[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 866 : Điền Hải Nhãn

Ngày đăng: 20:21 17/09/19

Diệp Húc nhất thời nghĩ đến chính mình từ sau khi xuất quan vẫn chưa nhìn thấy Cực Lạc Lão Tổ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: “Chẳng lẽ lão ngoan đồng này nhìn thấy Thiên Hậu, tâm ngứa khó nhịn tính chiếm đoạt lại bị Thiên Hậu giết chết?” Với tính cách của Cực Lạc Lão Tổ quả thực có loại khả năng này. Tô Kiều Kiều sắc mặt lo lắng nói: “Vị lão tiên sinh kia nhìn thấy Thiên Hậu nương nương giáng lâm, vui mừng tính đến cùng Thiên Hậu nói chuyện, một câu còn chưa nói ra liền bị Thiên Hậu một thân tu vi trấn áp, nếu không phải chúng ta một lòng cầu xin, Cực Lạc lão tiên sinh đã bị Thiên Hậu ra tay sát hại. Thiên Hậu nói người này phẩm hạnh không đáng cầu tình, liền dọi một vị thần nhân đem Cực Lạc lão tiên sinh giam trong ngục thất đến nay không biết sống chết.” “Thiên Hậu nương nương cũng thật là, Cực Lạc lão tiên sinh dáng vẻ không tầm thường, đạo cốt tiên phong vừa nhìn đã biết là một vị trưởng lão đắc đạo.” Phượng Yên Nhu lắc đầu thở dài, đối với Thiên Hậu thực lòng có chút bất mãn nói: “Nương nương cư nhiên không nói lời nào liền đem lão tiên sinh trấn áp,giam vào ngục thất,lão tiên sinh dù sao cũng chỉ là một ông già, chỉ sợ không chịu được giày vò như vậy.” Tô Kiều Kiều nghi hoặc nói: “Muội tử, chúng ta tu luyện vu đạo, nhìn bề ngoài thực không biết lớn nhỏ, Thiên Hậu thoạt nhìn tuổi còn trẻ nhưng nói không chừng tuổi thật so với Cực Lạc lão tiên sinh không hơn không kém. Có thể hai người bọn họ trước đây từng có cừu oán nên Thiên Hậu thấy hắn liền lập tức ra tay căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện. Lão gia, ngươi nói có đúng hay không?” Diệp Húc liên tục gật đầu cười nói: “Cực Lạc Lão Tổ không chết là tốt rồi huống chi điền Điền Hải Nhãn cùng không có gì ghê gớm, với tu vi của Vu Tổ còn có thể không chống lại được? Có thời gian ta liền đi cứu hắn ra.” Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu liếc nhìn nhau, lắc đầu nói: “Lão gia, ngươi có điều này chưa biết, điền Điền Hải Nhãn không phải hình phạt bình thường mà là cực hình. Đừng nói Vu Tổ bị giam vào trong mắt hải mà cho dù là Thần Vương cũng không cách nào thoat thân, chỉ có thể ở trong mắt hải mà tận lực kiên trì cho đến khi kiệt sức mà chết.” Phượng Yên Nhu thấp giọng nói: “Thiên Hậu nói mắt hải là Thiên Giới Thiên Hải bất luận kẻ nào bị giam ở đó cũng không thể thoát thân, bị thiên la địa võng vây khốn, mỗi ngày phải chịu hàng tỉ loại tra tấn mà mỗi loại tra tấn đều là hình phạt tàn khốc nhất. Đại Đế đã từng ở nơi này trấn áp Thần Vương, ngày đó ngay cả Thần Vương cũng không tránh khỏi một kiếp này.” “Thiên Hậu còn hay nói đùa rằng…” Tô Kiều Kiều chần chờ hạ giọng, miễn cưỡng cười nói: “Nếu lão gia bướng bỉnh không nghe lời liền giam hai người chúng ta vào Điền