[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 892 : Một mẻ bắt hết

Ngày đăng: 20:21 17/09/19

Lạc Vương Phi đồng thời thôi động thần binh, thi triển vu pháp, hung hãn công kích về phía Diệp Húc, cùng lúc đó, đám đỉnh cao Vu Tổ La Thiên Thượng Tôn, Ma Tổ, Cái Thiên Vương, Bách Binh Tổ cùng hét lớn, đạo vận toàn thân bay thẳng lên trời, đồng loạt thôi động tổ binh của mình, vu pháp bay lượn, tràn ngập khắp cả Ngọc Hư Cung. Đám người La Thiên Thượng Tôn tuy không có thần binh, nhưng tổ binh của bọn họ cũng không hề tầm thường, được bọn họ đích thân luyện chế thành, phù hợp với công pháp tướng của bọn họ, khi thôi động, chỉ thua kém thần binh mà thôi. Trong chốc lát, Ngọc Hư Cung không ngừng chao đảo lắc lư, công kích cường mạnh như vậy, e rằng ngoài trừ Diệp Húc còn sống, những người khác, cho dù là Vô Sinh Lão Tổ, cũng đều sẽ chôn thân dưới loạt công kích của bọn họ. Còn Thánh thái tử Thần Vực lúc này đã khôi phục thân thể, quát lên một tiếng, nhào ngược trở lại, tức giận nói: “Diệp Thiếu Bảo, vừa nãy là ta không phòng bị, nên mới để ngươi chiếm ưu thế!” “Diệp Thiếu Bảo, ngươi giết con trai ta, bổn cung sẽ ở trươc mặt ngươi, giết hết toàn bộ người của Ngọc Hư Cung!” Lạc Vương Phi cười khanh khách không thôi, tóc đen như mun, soạt một tiếng tách ra bốn phương tám hướng, đâm về phía Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu! “Giết cả nhà ta trước mặt ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thần Vương sao?” Diệp Húc đột nhiên đứng dậy, chỉ nghe thấy những tiếng rầm rầm vang lên không dứt, giống như từng tòa đạo môn trong cơ thể hắn mở ra, chỉ một thoáng toàn bộ mười vạn tám nghìn lỗ chân lông trên cơ thể hắn giãn rộng ra, khí thế hoàn toàn bộc lộ, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn ầm ầm, không gian trong Ngọc Hư Cung không ngừng chấn động, hư không thiên giới gần như không thể chứa đựng nổi sức mạnh của hắn, cơ hồ sắp bị xé rách tan! “Mười tám tầng địa ngục!” Phía sau hắn Luân Hồi thiên môn xuất hiện, đạo môn mở hết, đạo vận dũng mãnh tuôn ra, chỉ thấy từng bộ bảo vật hình thù kỳ quái từ trong đạo môn bay ra, bao vây lấy đám người Lạc Vương Phi cùng La Thiên Thượng Tôn! “Bản phủ đã sắp trở thành Vu Tổ, khai tông lập phái, luyện thành năm mươi mốt bộ pháp khí, làm nền móng cho việc ta lập phái, nay lấy các ngươi ra thử đao trước!” Từng bộ tổ binh có hình dáng địa ngục bao vây lấy tám tôn đỉnh cao Vu Tổ ở bên trong, thạch ma lăn xuống, phá nát từng đạo công kích, thiết thụ quét xuống, quét bay tổ binh của đám người La Thiên Thượng Tôn, đồng trụ dựng lên, núi đao biển lửa, đao cưa lồng hấp, biển máu sói mòn, ma thần đầu dê giơ chân giẫm đạp, đem tám tôn đỉnh cao Vu Tổ nhốt bên trong mười tám bộ tổ binh, giống như rơi vào mười tám tầng địa ngục, chịu đủ loại tra tấn dày vò! Đây là kích đầu tiên sau khi Diệp Húc luyện thành mười tám tầng địa ngục cùng mười tám bộ tổ binh, một kích vây khốn tám vị đỉnh cao Vu Tổ, giống như từng tòa địa ngục tích tụ, uy năng bộc phát