Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 117 : Giành giật từng giây (2)

Ngày đăng: 13:35 18/04/20


“Thần Quang, không xong rồi, có một đoàn người đang chạy về phía phòng bệnh của chúng ta!” Ngô Hâm gắt gao đóng chặt cửa phòng lại, rồi sau đó nhìn về hướng Quý Thần Quang, trên mặt lóe lên thần sắc hoảng hốt, lo lắng nói. Đoàn người kia thoạt nhìn sát khí thật mạnh, người người đều là những nhân vật ngoan (ngoan độc, tàn nhẫn), trong khoảng thời gian ngắn cậu ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ……



Nghe Ngô Hâm nói, Quý Thần Quang liền nghĩ tới những người đã bắt cóc cậu…… Không được, cậu tuyệt đối không thể lại rơi vào tay những người đó! “Ngô Hâm, đỡ tôi một chút, mở cửa sổ ra!” Ánh mắt Quý Thần Quang nhanh như chớp ở trong phòng dạo một vòng. Nhanh chóng lớn tiếng nói! Chết tiệt, cố tình hai chân cậu lại bị thương, căn bản là không thể đi được!



Ngô Hâm sửng sốt nửa giây, lập tức chạy tới trước giường Quý Thần Quang ôm lấy cậu! Chạy tới trước cửa sổ, mở cánh cửa sổ thủy tinh ra rồi sau đó không chần chờ nhảy xuống! Thời điểm nhảy xuống, Ngô Hâm tận lực bảo vệ những nơi bị thương của Quý Thần Quang, bởi vậy khi Ngô Hâm rơi xuống chân liền bị thương. Đau đớn thấu đến tận tâm theo gót chân truyền đến! Ngô Hâm không có dừng lại, ôm Quý Thần Quang chạy tới cửa lớn của bệnh viện. Vừa rồi đã gọi điện thoại cho Quý Tiêu Dương, hy vọng là anh ấy đã tới đây! Bằng không……



“Chờ một chút, Ngô Hâm, đừng đi đến cửa bệnh viện, tìm một nơi ẩn nấp, chúng ta trước tiên trốn đi đã!” Quý Thần Quang có cảm giác, chạy tới cửa bệnh viện chính là chui đầu vào lưới! Bọn họ khẳng định sẽ để lại người canh chừng ở nơi đó……



“Chạy đi đâu đây?” Ngô Hâm cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng. Cậu ta hiện tại rất hoang mang lo sợ…… Lần đầu tiên đụng phải chuyện này, còn chưa hoàn toàn phản ứng lại được. Ôm Quý Thần Quang chạy trốn cũng là bởi vì trong lòng có một chấp niệm, cậu ta không thể để Thần Quang bị người khác bắt được…… Nhìn một thân thương tích của Thần Quang là biết, nếu bị bắt đi khẳng định cậu ấy sẽ bị thương tổn nghiêm trọng hơn. Đây là điều tuyệt đối không thể cho phép!



“Bên trái!” Ánh mắt Quý Thần Quang nhanh như chớp dạo quanh một vòng, vươn tay hướng về phía bên trái chỉ chỉ! Trong lòng cậu hiện tại rất bồn chồn, rất bất an…… Anh ơi, anh nhanh đến đi a…… Thần Thần sắp kiên trì không được rồi……



Nghe Quý Thần Quang nói, Ngô Hâm chạy thật nhanh theo hướng cậu chỉ, cà nhắc cà nhắc chạy về phía bên trái……



Ngay tại lúc Ngô Hâm ôm Quý Thần Quang trốn vào sau tường bên trái, những người thế tới rào rạt kia cũng vọt vào trong phòng bệnh, khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng, biểu tình nhất thời căng chặt “Nhanh chóng tìm!” Người nói là một người nam tử đầu to, bàn tay to vung lên, phi thường lãnh liệt nói một câu.



Lúc này đây Thất gia đã lệnh cho bọn họ, nếu không tìm thấy người, bọn họ cũng không cần sống nữa!




“Ngô Hâm, cậu……” Quý Thần Quang còn chưa nói xong đã bị Ngô Hâm đánh gãy “Thần Quang, không có việc gì. Tôi nhất định có thể kiên trì đến khi anh hai cậu tới cứu cậu! Thần Quang, cậu phải tin tưởng anh hai cậu!”



“Đúng vậy, tôi tin tưởng anh hai tôi!” Trong thanh âm Quý Thần Quang lộ ra nồng đậm vui sướng cùng nhẹ nhõm! Bởi vì cậu nhìn thấy anh hai của cậu đang từ chỗ hành lang dài rất xa thẳng hướng đến đây……



Ngô Hâm thực rõ ràng cảm giác được trong giọng nói của Quý Thần Quang lộ ra sự hưng phấn cùng vui sướng, liền ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của cậu. Quý Tiêu Dương như bình thường là một vương giả, mang theo khí tràng mãnh liệt làm cho người ta hít thở không thông, vội vàng chạy tới……



Cậu rốt cục cũng kiên trì được! Trong nháy mắt nhìn thấy Quý Tiêu Dương, Ngô Hâm nở nụ cười…… Tín niệm trong lòng chống đỡ thân thể biến mất, Ngô Hâm cảm giác được hai tay của mình nháy mắt mất hết sức lực, cả người bị mỏi mệt như rời núi lấp biển bao phủ, thân thể cậu trong nháy mắt ngã xuống, nghe thấy Thần Quang kêu một tiếng giòn tan “Anh hai!” Ngô Hâm nghĩ khi nào thì Thần Quang cũng gọi cậu ta như vậy một lần. Cậu ta cũng muốn, hảo muốn, nghe được Thần Quang gọi cậu ta Ngô Hâm ngọt ngào như vậy…… Ý thức càng ngày càng mơ hồ, sau đó Ngô Hâm cảm giác được sức nặng trong lòng mình không còn nữa, cả người nhát mắt ngã xuống đất…… Nhưng không có đau đớn như trong tưởng tượng, tựa hồ như được một cái ôm ấp ấm áp ôm lấy……



“Anh hai!” Quý Thần Quang ôm chặt lấy cổ Quý Tiêu Dương. Cậu rốt cục có thể ôm lấy anh hai…… Hơi thở quen thuộc, ôm ấp quen thuộc, ấm áp quen thuộc…… Tinh thần vẫn luôn buộc chặt của Quý Thần Quang nháy mắt được thả lỏng. Người ngất ngay ở trong lòng Quý Tiêu Dương!



“Thần Thần, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Hết thảy đều giao cho anh hai!” Cúi đầu hôn nhẹ lên hai má Quý Thần Quang. Trong nháy mắt ngẩng đầu, ôn nhu trong mắt Quý Tiêu Dương biến mất, thay bằng lạnh lùng cùng tàn nhẫn “Một người cũng không lưu!” Lạnh lùng nói năm chữ!



Trái tim rốt cục một lần nữa cũng trở về trong ngực! Thần Thần, anh hai rốt cục cũng tìm thấy em!



Thất Giác, đến thời điểm tính sổ rồi……