[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 885 : Thanh Vi Chứng Đạo ấn

Ngày đăng: 20:21 17/09/19

Đám người Vô Tướng Hoàng, Man Tổ, đến đây đều có thân phận rất lớn, năm đó ở Thiên giới cũng là nhân vật hô phong hoán vũ, có người cùng hung cực ác, có người là ma thần Thiên Phần, có người là là đệ tử của Phật Đế, giờ phút này cũng đều đang quỳ trước di thể của vị nữ Thần Vương kia, giống như trẻ con gào thét khóc lớn. Mỗi người bọn họ đều được vị nữ Thần Vương này che chở, lão Thần Vương thủ hộ đảo này, lấy chính tu vi của mình ngăn chặn dư âm Mạt Nhật Kiếp xâm nhập, giúp bọn họ có thể sống sót trong Hải Nhãn. Tuy rằng bọn họ không sợ trời không sợ đất, bất cứ thứ gì trên đời, nhưng bọn hắn đã được vị nữ Thần Vương này che chở, sự tôn kính đối với bà đều xuất phát từ nội tâm, đối với bà coi như mẹ, thủy chung luôn luôn cung kính. Nay lão Thần Vương đã hao hết thọ nguyên, hồn đã quy thiên, tự nhiên trong lòng bọn họ cảm thấy cực kỳ bi thương? Bọn ta đều là hạng sơn dã thất phu, nương nương đã che chở từ trước đến đến nay, làm hại nương nương hao hết thọ nguyên, vẫn lo lắng cho an nguy của chúng ta như cũ, mê man mấy chục năm che chở bọn ta, mà chúng ta lại không thể kéo dài tuổi thọ cho nương nương, thực sự trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn! Hàn Minh lão tổ quỳ gối, khóc lớn nói. Bà ta là Thiên Hậu nương nương... Thân hình Diệp Húc run rẩy, trong lòng lẩm bẩm nói: Bà ấy là Thiên Hậu nương nương, vậy người trấn thủ Ngọc Hư Cung trước nay là ai... Trên đảo đã không còn nữ Thần Vương che chở, lập tức khí tức của dư âm Mạt Nhật Kiếp tràn về, càng lúc càng nồng nặc, thiên nhân ngũ suy, làm cho tu vi thân thể mọi người dần dần bị ăn mòn. Trên hòn đảo này, ngoài việc có nữ Thần Vương che chở, còn có di thể của Đế Quân thủ hộ từ xưa, nay nữ Thần Vương mất, dư âm Mạt Nhật Kiếp lại trỗi dậy, tuy rằng mức độ khủng bố không bằng bên ngoài đảo, nhưng như thế đã làm cho mọi người khó có thể chống đỡ, càng ngày càng đi xuống, thọ nguyên bọn họ cũng bị ăn mòn, tốc độ già đi nhanh hơn rất nhiều! Được rồi, chúng ta mau an táng cho lão Thần Vương thôi. Vẻ mặt Vô Tướng Hoàng không chút thay đổi, chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói: Thần Vương một đời cơ khổ, nay đã đi đi rồi, cũng coi như là được giải thoát. Chúng ta chỉ có thể ở nơi đen tối này tiếp tục chống đỡ, mọi người, chúng ta đi Thần Cốt thành, ta từng lưu lại bố trí nơi đó, có thể tạm thời ngăn cản dư âm của Mạt Nhật Kiếp. Ta cũng sắp tu thành Thần Vương, xem ra còn có thể che chở cho các ngươi một đoạn thời gian nữa... Mọi người yên lặng đứng dậy, Man Tổ quay đầu nhìn thoáng qua, thanh âm khàn khàn nói: Vô Tướng lão tổ, chúng ta chịu để di thể của nương nương cho dư âm Mạt Nhật Kiếp ăn mòn vậy sao, chẳng lẽ không thể làm được gì khác hay sao? Vô Tướng Hoàng thở dài, nói: Chúng ta sớm muộn cũng có ngày này, như lão Thần Vương, cát bụi trở về với cát bụi. Mọi người im lặng, Diệp Húc đột nhiên nói: Vị Thiên Hậu nương