Hải Nhãn, cho chúng ta cả đời không thể siêu sinh… Ta nghĩ lời nàng chỉ là nhất thời vui đùa mà nói ra…” Diệp Húc cười lạnh một tiếng thầm nghĩ: “Thiên Hậu đây là cảnh cáo ta, dùng thê tử để uy hiếp ta để cho ta một lòng trung thành với nàng. Nhưng hắn không khỏi nghĩ thầm điền Điền Hải Nhãn thật sự khủng bố như vậy, ngay cả Thần Vương cũng không có cách nào đào thoát? Ta muốn đích thân đi xem thử!” Hắn lại hỏi kĩ trong thời gian hắn bế quan đã xảy ra những sự tình gì, biết được Thiên Hậu từng nhiều lần triệu kiến Kiều Kiều và Yên Nhu bồi nàng nói chuyện. Đúng là nàng đã giúp tu vi của Kiều Kiều và Yên Nhu tăng lên, làm cho nhị nữ tu thành Thánh Hoàng. Việc nữ nhân xưng bá thiên hạ xác thực cực kì tịch mịch, cần có người bồi bạn. Bất quá Thiên Hậu mỗi lần triệu kiến đều đặc biệt cẩn thận. Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu các nàng không có khả năng biết Thiên Hậu giấu người ở nơi nào, mỗi lần gặp chỉ thấy trước mắt cảnh sắc nhoáng lên một cái liền đã ở trong Thiên Hậu cung. “Khó trách người muốn giết Thiên Hậu không thiếu nhưng không một người nào có thể đắc thủ. Thiên Hậu đối tốt với Yên Nhu cùng Kiều Kiều như vậy cũng chỉ để giải trừ nỗi cô đơn, tịch mịch. Nếu ta một mực muốn cùng nàng đối nghịch thì nàng sẽ không hạ thủ lưu tình, đẩy Yên Nhu cùng Kiều Kiều vào điền Điền Hải Nhãn.Yên Nhu và Kiều Kiều chẳng qua cũng chỉ là công cụ lợi dụng.” Diệp Húc ánh mắt chớp động: Gần vua như gần cọp, Thiên Hậu bất tử, lòng ta bất an! Nay, hắn rốt cục đối với tâm tư Thiên Hậu Nương Nương có chút hiểu biết, ở trong lòng Thiên Hậu, tất cả mọi người đều chính là công cụ lợi dụng, mặc dù ban cho ngươi một ít bảo vật cùng vinh dự, cũng chỉ là ban ân, nếu xúc phạm nàng, nàng tùy thời có thể đẩy ngươi vào chỗ chết, chẳng qua chỉ là một loại công cụ, tùy thời mà thay thế cái mới. “Điền Hải Nhãn này ta phải đích thân tới xem, xem có thể cứu được Cực Lạc Lão Tổ không. Nhưng nơi đó cả Thần Vương cũng bị nhốt lại, ta phải tăng thực lực lên đã…” Diệp Húc trong mắt tinh quang chớp động, tính toán nói: Ta hiện tại chính yếu là phải tu thành Thánh Hoàng cao nhất, mở ra Đạo Môn nhảy ra ngoài tu thành Vu Tổ, muốn vậy có hai cách: một là chuyên cần tu khổ luyện, bế quan tiềm tu, một cách khác đó là đi cướp đoạt tàn phiến thế giới, hấp thu loại năng lượng cường hãn này, làm cho tu vi bản thân đột nhiên tăng mạnh! Từ trước, Diệp Húc không có ý nhanh chóng giải quyết vấn đề Đạo môn, hắn là cố gắng mỗi bước đi đều chắc chắn, nhưng mà nay hắn ngộ ra lấy thân chứng đạo lấy thần chứng đạo thần thông mặc dù tu vi đột nhiên tăng mạnh cũng không có cảnh giới bất ổn, càng làm cho hắn càng thêm nhanh chóng đạt được thành tựu. “Tàn phiến của cây thế giới phần lớn ở trong tay đế quân Thần Vương. Với thực lực của ta hiện nay khó lòng địch lại bọn họ. Nhưng mà còn có những mảnh nhỏ thất lạc bên ngoài