[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 92 : Đại khai sát giới
Ngày đăng: 20:11 17/09/19
Người hầu sau lưng Đông Hoàng Mục cười lạnh nói: “Tiểu tử, tướng quân nhà ta chịu cho ngươi làm một tên thân binh, đây là thiên đại ân điển, ngươi cư nhiên còn dám cự tuyệt? Ngươi hiện tại quỳ xuống, dập đầu tạ ơn còn kịp!”
Diệp Húc nhịn không được cười lên, dập đầu tạ ơn, Đông Hoàng Mục này thật đúng là đem mình làm Hoàng đế rồi?
Hắn lạnh nhạt nói: “Ta không có thói quen dập đầu, ân điển này kính xin tướng quân thu hồi, ta đã một lần làm nô tài, không hề muốn cả đời đều làm nô tài.”
Người hầu kia hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Có làm nô tài hay không, không phải do ngươi! Ngươi chẳng qua chỉ là dựa dẫm vào điểu yêu sau lưng mà thôi, ta đây diệt trừ điểu yêu này trước, sau đó lại đến trị tội ngươi sau!”
“Con bà nó, để ý đến ta làm gì cơ chứ?” Ưng tiên sinh vừa sợ vừa giận, bất quá hắn cũng không phải là một người nhát gan sợ phiền phức, tức giận hừ một tiếng, vũ xà quy hoá đại pháp chớp động, lạnh lùng nhìn chằm chằm hương xa bảo liễn.
Mặc dù hắn đối với Đông Hoàng Mục vừa kính vừa sợ, nhưng vô duyên vô cớ liền muốn giết hắn, hắn tự nhiên cũng muốn liều chết đánh cược một lần!
Đông Hoàng Mục căn bản không để vũ xà quy hoá đại pháp của hắn vào mắt, cười nhạt một tiếng, nói: “Nguyên nô, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, không thể miễn cưỡng được, chấp nhặt với hạng kiến hôi này làm gì chứ? Thánh thượng lệnh cho ta tuần tra Việt Châu, bây giờ vẫn là trở về kinh sư phục mệnh thì hơn, nếu làm chậm trễ hành trình của ta thì ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”
Người hầu Cố Nguyên nô kia liền vội vàng khom người nói: “Vâng.” Thầm nghĩ: “Tướng quân đi rồi, Loan gia cũng sẽ không bỏ qua bọn họ, bởi vậy mấy người kia chỉ có một con đường chết, xác thực không đáng so đo.”
Cố nguyên nô nhẹ quát một tiếng, tượng ngưu liền mở rộng hai cánh, kéo theo hương xa bảo liễn bay về hướng bắc, đối với bọn người Loan Thiên Hà cực kì hờ hững, không để lại lấy nửa lời.
Hiển nhiên trong lòng Đông Hoàng Mục, Loan Thiên Hà cùng Loan gia không cách nào trở thành càng vương của Việt Châu thì đến cả tư cách cùng hắn nói chuyện cũng không có .
Tràng diện lập tức lạnh xuống, chẳng những người của Loan gia không lên tiếng, mà đến cả một số cư dân Việt Châu đang vây xem xung quanh cũng giữ im lặng, tràng diện yên tĩnh đến đáng sợ!
Đây cũng chính là khúc nhạc dạo trước cơn bão!
“Khửa khửa, Ưng tiên sinh, ta thấy chúng ta vẫn là chuồn trước thì hơn …”
Diệp Húc dắt dây cương của Can Sài Giao, dò xét bốn phía, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là mục quang đầy thù hận của vu sĩ Loan gia, thấp giọng nói:
“Bọn họ có vẻ như không được thân thiện cho lắm …”
“Không được thân thiện cho lắm …” Ưng tiên sinh diện mục dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngươi giết hạch tâm đệ tử của Loan gia chính là trước mặt bàn dân thiên hạ tát thẳng vào mặt Loan gia, hơn nữa còn là giết liền bốn người, thậm chí hủy luôn cả nghiệp lớn phong vương của Loan gia, lại còn hi vọng người ta đối với ngươi than thiện nữa sao?”