ra, không hề thua kém thần binh một chút nào, cho dù là Lạc Vương Phi thôi động Lạc Thần Thư, cũng không thể đột phá vòng vây, thoát khỏi công sát của địa ngục trùng điệp! Hắn vì luyện mười tám bộ tổ binh này, hao phí không biết bao nhiêu thần kim, cho dù là thần binh cũng đủ để luyện ra hơn mười bộ. Mặc dù là tổ binh, dung nếu tiếp tục tăng lên, trong tương lai chắc chắn sẽ có thể trưởng thành thành thần binh! Diệp Húc tế khởi mười tám bộ tổ binh này, thế cục như đã định rõ, mặc cho đám người Lạc Vương Phi cùng La Thiên Thượng Tôn có giãy dụa thế nào, cũng chỉ vô ích mà thôi. “Lạc Vương Phi, trên người ngươi có bảo vật của ta, giao ra đây cho ta!” Diệp Húc ánh mắt chớp động, thò tay chụp tới, từ trong người Lạc Vương Phi lập tức có hai bộ bảo vật bay ra, chính là một bức họa cùng đồng lô, hai thứ lần lượt rơi vào tay Diệp Húc. Ầm Ầm! Mười tám tâng địa ngục đột nhiên đan xen vào nhau, kết thành một chỉnh thể, hình dáng giống như một tòa nhà mười tám tầng, Diệp Húc đem đám người Lạc Vương Phi trấn áp hết ở trong đó, ánh mắt quét một vòng quanh Ngọc Hư Cung, chỉ thấy Thanh Hủy Lão Tổ đang chiến đấu say sưa với Yêu Tổ Đà La, lúc này lấy ra Hỗn Nguyên Kim Đấu, tâm niệm vi động, kim đấu bay lên, vạn đạo kim quang quét xuống, cuốn Yêu Tổ Đà La lên, rơi vào bên trong kim đấu. Kim đấu kim quang chợt lóe, Yêu Tổ Đà La gầm lên không dứt, không ngờ né được kim quang, thoát thân ra ngoài! Thực lực của y cường hãn không gì sánh được, tương đương với Man Tổ ở trạng thái toàn thịnh, dựa vào thực lực tu vi cường mạnh của bản thân mà thoát thân ra khỏi kim đấu. “Hừ! Không ngờ ngươi lại có thể thoát khỏi kim đấu, có chút thực lực!” Diệp Húc kim ngạc ồ lên một tiếng, một bàn tay hung hăng đập xuống! “Diệp Thiếu Bảo, ngươi muốn cùng con trâu này vây công ta? Lão đây không sợ!” Yêu Tổ Đà La quát lớn, hóa thành một con lạc đà thần, hai khối thịt trên lưng nhô lên như núi, ở giữa có một bộ yên ngựa, chỉ thấy yên ngựa bay lên, rõ ràng là một bộ tổ binh, được hắn luyện thành binh khí, áp chế về phía Diệp Húc. Bốn vó của hắn triển khai, cúi đầu xông đến phía Diệp Húc! Diệp Húc lật tay chấn động, đạo vận của chiếc yên ngựa kia lập tức bị một chưởng của hắn đánh xơ xác, rơi xuống đất từ giữa không trung, ngay sau đó từ trong Luân Hồi thiên môn phía sau hắn lại có một bộ dị bảo bay ra, chính là một bộ tổ binh tạo thành từ hàng tỷ vạn thiên long, hóa thành Long Biến Phạm Độ Thiên, đem Yêu Tổ Đà La thu vào bên trong, hàng tỷ vạn thiên long trấn áp, cho dù Yêu Tổ đà La có mạnh đến đâu, cũng không thể thoát thân được! Tiếng rồng ngân truyền đến, đếm không hết có bao nhiêu móng rồng lần lượt ấn lên lưng của con lạc đà thần này, khiến hắn bị áp chế gắt gao, tỷ vạn thiên long ngân nga không dứt, hóa thành đạo vận trùng điệp, điên cuồng chui vào đầu Yêu Tổ Đà La, ý đồ cưỡng chế độ hóa hắn! “Yêu Tổ Đà La, tu vi của ngươi không yếu, cứ ở trong đấy cho ta, khi nào chịu thua rồi, sẽ thả ngươi ra làm vật cưỡi cho bản phủ!” Chỉ trong nháy mắt, cửu đại