[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 844 : Đàm Tổ Thần Vương
Ngày đăng: 20:21 17/09/19
"Đàm Tổ Thần Vương?"
Trong lòng Diệp Húc cả kinh cùng với đám người ứng Tông Đạo liếc nhau, vị đứng đầu Tổ Vương thần thành này, nhân vật truyền kỳ này, rốt cục cũng đến rồi.
"Chẳng lẽ mạnh mẽ như Đàm Tổ Thần Vương, cũng bị trường sinh bất lão mà thay đổi?"
Nét mặt Ma Hoàng Ma La Thiên lộ vẻ khó khăn, nói: "Vị Thần Vương này chính là tính tinh trung trực, hậu đức tải vật, ta nghĩ tốt nhất chúng ta không cần lừa y là tuyệt vời nhất."
ứng Tông Đạo cùng với Hạng Tịch đều gật đầu, nói: " Lời nói Ma Hoàng rất có lý,
chẳng qua hiện nay chúng ta không thể không tiếp tục giả vờ, nếu không để cho người khác vạch trần chi sợ chúng ta đều chết không có chỗ chôn!"
Diệp Húc lúc này thay đổi bánh xe số phận, thay đối diện mạo, lấy ra bồ đoàn Huyền Thiên Đại Đế, khoanh chân ngồi ở phía trước Vi Diệu Viên Thông Chân Quân, ba người ứng Tông Đạo đứng hầu ở phía sau hai người, giống như đạo đồng.
Đại điện chớp lên, một người chậm rãi đi vào trong điện, đến ở trước mặt Diệp Húc và Vi Diệu Viên Thông Chân Quân khoảng ngoài mười trượng , khoanh chân ngồi xuống, yên lặng không nói gì.
Diệp Húc đánh giá vị Thần Vương này, chi thấy khí chất Đàm Tổ Thần Vương cùng hắn đã thấy Luân Hồi Pháp Vương cùng Nhiên Mi Lão Phật đều rất là không giống nhau. Luân Hồi Pháp Vương bá đạo vô cùng, quyết đoán quyết tuyệt, Nhiên Mi Lão Phật ngoại
trung nội gian, Phật tướng ma tâm, mà vị Thần Vương trước mắt này lại có vẻ công chính trung dung, có một loại khí độ đồ sộ, làm nản lòng người.
Tuổi tác của y có vẻ không lớn, chi là cùng trạc tuổi Diệp Húc, ứng Tông Đạo, Ma Hoàng, nhưng mà đầu tóc lại bạc trắng như tuyết.
Y cũng không có phô trương khí thế của mình, phía sau cũng không có thần văn, chi là như một người bình thường.
Hơi thở của y cũng bình thường chi là tựa như một người đi đường, chỉ sợ gây nên cho người khác sự chú ý đến mình.
Vị này đã chiếm cứ vị trí đầu tiên trong bảng truy nã ác nhân của Thiên giới từ rất lâu, thanh danh hiển hách, làm cho vô số ma đầu, mặc dù là Cực Lạc Lão Tổ và đám nhân vật
kia cũng đều phải khâm phục, Đàm Tổ Thần Vương!
Ba người ứng Tông Đạo âm thầm tò mò, vị Thần Vương này cầu kiến, nhìn thấy sao lại không nói được một lời, chỉ là đoan trang ngồi xuống, nhắm mắt dường thần, thực là lạ lùng.
"Thế gian này, quả nhiên đã không có tiên nhân tiêu diêu tự tại."
Đàm Tổ Thần Vương lặng yên ngồi một lát, mở to mắt, thản nhiên quét Vi Diệu Viên Thông Chân Quân liếc mắt một cái, ứng Tông Đạo thét lớn một tiếng, chi cảm thấy chính mình ở trong Tử Phủ Viên Thông Chân Quân phân thân nhất thời lọt vào một cỗ áp lực mạnh mẽ vô cùng, cũng may Đàm Tổ Thần Vương tựa hồ không muốn ép người quá đáng, thu hồi ánh mắt, nhìn lại hướng Diệp Húc.
Diệp Húc nhất thời chi cảm thấy bắt đầu vốn đã lục đạo nghịch chuyển mạng vòng, giờ phút này lại bị ánh mắt của y quay tới, quanh thân bíp bíp bo bo rung động, cơ hồ muốn hiện ra chân thân.
"Hả?"
Đàm Tổ Thần Vương hả một tiếng kinh ngạc, thị lực tăng mạnh, nhất thời hoàn toàn đem mạng luân xoay chuyển, lập lại trật tự, làm cho Diệp Húc phải hiện ra chân thân.