trong đó Tuần Thiên sứ Võ Thần Điện Võ La lão tổ trong tay có gốc cây Kiến Mộc. Trên đường đi Điền Hải Nhãn thuận tiện hướng y mà lấy!” Gốc Kiến Mộc kia vốn là Đế Khốc Thần Vương bẻ một cành trên cây thế giới giao cho Thanh Hoàng trở thành bảo vật Đại Hạ. Nhưng mà sau này trong trận đánh Thông Thiên giới bị Võ La lão tổ lấy đi. Kiến Mộc bậc trung chứa năng lượng tuy rằng không nhiều lắm nhưng đủ để cho tu vi của Diệp Húc tăng lên rất nhanh, đủ để cho hắn có thể hoàn toàn mở ra Đạo Môn! “Ta năng chức quan tam phẩm, Quang chính đại phu, quang minh chính nghĩa. So với Võ La lão tổ cao hơn rất nhiều. Nếu Võ La lão tổ dám không theo, đáng tội phản nghịch, xử không tha.” Diệp Húc tâm tình vui sướng, trịnh trọng nói: “Thiên Hậu tâm cơ khó lường, nếu nàng truyền cho các ngươi tâm pháp tốt nhất không nên tu luyện.” Kiều Kiều cùng Yên Nhu liếc nhau, mặt sắc mặt ngưng trọng, nói: Thiên Hậu Nương Nương xác thực truyền thụ cho chúng ta một loại tâm pháp nói là do chính nàng sáng chế, tên là hồng trần tình kiếp.” Diệp Húc lóe lên một ý nghĩ, nói: “Các ngươi đem tâm pháp này nói cho ta nghe một chút.” Kiều Kiều lập tức noi qua một lần, Diệp Húc nhắm mắt lĩnh ngộ, trong lòng không khỏi tán thưởng liên tục. Thiên Hậu hồng trần tình kiếp này lấy tình nhập đạo, tình thân tình bằng hữu, tình yêu, tình thương, oám hận, ghen tị, điên cuồng… hết thảy đều là một chữ “Tình”. Tình do tâm sinh, tâm vừa động liền sinh tình, động tình thì kiếp sinh, đem tình kiếp hóa thành đạo văn đạo ngân còn gọi là kiếp ti, một tia một kiếp xây dựng Đạo Môn. Nhảy ra Đạo Môn đó là vượt qua tình kiếp đạt được vô lượng thần thông đồng thời ở trong tình kiếp cũng không động tình ngược lại đem nhân tình thế thái nắm trong tay. Tâm niệm vừa động liền khiến cho đối phương nảy sinh tình kiếp, chỉ cần còn vướng bận hồng trần ắt sẽ bị tâm pháp của nàng khắc chế! Diệp Húc trải qua ảo diệu trong hồng trần tình kiếp không khỏi tán thưởng liên tục. Thiên Hậu sáng chế tâm pháp này so với những tâm pháp trước đây hắn từng chứng kiến có điểm bất đồng nhưng cũng cực kì cường đại nắm trong tay chúng sinh! Hồng trần tình kiếp dù nói hay trải qua tuyệt đối đều là Đế cấp tâm pháp, lấy tình nhập đạo chính mình thoát hết thảy tình cảm, cùng với Đế Khốc Thần Vương Công Đức Kim Luân bí quyết đều là những pháo môn cực kì kì lạ không ở trong giới hạn Diệp Húc Bàn Vương Khai Thiên Kinh khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt. “Tu luyện loại tâm pháp này ngày sau nhảy ra khỏi Đạo Môn có loại tình cảm yêu mến nhưng nếu không thêm thân liền sẽ hóa thành vô tình lãnh đạm. Vì nàng vô tình, người khác hữu tình nên đối nàng mà nói là hoàn toàn có lợi!” Diệp Húc mặt sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: Loại này tâm pháp, các ngươi không cần tu luyện thành vi diệu nếu không sẽ trở thành một Thiên Hậu khác nữa.” Kiều Kiều