Diệp Húc cười khan một tiếng, thầm nói: “Còn không phải vì có ngươi ở đây nên ta mới dám không kiêng nể gì như thế sao …. Tiên sinh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Làm sao bây giờ? Đương nhiên là chạy trốn!” Đầu đại yêu kia bày ra một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nộ quát một tiếng, đem uy lực của vũ xà quy hoá đại pháp triệt để bạo phát, thân hình vũ xà dài đến trăm mét vừa động, lập tức liền thuỷ thế ngập trời dâng lên, ầm ầm nện xuống Loan phủ!
Loại vũ xà thượng cổ dị chủng này, trời sinh liền có thể thao túng lũ lụt, ưng tiên sinh phỏng đoán vũ Xà thần vận, đã đem cửa này vu pháp tu luyện tới tuyệt đỉnh cảnh giới, giờ phút này thi triển ra, lũ lụt giống như thiên hà chảy ngược, cơ hồ trong nháy mắt liền đem loan phủ bao phủ, làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp!
Hiện giờ Loan phủ cơ hồ đã chìm trong nước biển rồi.
Bất luận kẻ nào cũng thật không ngờ, đầu đại yêu này cư nhiên hung hãn như vậy, Diệp Húc tại đây giết đệ tử Loan gia, phá hỏng đại sự phong vương của Loan phủ, mà hắn thì càng thêm hung tàn, cư nhiên đưa tới lũ lụt, nước ngập loan phủ như muốn trảm thảo trừ căn!
Trong Loan phủ đột nhiên bay lên vài cái lồng nguyên khí cực đại sang rực, đem mấy chỗ trọng yếu trong nội phủ bảo vệ chặt chẽ, không bị lũ lụt xâm nhập.
Một thanh âm già nua truyền đến, quát: “Thiên Hà, đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong Loan phủ còn có cao thủ?” Trong lòng Ưng tiên sinh vừa động, vũ xà phóng lên trời, chín đôi cánh chim chấn động, líu lo rung động, mở ra đại khẩu Huyết Trì , ép về phía Loan Thiên Hà.
Cùng lúc đó, phần đuôi cự đại của thượng cổ dị chủng này quét vào trong Loan phủ, đuôi rắn như một cây cột chống trời cực lớn, cắm vào trong nước, dùng sức quấy, lập tức từng tòa phòng ốc sụp đổ, đến mức, vô luận là người hay vật hết thảy bị vỡ thành bánh thịt, cho dù là vu pháp cao thủ đã tu luyện tới Chân Nguyên kỳ thực cảnh thứ ba cũng khó thoát khỏi cái chết!
Ưng tiên sinh ra tay cực nhanh, cực hung ác, lệ khí cực thịnh, thủ đoạn lại hung tàn, thậm chí đến cả Diệp Húc cũng nghẹn họng nhìn trân trối, mặc cảm!
“Đây mới thực sự là vu pháp, đây mới thực sự là bá đạo! Khó trách ngày đó tại ưng sầu giản, phủ chủ bọn họ không dám cưỡng chế lưu lại ưng tiên sinh, đầu đại yêu này bắt đầu hung ác, thủ đoạn vô cùng ngoan độc, tam đại thế gia ta chắc chắn sẽ xuất hiện thương vong trên đại quy mô.”Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Loan Thiên Hà nhìn muốn rách cả khoé mắt, thân ảnh khẽ run lên, vũ xà liền chắn ở trước người hắn , há to cái miệng rộng như một huyệt khẩu cực đại đen ngòm, thổi phù một cái rồi nuốt trọn luôn hắn vào trong bụng.
“Đồ hỗn trướng, tự tìm đường chết!” Loan Thiên Hà mặc kệ cho vũ xà nuốt chính hắn vào bụng, đột nhiên ctrong cơ thể vũ xà dài cả trăm mét kia phát ra từng tiếng thình thịch trầm đục, rồi nổ tung từng khúc từng khúc một.
Trên đỉnh đầu Loan Thiên Hà loáng thoáng hiện ra một tòa đồng đỉnh, giống như hư ảnh xưa cũ, ngưng trọng, quát lên một tiếng lớn, chỉ thấy tòa đồng đỉnh này đầu dưới chân trên theo tư thế như trồng chuối, đỉnh miệng truyền đến một cổ hấp lực lớn lao, lũ lụt bao phủ Loan gia lập tức bị hút lên thành một cột nước, liên tục không ngừng cuồn cuộn tuôn vào trong đỉnh!