đỉnh cao Vu Tổ đã bị Diệp Húc áp chế hoàn toàn, rơi vào trong đủ loại tổ binh, không ngừng giãy dụa, nhưng từ đầu đến cuối không có cách nào thoát khỏi áp chế của địa ngục cùng Long Biến Phạm Độ Thiên, chỉ có thể chịu đủ loại tra tần dày vò ở bên trong. Thanh Hủy Lão Tổ bước nhanh tới, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Diệp lão đệ, thực lực của ngươi, từ khi nào trở nên lợi hại như vậy rồi? Không ngờ chỉ một kích trấn áp hết cửu đại đỉnh cao Vu Tổ! Tên này, tuy đấu đơn không bằng ta, nhưng lúc liên thủ lại thì ta lại không bằng bọn họ.” “Tiểu đệ trong hải nhãn có chút tế ngộ, nên thực lực tiến bộ nhanh.” Diệp Húc đứng dậy, chắp tay cười nói: “Đa tạ Lão Tổ đã ra tay cứu giúp, nếu không hậu quả khôn lường!” “Ta với ngươi là huynh đệ, lần trước ngươi cứu ta ta chẳng phải cũng không nói cảm ơn sao?” Thanh Hủy Lão Tổ đĩnh đạc ngồi xuống, cười nói: “Hải nhãn không phải là nơi cực kỳ hung hiểm sao? Làm sao lão đệ ngươi sau khi vào trong đó thực lực lại tăng vọt như vậy? Lẽ nào nơi đó không hề nguy hiểm, ngược lại là một thánh địa tu luyện? Hôm nào ta cũng muốn đích thân xuống xem xem...” Diệp Húc lắc đầu bật cười, lấy ra Thần Cốt bảo lũy, tiện tay vứt cho Hao Thiên Khuyển, cười nói: Khiếu Thiên, đây là thứ ta lấy về từ hải nhãn, tặng cho ngươi đó!” Con phá cẩu này nhìn thấy bảo lũy được luyện chế từ nhiều xương cốt Thần Vương đến vậy, không khỏi chảy nước miếng ròng ròng, vô cùng vui sướng, vội vàng đem Thần cốt bảo lũy cất đi, cười hắc hắc nói: “Nhiều xương quá! Ta ăn trong bao lâu mới hết đây? Đế Thính, ngươi có muốn thử một chút không?” “Ta có phải chó đâu, thèm vào ăn xương của ngươi!” Thiên Yêu Đế Thính giận dữ, hung hăng nguýt con phá cẩu này một cái, trong lòng kinh hãi vạn phần: “Tòa bảo lũy này, không ngờ lại là dùng xương cốt của Vu Tổ và Thần Vương luyện chế thành, sức mạnh uy năng, sánh ngang thần binh, Diệp phủ chủ lại có thể tùy tiện đem cho, còn hào phóng hơn cả ân sư Yêu Thần Vương của ta!” Càng khiến cho hắn khiếp sợ chính là, Diệp Húc cư nhiên có thể thoát khỏi hải nhãn, cho dù là Yêu Thần Vương xuống đó, cũng chỉ có thể bị nhốt tới chết trong hải nhãn, vậy mà Diệp Húc không chỉ có thể thoát khỏi hải nhãn, thậm chí còn mang theo cả những cao thủ khác bị trấn áp trong đó! “Phủ chủ, ta có một yêu cầu hơi quá đáng…”Thiên Yêu Đế Tính hơi do dự, nói. Diệp Húc liếc nhìn hắn, cười nói: “Ngươi muốn cầu xin cho đại sư huynh Đà La của ngươi sao? Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết hắn, chỉ cần hắn chịu hàng phục làm thú cưỡi cho bản phủ, ta tự khắc sẽ tha cho hắn một mạng, còn về những người khác, thì sẽ không may mắn như vậy!” Trng mắt hắn lộ ra sát khí, nếu như không phải là đám người Vô Sinh Lão Tổ và Thanh Huỷ Lão Tổ tới trợ giúp kịp thời, e rằng vợ của hắn cùng môn sinh của hắn sớm đã chết dưới tay đám người này! Những người này trong mắt hắn, sớm đã bị phán quyếtử hình, cho dù là Vương Phi của Lạc Thần Vương, đối với hắn cũng chỉ là một người đã chết. “Ta sớm đã đắc