cùng Yên Nhu vội vàng gật đầu, Diệp Húc cười nói: “Tâm pháp của các ngươi cùng ta tương thông, nay chúng ta đã là vợ chồng rồi liền trao đổi một phen.” Hắn lấy ra đệm cói Huyền Thiên Đại đế, hái lá trà thượng đẳng cho vào chén ngọc rồi ngâm Thái Thanh linh mạch vào trong nước trà. Sư huynh, giải thích của ngươi so với Thiên Hậu càng thêm tinh thâm! Phượng Yên Nhu một hồi cùng Diệp Húc luận đạo đã thấy thu hoạch rất nhiều không khỏi kinh ngạc nói: “Thiên Hậu cường đại như vậy mà so với sư huynh kiến thức còn không bằng?” Tô Kiều Kiều cũng liên tục gật đầu, hai người các nàng cũng từng được Thiên Hậu chỉ giáo Thánh Hoàng tâm đắc, Thiên Hậu cũng không keo kiệt, lời nói dí dỏm nhưng so với Diệp Húc mà nói, ở ý nghĩa sâu xa huyền diệu thì kém sắc hơn nhiều. Diệp Húc mỉm cười, hắn ở Thánh Hoàng chìm đắm một thời gian dài, đã lĩnh ngộ đại thần thông lấy thân chứng đạo lấy thần chứng đạo. Trong thiên hạ, đối với Thánh Hoàng cảnh giới, ngoại trừ hắn ra kể cả Thiên Hậu cũng chưa chắc tinh thông bằng. Huống chi, Kiều Kiều cùng Yên Nhu nhị nữ tâm pháp, hơn phân nửa đều là hắn truyền thụ lại rõ như lòng bàn tay. Thiên Hậu bất quá chỉ là muốn nhị nữ tu vi tăng cấp, cố tình lưu lại tệ đoan mà cùng Diệp Húc trao đổi có thể làm cho các nàng trừ khử những tệ đoan này, tốc độ tu luyện không chừng sẽ càng nhanh hơn. Không chỉ có như thế, hắn tu luyện lấy thân chứng đạo, đem Bàn vương Khai Thiên Kinh cùng mình hoàn toàn dung hợp, Kiều Kiều cùng Yên Nhu ngồi cạnh hắn tức là không lúc nào không được Huyền Minh ấn cùng Đoan Tình ấn bao phủ vì các nàng mà tăng lên tư chất, thêm vào ngộ tính, làm các nàng càng thêm thông suốt, vừa nói liền hiểu. Hơn nữa đệm cói của Huyền Thiên Đại Đế cùng nước trà được ngâm Thái Thạch linh mạch càng khiến cho Phượng Yên Nhu cùng Tô Kiều Kiều ngộ tính không tăng mạnh cũng thực khó khăn. “Phu nhân, ta sắp rời khỏi Ngọc Hư Cung xuất môn vài ngày, mấy thứ này có thể giúp các ngươi tu luyện cũng là dùng để phòng thân, so với Tổ Binh Thiên Hậu ban tặng tuyệt không kém bao nhiêu.” Diệp Húc đem đệm cói, chén ngọc, đồng lô toàn bộ lưu lại, cười nói: “Đây toàn bộ đều là của Huyền Thiên Đại Đế tự tay sở luyện, tuy tầm thường nhưng chỉ cần tế lên thì ngay cả Vu Tổ cũng không phải là đối thủ của các ngươi.” Phượng Yên Nhu đánh giá mấy thứ này, chỉ thấy còn có một mặt vách tường, trên vách tường khắc đủ loại hoa văn kì lạ, thâm sâu khó giải, chắc là lúc Huyền Thiên Đại Đế ngộ đạo đã tùy tiện đem tâm đắc của mình vẽ lên vách tường, khắc hạ đạo vận thần văn, không khỏi cười nói: “Sư huynh, ngươi cướp sạch đồ của Huyền Thiên Đại Đế?” Cái gì gọi là cướp sạch? Vi phu chỉ là ngưỡng mộ phong thái tiền bối, thuận tiện mang về một ít đồ.” Diệp Húc cười ha ha đi ra Đông cung, trong lòng thầm tính toán nói: “Đường đến Điền Hải Nhãn ta thực không biết nhưng bọn Hắc Thiên Ma Tôn nhất định biết”