Ánh mắt của y dừng ở trên người Diệp Húc, lộ ra một vẻ kinh dị, chậm rãi đứng dậy, đi đến hướng Diệp Húc, phía sau thần văn không tự chủ được trào ra, tung bay theo chiều gió, hơi hơi chớp lên, trấn áp Chư Thiên.
Ba người ứng Tông Đạo, Ma Hoàng cùng Hạng Tịch mồ hôi lạnh trên trán đầm đìa,
vị Thần Vương này cường đại, vượt qua phạm vi lý giải của bọn họ, cơ hồ là hóa thân đạo, làm cho người ta không hề có một chút lực chống cự nào.
Tâm thần Đàm Tổ Thần Vương lay động, phía sau thần văn hóa thành giải băng tung bay, tiếng nói rít lại: "Ngài... Ngài còn nhận được ta không?"
Diệp Húc bị thị lực của y làm cho hiện ra chân thân, không thể không thừa nhận Đàm Tổ Thần Vương cường đại, lúc này đứng dậy trên bồ đoàn, âm thầm nâng cao tinh thần phòng bị, cười nói: "Tại hạ vẫn là lần đầu nhìn thấy Thần Vương, một chút thần thông nho nhỏ, làm cho Thần Vương chê cười."
Đàm Tổ Thần Vương thân hình chấn động, dừng bước lại, phía sau thần văn dũng mãnh nhập vào thân hình, chìm vào trong vào trầm mặc, đột nhiên chua sót cười nói: "Thì ra cường đại như ngài, cũng không cách nào sống đến thứ hai thế... Khà khà, lục đạo bất
phục, luân hồi bất tái, ngay cả ngài cũng không có cách nào sống mãi, ta còn chờ gì nữa mà còn hi vọng..."
Diệp Húc trong lòng chỉ cảm thấy khó hiểu, thấy y không hề có ác ý, liền hỏi thừ: "Thần Vương, vì cớ gì nói ra lời ấy?"
Đàm Tổ Thần Vương chậm rãi đứng dậy, thở dài nói: "Ta nguyên bản ở trên bảng truy nã nhìn thấy bức họa của ngươi, đã tưởng cố nhân của ta, nay xem ra, là ta nghĩ nhiều. Tên xếp hàng thứ nhất trên bảng truy nã là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, ngươi thần thông như thế, danh bất hư truyền, suýt nữa giấu diếm được con mắt của ta. Nghe nói ngươi chém chết con của Đại Nhật Đế Quân, Lăng Tiêu đế từ, thật sự là một thiếu niên anh hùng."
Ba người ứng Tông Đạo không khỏi động dung, nhìn về phía Diệp Húc, con cái vua
chúa là nhân vật bậc nào, vô luận tu vi thực lực đều viễn siêu thần từ, lại còn bị Diệp Húc chém giết.
"Thực lực Thiếu bảo, đã vượt xa chúng ta..."
"Chư vị, các ngươi đã thu được tài phú đủ nhiều rồi, thu tay lại thôi. Cao thủ trong Tổ Vương thần thành, đều là đáp ứng lời mời trước đây mà đến. Trong những người này, cung không thiêu hạng người có thần thông quảng đại, nếu là nhận ra được âm mưu của các ngươi, chi sợ các ngươi khó có thể đạt được kết quả tốt."
Đàm Tổ Thần Vương liếc mắt một cái về phía Diệp Húc, lại thở dài, có vẻ có chút cô đơn, xoay người rời đi, lẩm bẩm nói: "Ngươi không phải ngài ấy, không phải ngài ấy..."
Sau khi y rời khỏi, đám người Diệp Húc chỉ cảm thấy áp lực giảm đi, lúc này mới có
thể nhẹ nhàng thở ra.
"Thần Vương, thật sự là quá mạnh mẻ, con đường tu hành, thật sự là vĩnh viễn không có chừng mực!"
Diệp Húc hiếu kỳ nói: "Sư huynh, các ngươi có biết vì sao Đàm Tố Thần Vương muốn triệu tập các cao thủ trên bảng truy nã?"
"Nay Thương Thiên Đế Tôn đã chết, đế vị treo không."
ứng Tông Đạo suy tư nói: "Theo ta thấy, Đàm Tổ Thần Vương chi sợ cũng có chí hướng vấn đỉnh đế vị, bởi vậy mới có thể triệu tập quần hùng, tính xây dựng thế lực của chính mình, làm căn cơ tranh đoạt đế vị."
Hạng Tịch trầm giọng nói: "Đàm Tổ Thần Vương nói không sai, nay chúng ta đã bị y nhìn thấu, nếu như cứ tiếp tục nữa, nói không chừng sẽ bị các bọn người thần thông quảng đại khác vạch trần, khi đó có muốn đi cũng đi không xong."
Ma Hoàng cười ha ha nói: "May mắn nay Thiên đế chưa đứng thẳng, nói không chừng tương lai ta có cơ hội vấn đỉnh đế vị. Chư vị, chúng ta tốt nhất thấy hảo tựu thu, miễn không cho lộ ra dấu vết."
Bốn người liếc nhau, Diệp Húc lúc này lại thay đồi bánh xe số phận, quanh thân đạo vận thần văn tràn ngập, cười ha hả, vươn người mà đi, phiêu nhiên rời khỏi Tố Vương thần thành, cất cao giọng nói: "Thiên địa đại biến sắp lại bắt đầu, Trùng Hư tiểu đạo hữu, ta và ngươi rời khỏi đất thị phi này thôi."
"Cẩn tuân dạy bảo."
ứng Tông Đạo thúc dục Vi Diệu Viên Thông Chân Quân cùng với tả hữu, tiên quang tràn ngập, Ma Hoàng cùng Hạng tông chủ hai người cũng nhắm mắt theo đuôi, trong nháy mắt liền vô tung vô ảnh.
Chi nghe tiếng ca truyền đến, không biết là vị tiên nào làm bài ca này.
"Nhà của ta ở Thiên Ngoại Thiên, nhàn vân dã hạc tú đẳng nhàn, ta có thuật trường sinh bất lão, chi sợ người khác vô tiên duyên!"
Tiếng ca kia lượn lờ, dư âm không dứt, làm cho người ta trớ về chỗ cũ không thôi.
"Hai vị lão thần tiên kia đi rồi..."
Có người bóp cổ tay thở dài nói: "Lão tử còn chưa kịp đi vào thinh bọn họ nhìn xem
cốt cách tư chất của bọn họ, làm sao bọn họ lại đi rồi? Thấy Lão tử thanh kỳ cốt cách, nói không chừng có thể lọt vào mắt lão thần tiên, được lão thần tiên truyền cho thuật bất tử!"
"Vừa rồi trong tiếng ca hai Vị lão thần tiên hát đến Thiên Ngoại Thiên, chẳng lẽ là cố ý ám chi chờ ta đi Thiên Ngoại Thiên tim kiếm tiên duyên?" Có người thầm nghĩ trong lòng.
Vù
Vài luồng hơi thở mạnh mẽ phóng lên cao, thẳng đến phương hướng đám người Diệp Húc rời đi, hung uy tràn ngập, rõ ràng là bọn họ tính đuối theo đám người Diệp Húc, chém giết bọn họ để sưu hồn tác phách, tim thuật trường sinh bất tử.
Nhưng mà tốc độ Diệp Húc cực nhanh như thế nào, bọn họ chi thấy một đạo lưu
quang chạy đi, liền vô tung vô ảnh, căn bản làm cho bọn họ không thể nào tim kiếm.
Mấy vị Vu Tổ này hừ lạnh một tiếng, chạy về trong thành.
"Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, ngươi thật ra có nghĩa là. Chẳng lẽ ngươi thật không phải là hắn..."
Đàm Tổ Thần Vương từ xa nhìn thấy Diệp Húc một đạo lưu quang bỏ chạy, lộ ra một nét cười, nhưng lập tức nụ cười lại cứng đờ, chi thấy Diệp Húc thu lại một thân đạo vận thần văn, nghênh ngang phản hồi Tổ Vương thần thành, ứng Tông Đạo, Ma Hoàng cùng Hạng Tịch đều tự thay đổi một gương mặt, hẳn là bị Diệp Húc thay đồi bánh xe số phận, thay đổi thân phận, cũng nghênh ngang cùng Diệp Húc sóng vai cùng đi, không có chút nào sợ bị người khác nhìn ra dấu vết.
"Tiểu tử này, tại sao lại lại trở lại? Chẳng lẽ còn chuẩn bị tiếp tục lừa gạt chung quanh?" Đàm Tổ Thần Vương cảm thấy nao nao.
"Tống lão đệ, Tống lão đệ!"
Cực Lạc Lão Tổ thân hình chợt lóe lên, hiện ra tại trước mặt đám người Diệp Húc, thở dài nói: "Lão đệ, ngươi vừa rồi đi nơi nào? Ngươi lại không biết trong khoảng thời gian ngươi rời đi này, xảy ra bao nhiêu chuyện thú vị... Mấy vị này là?"
