Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 142 : Bắt đầu nhớ nhung……

Ngày đăng: 13:36 18/04/20


“Anh ơi!” Quý Thần Quang ăn sáng xong, có chút lo lắng nhìn Quý Tiêu Dương đang thất thần. Vừa rồi nghe anh hai cùng bọn họ nói chuyện, sự tình giống như rất cấp bách…… Anh hai, có phải hay không gặp được cái gì phiền toái? Không biết cậu có thể giúp đỡ việc gì hay không! Quý Thần Quang ở trong lòng thầm nghĩ, liền đứng lên đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên khóe mắt hắn. Nơi này của anh hai, khí lạnh nặng quá…… Anh hai đang tức giận!



“Thần Thần, ăn no rồi sao?” Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, nắm lấy bàn tay Quý Thần Quang đang đặt ở khóe mắt hắn, nhẹ nhàng kéo cả người Quý Thần Quang vào trong ngực, cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái!



“Ân. Ăn no rồi ạ!” Quý Thần Quang ợ một cái, cười đến thỏa mãn. Ai nha! Hồn đồn, thực đúng là càng ăn càng ngon……



Quý Tiêu Dương nhìn người ngồi trong lòng mình cười đến thỏa mãn giống như con mèo trộm được cá, khóe miệng cười bất giác sâu thêm vài phần, vươn tay nhéo nhéo khóe miệng Quý Thần Quang. “Con mèo nhỏ tham ăn. Thần Thần, nếu thích như vậy, anh hai ở nhà làm cho em ăn, bên ngoài chung quy vẫn không quá sạch sẽ!” Hắn vốn tưởng rằng Thần Thần chỉ là mới được ăn thử nên thấy thích thú mới mẻ như vậy. Nhưng không có nghĩ đến Thần Thần cư nhiên lại thích ăn hồn đồn…… Cứ như vậy, Quý Tiêu Dương lại có chút lo lắng, mỗi ngày đều ăn ở bên ngoài, tóm lại là vẫn cảm thấy không quá sạch sẽ.



“Được ạ. Nếu là anh hai làm có thể thử cho thêm những cái khác ở bên trong!” Hai mắt Quý Thần Quang tỏa sáng. Không biết bên trong hồn đồn có thể cho thêm nấm được không…… Cậu thích ăn nấm, giống như sủi cảo vậy! Hương vị hẳn là sẽ ngon lắm! Nghĩ vậy, Quý Thần Quang liền cảm thấy thèm, bất giác vươn đầu lưỡi liếm môi một vòng! Chép chép miệng, vẻ mặt ý do vị tẫn…… (ý chưa được thỏa mãn lắm)



Quý Tiêu Dương lẳng lặng nhìn động tác của Quý Thần Quang liền cười lớn, đáy mắt ôn nhu như nước. “Nếu em thích, chờ đến giữa trưa khi đi ăn cơm, thuận tiện đi dạo siêu thị, mua chút nguyên liệu nấu ăn. Sau đó sáng mai anh hai sẽ làm cho em. Muốn ăn cái gì thì nói cho anh hai!”



“Anh hai, anh thật sự quá là tuyệt vời!” Quý Thần Quang ôm cổ Quý Tiêu Dương, ở trên bờ môi hắn hung hăng hôn một cái thật mạnh, tươi cười trên mặt so với hoa nhi còn muốn tươi hơn ba phần!



(): vâng. nó là bông hoa đấy ạ=))



“Khấu, khấu, khấu!” Đang lúc hai anh em hăng say thân mật, ba tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.



Quý Thần Quang buông lỏng tay đang bám như sam trên cổ Quý Tiêu Dương ra, người nhanh chóng chạy tới sô pha, cong cong vẹo vẹo ngồi vào góc khuất của sô pha.



“Vào đi!” Quý Tiêu Dương sửa sang lại quần áo của mình một chút, đem ôn nhu cùng sủng nịch nơi đáy mắt toàn bộ thu hồi. Trên mặt lại một lần nữa khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi!



“Sếp!” Thư kí Nhị Hào đẩy cửa đi vào, khẽ gật đầu với Quý Tiêu Dương. Sau đó đi đến trước bàn làm việc, đặt tài liệu trong tay trước mặt Quý Tiêu Dương, “Sếp, đây là tài liệu khẩn vừa đưa tới. Buổi chiều liền phải trả lời!”




“Hắc hắc, Kỳ, nếu Cửu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh, khẳng định sẽ cười đến thỏa mãn giống như đứa trẻ!” Quý Thần Quang ngơ ngác nói một câu.



Ánh mắt Nam Cung Kỳ có chút dại ra…… Tựa hồ là đang lâm vào ký ức nào đó, thế nhưng khóe miệng lại chậm rãi xuất hiện một nụ cười ôn nhu. Anh nhớ tới, buổi sáng ngày đó, bộ dáng ngốc nghếch của Tiểu Cửu……



“Tiểu Cửu, vốn vẫn là một đứa trẻ!” Nam Cung Kỳ đột nhiên mở miệng nói. Ở thiệt nhiều thời điểm, anh đều phát hiện, Tiểu Cửu còn là một đứa nhỏ ngốc nghếch. Có chút động tác cùng tươi cười làm cho anh nhìn mà đau lòng…… Tâm, bất giác nghĩ phải đối với Tiểu Cửu tốt hơn một chút, đối với Tiểu Cửu thật tốt!



“Ân. Bất quá, Cửu so với em thì mạnh hơn nhiều!” Quý Thần Quang chống cằm, nghĩ đến tư thế hiên ngang khi đánh nhau của Cửu, ngây ngốc nói một câu. Kỳ thật, thân thủ của cậu, có một chút là do Cửu vụng trộm dạy cho cậu. Bất quá cậu chỉ học được một chút lông gà vỏ tổi. Cũng không lĩnh hội được tinh túy gì……



“Thần Thần muốn học võ?” Đột niên thân thể bị ôm vào một cái ôm ấp quen thuộc, bên tai vang lên thanh âm ôn nhu của Quý Tiêu Dương.



Quý Thần Quang hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu. “Ân. Em đã lâu rồi không có luyện tập, đều có chút quên thân thủ trước kia rồi!”



“Đi, hiện tại đi luyện một chút đi?” Quý Tiêu Dương trầm mặc một chút, nói ra một ý kiến!



“Đi a.” Quý Thần Quang nhanh chóng trả lời, thật là nóng lòng muốn thử…… “Kỳ, cùng đi đi, em cùng với anh hai luyện một chút. Sau đó chúng ta đi chơi bóng đi! Vận động vận động!” Ánh mắt Quý Thần Quang dừng trên người Nam Cung Kỳ ở bên cạnh. Mệt đến mức tận cùng, sau đó ngủ một giấc. Trạng thái của Kỳ hẳn là sẽ tốt hơn một chút……



“Được!” Nam Cung Kỳ khẽ gật đầu. Có lẽ đây là một biện pháp tốt. Tiểu Cửu mới rời đi có một chút như vậy, anh liền không tập trung được tinh thần, luôn hoảng hốt ngẩn người……



“Vậy chúng ta đi thôi!” Quý Thần Quang dẫn đầu ra khỏi văn phòng, Quý Tiêu Dương cười khẽ đi theo sau, Nam Cung Kỳ lẳng lặng đi ở cuối cùng…… Tựa hồ lại có chút thất thần……



PS: chương hôm nay đến bây giờ mới edit xong sau vụ hôm qua tưởng chớt rồi chứ:(( các nàng đọc tạm chương này nha. mai sẽ cố gắng làm tiếp ^^