ma đạo ra từ trong đạo vận, chiếm cứ được thi cốt Vu Tổ rồi lại càng thêm mạnh, không thể dễ dàng tru sát nó. Hơn nữa trong Thiên Tuyệt cốc này nguy hiểm trùng điệp, nếu động tới ma đầu mạnh như thế rồi bị vây công thì cũng chả có gì tốt cả.
Diệp Húc thu hồi Di La Thiên Địa Tháp, nhặt lấy cây đại cốt chùy kia thì thấy kim tuyến quấn quanh xương Vu Tổ kia tiếp một kích của hắn mà không đứt, cả kinh trong lòng: “Thần kim thật cứng cỏi!”