Toà đồng đỉnh này nhìn có vẻ không lớn nhưng chỉ trong chớp mắt công phu, liền đem tất cả lũ lụt quét sạch, lộ ra đất đai uớt sũng.
“Tam Đan cảnh, đan đỉnh kỳ?” Ưng tiên sinh sắc mặt biến hóa, tam đan cảnh chia làm đan đỉnh kỳ, huyễn đan kỳ, nguyên đan kỳ ba cảnh giới, trong đó đan đỉnh kỳ chính là sưu tầm bảo vật thế gian, luyện thành một pho tượng đại đỉnh phong tỏa đan điền, ngày đêm tế luyện, đem Hỗn Nguyên khí luyện thành huyễn đan.
Đại đỉnh này là pháp bảo bổn mạng của vu sĩ đan đỉnh kỳ, uy năng sâu không thể lường, khó trách Loan gia có thể tiêu diệt hai đại thế gia khác của Việt Châu, thậm chí Tần hoàng đều tính toán phong Loan gia làm càng vương!
“Diệp Thiếu Bảo, còn không mau đi ...x x x... Con bà nó, mỗ gia trong này liều mạng, tiểu tử này lại đã sớm chuồn mất!”
Ưng tiên sinh nhìn lại, chỉ thấy Diệp Húc cưỡi thất ngựa gầy ốm, trong long làTô Kiều Kiều, đã sớm chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đáng thương chính mình còn ở nơi này liều mạng.
- Tiểu hỗn đản này quả nhiên là từ cùng một khuôn của Diệp Tư Đạo đúc ra, giảo hoạt không ai bằng!
Ưng tiên sinh thét dài một tiếng, đột nhiên biến hóa ra bản thể, đôi cánh soải ra gần 20m, phóng lên trời bay ra ngoài Việt Châu.
“Muốn đi?” Loan Thiên Hà mặt lạnh như tiền, đồng đỉnh hướng con ưng khổng lồ trùm tới, miệng đỉnh lập tức truyền đến một cỗ hấp lực cực lớn, lôi kéo thân hình của đại yêu kia.
Lần này Loan gia có thể nói là đã bại triệt để, cư nhiên bị một tiểu vu sĩ bồi nguyên kỳ khiến cho gà bay chó chạy, danh đầu càng vương cũng không cánh mà bay, thậm chí lại còn bị đầu đại yêu này đại náo một hồi, tử thương vô số, uy phong mất sạch!
Nếu như không trừ diệt được đầu đại yêu này cùng Diệp Húc, thực khó mà giải đựơc mối hận trong lòng hắn!
Ưng tiên sinh bị hấp lực từ đồng đỉnh truyền đến kéo lại không cách nào bay đi, trong miệng lập tức truyền đến một tiếng ưng tiếu, một vũ xà cự đại từ trên mình con ưng khổng lồ vọt dậy, hung hăng đụng vào trong đỉnh đồng, đem tòa đại đỉnh chấn động không ngớt!
“Loan Thiên Hà, mỗ gia nếu như muốn đi, không ai có thể ngăn ta lại cả!” Ưng tiên sinh cười ha ha, hai cánh chấn động, như bão táp bay đi, trong Loan phủ truyền đến một tiếng hừ tức giận khác, chỉ thấy một vị lão giả tóc trắng tung bay, phi thân đuổi theo hắn.
Loan Thiên Hà vội vàng quát: “Tam thúc, ngài đuổi theo tên Diệp Thiếu Bảo ngỗ ngược kia, ta đuổi theo giết đầu đại yêu này!”
“Được!” Lão giả tóc trắng này tên Loan Cao Thượng, Diệp Húc lúc trước gây chuyện thì hắn đang bế quan trong nội phủ, cũng chưa từng gặp qua Diệp Húc.
Loan Cao Thượng hai mắt như điện, quét nhìn bốn phía, quát: “Bình Minh, ngươi triệu tập tất cả vu sĩ, tìm tòi mọi nơi, tuyệt không thể để cho tiểu tử kia chạy ra khỏi địa giới Việt Châu!”
Những vu sĩ Loan gia may mắn còn sống lập tức chia nhau xuất động, chạy khắp Việt Châu, khắp nơi tìm kiếm hạ lạc của Diệp Húc.