nương, chẳng lẽ là thê tử của Thương Thiên Đế Tôn? Không sai. Thiên Hậu nương nương chính là vợ cả của Thương Thiên Đế Tôn, mẫu nghi thiên hạ, không người bất kính. Huyền Vũ lão tổ trên mặt châm biếm, châm chọc nói: Nghe nói Thương Thiên Đế Tôn muốn cưới thêm vợ mới, buồn cười là, người đẩy Thiên Hậu nương nương vào Hải Nhãn chính là nữ nhân các độc kia! Thương Thiên Đế Tôn biết rõ việc này, lại còn lập người đàn bà kia làm hậu, có thể thấy được là hắn ngầm đồng ý việc này!” Thương Thiên Đế Tôn cùng tân Thiên Hậu nghe nói là vì làm một hồi mua bán gì đó, vì thế mới dung túng cho ả kia đem Thiên Hậu nương nương đẩy vào Hải Nhãn, nói không chừng cũng chính là hắn tự thân động thủ! Man Tổ nghiến răng nghiến lợi nói: Hạng người biến chất này sao có thể xứng đôi với nương nương? Nương nương gả cho hắn, chính là bôi nhọ chính mình rồi! Diệp Húc yên lặng gật đầu, Hải Nhãn vây được Thần Vương chứ không trói được Đế Quân, Thương Thiên Đế Tôn thân là Thiên đế, ra vào nơi đây dễ dàng, hắn sở dĩ chưa có tới đến Hải Nhãn cứu vợ, đúng là ngầm đồng ý việc này, thật làm lòng người lạnh đi và khinh thường hắn không ít. Lão đệ, chi bằng chúng ta mau chóng trở về Thần Cốt thành, càng ở đây lâu, tu vi tổn hao càng nhiều. Ánh mắt Vô Tướng Hoàng dừng lại trên người Diệp Húc, thấp giọng nói: Diệp lão đệ, không biết bọn ta có thể tạm thời mượn Thần Cốt thành để tránh né một thời gian không? Thần Cốt thành đã bán cho Diệp Húc, hắn từ trước đến nay hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không được Diệp Húc cho phép, cho dù hắn chết cũng chỉ sợ sẽ không được đặt chân vào Thần Cốt thành nửa bước. Vô Tướng lão tổ, Thần Cốt thành là vật của ngươi, sao lại nói mượn? Diệp Húc mỉm cười, nói: Các ngươi đi về trước đi, ta đem nương nương chôn cất trong ngọc lâu của ta, ngọc lâu của ta là một trọng bảo, cho dù dư âm của Mạt Nhật Kiếp cũng không có cách nào ăn mòn được, di thể của nương nương ở trong ngọc lâu của ta sẽ mãi mãi được gìn giữ. Man Tổ gắt gao nhìn thẳng hắn, tức giận nói: Họ Diệp kia, nếu ngươi dám đem di thể của nương nương luyện chế thành vu bảo, ta lập tức liều mạng với ngươi! Sự tôn kính nương nương của ta cũng giống như các ngươi, sao lại nói ta đem di thể của lão nhân gia đi luyện chế thành trọng bảo? Diệp Húc trong lòng chợt động, Cực Lạc lão tổ từ ngọc lâu bước ra, nói: Các ngươi xem, Cực Lạc lão tổ đến nay vẫn vui vẻ sống tốt trong ngọc lâu của ta, không bị dư âm Mạt Nhật Kiếp xâm nhập ăn mòn sao? Cực Lạc lão tổ gật đầu nói: Ngọc lâu của Phủ chủ ta đúng là thần diệu vô cùng, đúng là dư âm của Mạt Nhật Kiếp không thể xâm nhập được. Mọi người hướng hắn nhìn lại, chỉ thấy Cực Nhạc Lão Tổ giờ phút này tựa hồ trẻ hơn rất nhiều, lúc bấy giờ mới tin tưởng Diệp Húc không nói dối, Vô Tướng Hoàng gật đầu nói: Chuyện thủ hộ di thể của lão Thần Vương giao cho Diệp lão đệ ngươi. Chúng ta đi thôi! Mọi người ra khỏi Nhã Tư Hiên tiểu trúc, chỉ thấy khắp nơi trên đảo tràn ngập sương mù, dáng vẻ tang thương, sương mù dày đặc nặng nề khiến