tội với chư thiên Thần Vương, không đội trời chung với bọn họ, thậm chí ngay cả con trai của Đại Nhật Đế Quân cũng chết dưới tay ta, nếu đã như vậy, thì chi bằng lại đắc tội thêm một lần nữa! Luân Hồi thiên môn!” Mười tám tầng địa ngục bay lên, nhập vào Luân Hồi thiên môn, Diệp Húc vẫn chưa phải là Vu Tổ, mặc dù có thể luyện hoá đám người Lạc Vương Phi, nhưng dù sao cũng rất hao tốn thời gian sức lực, có điều trong Luân Hồi thiên môn, tràn ngập đạo vận của mười tám tầng địa ngục, rất nhanh liền có thể luyện hoá đám người Lạc Vương Phi thành tro bụi, thậm chí có thể lấy tinh khí, khí huyết của những đỉnh cao Vu Tổ này để nâng cao uy lực cho mười tám tầng địa ngục! Chỉ có Yêu Tổ Đà La không rơi vào trong Luân Hồi thiên môn, vẫn bị Long Biến Phạm Độ Thiên trấn áp. “Yêu Tổ Đà La, ngươi có đồng ý hàng phụ ta không? Diệp Húc vươn tay khẽ vẫy, Long Biến Phạm Độ Thiên rơi vào lòng bàn tay, cười hỏi. Yêu Tổ Đà La lúc này đã bị bộ dị bảo này trấn áp, ra sức giãy dụa, chống cự lại sự luyện hoá của tỷ vạn thiên long, lạnh lùng nói: “Muốn khiến ta làm thú cưỡi cho ngươi? Đừng hòng! Diệp Thiếu Bảo, ta không giống như lũ phế vật Thiên Yêu Đế Thính, cho dù ngươi dùng thần văn để trói buộc ta, cũng sẽ bị ta dễ dàng luyện hoá, cho dù ngươi là Thần Vương, cũng không thể khiến ta hàng phục!” Y không hề nói khoác, tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao Vu Tổ, đã có thể luyện hoá thần văn của Thần Vương, thực lực cường mạnh, đích thực rất khó hàng phục. “Thần văn quả thực không thể trói được ngươi, có điều cũng may là ta có trong tay thần đạo.” Diệp Húc mỉm cười, từ trong ngọc lầu đột nhiên bay ra một sợi thần vận, giống như một sợi dây thừng quấn lấy cổ con lạc đà thần này, trói chặt lấy Yêu Tổ Đà La, khiến y không có cách nào xê dịch biến hoá. Ngay sau đó, chỉ thấy hàng tỷ vạn thiên long trong Long Biến Phạm Độ Thiên ngân dài, há to miệng phun ra không biết bao nhiêu đạo vận, háo thành từng con thiên nhỏ dài, chui vào trong cơ thể Yêu Tổ Đà La, mỗi ngóc ngách trong cơ thể y, đều in dấu ấn ký của Diệp Húc, thậm chí ngay cả tử phủ của y, nguyên thần của y, cũng có đạo vận của Diệp Húc. Diệp Húc thu hồi Long Biến Phạm Độ Thiên, Yêu Tổ Đà La sắc mặt xám xịt, y bị Diệp Húc khoá trụ thần thông toàn thân, lại bị Diệp Húc tế khởi một phen, nay đã hoàn toàn biến thành thú cưỡi của Diệp húc, căn bản không thể thoát thân, có thể nói sự sống chết của y đã nằm trong tay Diệp Húc! Không chỉ như vậy, thậm chí Diệp Húc chỉ cần tâm niệm vi động, liền có thể đánh cho y hiện nguyên hình, cưỡi lên lưng của y, biến y thành thú cưỡi! “Yêu Tổ, ngươi không cần ủ rũ, sớm muộn gì cũng có một ngày ta để ngươi đoàn tụ với Yêu Thần.” Yêu Tổ Đà La nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi dấy lên hi vọng, chỉ thấy Diệp Húc thản nhiên nói: “Tương lai sau này ta sẽ bắt Yêu Thần Vương, cũng đánh cho hắn hiện về nguyên hình, biến hắn thành thú cưỡi của ta, như vậy thầy trò ngươi có thể đoàn tụ rồi, chẳng phải là một chuyện tốt sao…”