Cực Lạc Lão Tổ hé mắt, liên tục đánh giá ba người ứng Tông Đạo, nghi ngờ nói: "Ba vị tuổi trẻ tài tuấn, thoạt nhìn thấy lạ mặt vô cùng, hay là cũng là tân binh trên bảng truy nã.
ứng Tông Đạo ho khan một tiếng, thở dài nói: " Ba người chúng ta cùng Tống lão đệ
chính là đã biết nhau tử trước, bởi vì một chuyện nhỏ, vừa mới bị lên bảng truy nã của Thiên giới chưa được bao lâu."
Hạng Tịch thì ấp a ấp úng: "Ta không có làm gì ác, mà lại phải lên bảng truy nã, việc này chúng ta đi nơi nào nói cho rõ lí lẽ đây?"
Ma Hoàng ủ rũ, khổ sở cười nói: " Thiên hạ to lớn như thế này, mà không có nơi dung thân cho ba người chúng ta, đành phải nhờ dưới trướng Đàm Tổ Thần Vương bao che cho, cầu cho được nhất thời bình an."
Cực Lạc Lão Tổ nghe vậy, có cảm giác đồng bệnh tương liên, thổn thức nói: "Trời ghét hiền lương, để cho ta cùng các trang thần nghĩa sĩ không có đất dụng võ, thật là làm cho người ta thất vọng đau khổ! Ba vị, ta đã cùng Tống lão đệ kết nghĩa kim lan, nay gặp được ba vị tuổi trẻ tài tuấn, một phen trò chuyện với nhau, lại ý hợp tâm đầu. Lão phu liền
dày mặt đề nghị, muốn cùng ba vị kết làm huynh đệ khác họ, cộng sinh từ, cùng hoạn nạn ba vị nghĩ sao?!"
Sắc mặt Diệp Húc nhất thời trở nên cực kỳ cổ quái, ho khan liên tục.
Ba người ứng Tông Đạo hiểu sai ý, ba người liếc nhau, cảm thấy Cực Lạc Lão Tổ một thân tu vi sâu không lường được, người vừa hòa thiện, mặt mũi hiền lành, không hề giống ác nhân. Nếu cùng y kết bái hẳn là không có gì xấu, nên đều vui vẻ nói: "Ta cũng đang có ý này."
Cực Lạc Lão Tổ mừng rờ, cười nói: "Chúng ta năm người, đều là do kiếp trước trung nghĩa hiền lương, mỹ ngọc lương tài, nay kết bái, có thể nói là một hồi giai thoại, nhất định lưu danh sử xanh... hả? Bên kia mấy vị tiểu nương tử đang bay tới, đố sinh tuấn tú, làm cho lão ca ca ta xuân tâm nhộn nhạo... Khà khà, các vị huynh đệ trong lòng có đồng cảm
hay không?"
Thanh âm lão nhân này to rõ, truyền khắp toàn thành, đem đến cho ngươi ta một sự chú ý.
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chi thấy phía trên thiên khung vài cụm mây màu sắc giống như ngọc bay lại, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tới Tổ Vương thần thành, trên mây mấy vị nữ tử xác thực thướt tha, làm cho tim người ta đập thình thịch.
"Cực Lạc lão dâm tặc, đây là ngươi tìm đường chết!"
Cầm đầu là một vị cung trang thiếu nữ có vầng trán lạnh lùng, hung hăng quét tới đám người Diệp Húc, cười lạnh nói: "Thì ra bây giờ còn có vài tên tiểu dâm tặc này giúp đờ, khó trách to gan lớn mật, dám đùa giờn Thiên Cơ Doanh ta! Đàm Tổ Thần Vương, Thần
Vương của nhà ta sắp giá lâm, còn không ra quỳ nghênh nhận lấy cái chết?"
ứng Tông Đạo, Hạng Tịch cùng Ma Hoàng càng nghe càng cảm thấy không ổn, vội vàng lôi Diệp Húc sang qua một bên, thấp giọng nói: "Thiếu bảo, y rốt cuộc là ai?"
"Còn có thể là ai?"
Diệp Húc rất vui sướng khi có người gặp họa, cười nói: "Tự nhiên là bài danh thử bốn trên bảng truy nã Cực Lạc Lão Tổ!"
"Cực Lạc Lão Tổ..."
Ba người sắc mặc tối sầm, khổ sở cơ hồ hộc máu: "Hồ đồ rồi, rõ ràng cùng lão già dâm tặc này kết bái huynh đệ, ba người chúng ta một đời anh danh, nay muốn hủy hoại chi