bọn họ không thể nhìn xa được nữa. Dư âm của Mạt Nhập Kiếp cuốn tới, so với lúc trước nồng đậm không biết gấp bao nhiêu lần, tốc độ tổn hao của bọn họ nhanh hơn nữa, càng thêm khó có thể chống cự được. Tuy rằng trong thời gian ngăn không thể nhận ra hiệu quả của loại này ăn mòn này, nhưng một thời gian sau, bọn họ sẽ gặp tổn hại càng lúc càng lớn, làm cho thọ nguyên không ngừng héo rút, có thể sống được trăm năm thực sự khó khăn. Nhưng mà, cũng may Vô Tướng Hoàng sắp tu thành Thần Vương, đợi hắn tu thành Thần Vương, lấy pháp lực mênh mông của Thần Vương có thể làm duy trì cho bọn họ một thời gian rất dài. Vô Tướng Hoàng cảm ứng được vị trí của Thần Cốt thành, dẫn mọi người rời đi, cao giọng nói: Diệp lão đệ, ngươi cũng mau mau trở lại, chúng ta bàn bạc kỹ hơn! Diệp Húc lên tiếng, đem Cực Lạc lão tổ thu vào ngọc lâu. Tu vi Cực Lạc lão tổ yếu kém, càng khó có thể chống cự dư âm Mạt Nhật Kiếp. Hắn ở trong ngọc lâu mới có thể sống lâu hơn, không bị chết ở đây. Kỳ quái thật, mảnh nhỏ của Cây Thế Giới sao lại không có ở nơi này? Diệp Húc tìm tòi trong cung điện, thủy chung không tìm được mảnh nhỏ của Cây Thế Giới, mồ hôi lạnh túa ra, trong lòng nôn nóng vô cùng. Sở dĩ hắn cố tình nhảy vào Hải Nhãn này đúng là vì hắn cảm giác được nơi này có một mảnh nhỏ của Cây Thế Giới, gọi là mảnh nhỏ nhưng nó thực sự vô cùng to lớn. Ngọc thụ ở trong ngọc lâu của hắn, chỉ cần dài thêm một chút là có thể phong tỏa Hải Nhãn, từ trong không trung Hải Nhãn thoát thân. Nếu là trong Hải Nhãn không có mảnh nhỏ của Cây Thế Giới, như vậy hắn cũng chỉ có thể bị nhốt ở chỗ này, không thể thoát thân, ở nơi đây đến lúc phải chết già! Diệp Húc tìm đi tìm lại, thậm chí buông thần niệm dò xét tất cả những chỗ bí mật, cũng không tìm được manh mối nào, trong lòng càng thêm lo lắng bất an. Ta chỉ có thể cảm giác được khí tức của Cây Thế Giới, khẳng định ở trong Hải Nhãn, điểm này xác nhận không thể nghi ngờ! Chẳng lẽ mảnh nhỏ này vẫn chưa từng xuất hiện trên đảo? Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, áp chế nôn nóng trong lòng nôn nóng: Trước hết hãy an táng cho nương nương đã! Ầm ầm! Nhã Tư Hiên tiểu trúc bị hắn đào lên, thu vào trong ngọc lâu, tính cả di thể của vị tiền nhiệm Thiên Hậu, được hắn đặt lên tầng cao nhất của ngọc lâu. Cung điện này vừa bị nhổ lên, lập tức có một lực hút mênh mông tràn ra, suýt nữa cuốn Diệp Húc vào trong đó! Trong lòng Diệp Húc cả kinh, vội vàng tế lên ngọc lâu, trấn trụ thân hình, chỉ thấy thứ mà Nhã Tư Hiên tiểu trúc trấn áp phía dưới chính là một động khẩu thật lớn, nhìn vào thấy cả phần đáy của Hải Nhãn. Đáy Hải Nhãn sâu không lường được, mắt thường căn bản không thể nhìn thấu, ở trong đó tất nhiên là vô cùng hung hiểm, so với trên đảo hay thế giới bên ngoài phải hung ác gấp trăm ngàn lần! Tiền nhiệm Thiên Hậu nương nương đem cung điện của mình, còn lấy chính bản thân cùng Thần Binh trấn áp Hải Nhãn, có thể thấy được bà có tâm địa vô cùng thiện lương, chỉ tiếc gả cho nhầm người. Khí tức của Cây Thế Giới, lẽ nào chính là từ nơi nào đó trong đó truyền đến! Ánh mắt Diệp Húc chợt lóe, lập tức cảm ứng được nơi hung hiểm nhất ủa hải Nhãn ẩn ẩn truyền đến khí tức của Cây Thế Giới, trong lòng chợt rung động mạnh. Mảnh nhỏ của Cây Thế Giới này có thể chống đỡ được dư âm Mạt Nhật Kiếp xâm nhập, trải qua không biết bao nhiêu vạn năm mà không bị phá hư, có thể thấy được nhất định nó to lớn đến không thể tưởng tượng. Nếu có nó, Diệp Húc dám khẳng định Ngọc Thụ của mình có thể phá vỡ trói buộc cử Hải Nhãn, từ trong Hải Nhãn thoát ra ngoài, rời khỏi nơi đây! Lấy thực lực của ta, chỉ sợ không đến được nơi cần đến, nửa đường sẽ bị hao hết tu vi và thọ nguyên mà chết... Hải Nhãn hung hiểm như thế, hắn không nắm chắc có thể bình yên đi vào phần đáy Hải Nhãn để tìm mảnh nhỏ Cây Thế Giới, hiện tại không biết nên làm gì. Vô Tướng Hoàng nếu tu thành Thần Vương, cùng ta liên thủ, không biết đi vào trong đó một chuyến không? Diệp Húc xoay người rời đi, trở về Thần Cốt thành. Về đến nơi chỉ thấy dám người Man Tổ khoanh chân ngồi ở đó, đỉnh đầu bốc hơi bay lơ lửng như mây, toàn thân phập phồng, liều mạng rót pháp lực vào bên trong thành, chống cự dư âm Mạt Nhật Kiếp xâm nhập, chỉ có Vô Tướng Hoàng không ở chỗ này, chắc là tiềm tu, gắng đạt đột phá. Diệp Húc cũng khoanh chân ngồi xuống, mở ra toàn bộ cánh cửa Luân Hồi, không ngừng dẫn dắt thiên, địa, nhân ba giới cùng Thiên đạo, Luân Hồi đạo vận rèn luyện thân thân thể. Phía sau cánh cửa là một thế giới bao la hùng vĩ, đạo vận tràn đầy, từng dòng chuyển động dọc theo ba giới Thiên Giới, Địa Giới, Nhân Giới, cảnh quan vô cùng tráng lệ, có thể nói đó là nơi mạnh mẽ nhất trong thiên địa. Tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới cao nhất của Thánh Hoàng, rất khó tăng trưởng hơn được nữa, nhưng mà cho đến nay, Diệp Húc vẫn không nắm chắc đi vào cánh cửa Luân Hồi. Đạo vận bên trong thật sự quá mạnh mẽ, nếu hắn cố tình đi vào lập tức sẽ bị nghiền ép thành tro, mặc dù thân thể hay nguyên thần hắn đều mạnh mẽ nhưng so với ma thần còn xa mới bằng, càng đừng nói bước vào sau cánh cửa! Hiện tại hắn chỉ có thể không ngừng rèn luyện thân thể cùng nguyên thần, lấy thân chứng đạo, lấy thần chứng đạo, mới có thể nhanh chóng đến ngày đi vào. Thanh Vi Chứng Đạo ấn! Diệp Húc đánh ra một đạo ấn pháp, chỉ thấy hàng tỉ tia sáng mờ theo trong cơ thể bật phát ra ngoài, hóa thành đủ loại đạo vận, bay vòng xung quanh thân thể, làm cho khí huyết và thân thể hắn cùng thiên địa dung hợp, dường như muốn chứng đạo, mọc cánh thành tiên phi tiên, trở thành tồn tại tối cao! Nhưng cảnh tượng này tiêu tán đi rất nhanh, Thanh Vi Chứng Đạo Ấn là ấn pháp Tam Thập Tam Thiên, là một ấn pháp ẩn chứa thần bí bên trong, đánh ra Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, thâm ảo huyền diệu, hắn đến nay cũng không có đem môn ấn pháp này hoàn toàn hiểu hết, nhưng mà xuất ra một đạo thủ ấn này, lại làm cho hắn đối với lấy thân chứng đạo, lấy thần chứng đạo càng lĩnh ngộ thêm sâu sắc, giúp ích cho tu luyện rất nhiều!