Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 156 : Sơ hở!

Ngày đăng: 13:36 18/04/20


“Duy tổng nhanh như vậy đã biết?” Nam Cung Kỳ từ WC đi ra, tùy tay lấy khăn giấy trên bàn lau bàn tay ướt nước.



“Ân.” Động tác xoay bút của Quý Tiêu Dương vẫn không dừng, không chút để ý đáp lại một câu. Ánh mắt vẫn như trước có chút dại ra nhìn hư không, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong suy nghĩ.



“Tiêu Dương!” Nam Cung Kỳ ném khăn giấy vào trong thùng rác, người tựa vào sô pha, ánh mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương, đáy mắt hiện lên một tia u quang. “Cậu không nghĩ rằng điều này, cư xử quá tốt?” Nam Cung Kỳ nói xong, đẩy kính mắt của mình.



“Xem ra, hợp đồng này nhất thời thật đúng là không thể ký!” Quý Tiêu Dương cầm bút máy trong tay ném lên trên bàn, thân thể tựa vào ghế ngồi, hai tay đan vào nhau, có chút đăm chiêu nói một câu.



Quý Thần Quang vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe anh hai cùng Kỳ nói chuyện, tuy rằng nghe chẳng hiểu gì nhưng Quý Tiêu Dương đột nhiên nói ra câu này, cậu nghe hiểu, cũng lập tức phát biểu ý kiến của mình. “Đúng, hợp đồng này không thể ký!” Ai nha! Anh hai cuối cùng cũng thấu hiểu khổ tâm của cậu!



“Thần Thần, em không buồn ngủ sao?” Quý Tiêu Dương đứng lên đi đến sô pha, ngồi xuống bên người Quý Thần Quang, vươn một tay ôm cậu vào lòng.



“Không buồn ngủ, một chút cũng không buồn ngủ!” Quý Thần Quang đang rất hưng phấn! Vừa nghe anh hai nói, trong lòng cậu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hăng hái chiến đấu!……



“Ừ, anh biết rồi. Thần Thần không buồn ngủ, vậy đừng lắc nữa!” Nhìn Quý Thần Quang đang mãnh liệt lay động lắc lư trong lòng mình, Quý Tiêu Dương cười lên tiếng, thanh âm nặng nề từ trong ***g ngực truyền ra, biểu hiện tâm tình khoái trá của hắn. Thần Thần, tiểu gia hỏa này, đúng là phúc tinh của hắn! (ngôi sao may mắn)



Nếu không phải em ấy kiên định như vậy, nghiêm túc như vậy bắt hắn phải hoãn việc ký hợp đồng lại thì thật đúng là không nghĩ tới khả năng Kỷ Nguyên cùng Duy tổng luôn là cùng một hội……



“Tiêu Dương, cậu vì cái gì đột nhiên nói như vậy?” Nam Cung Kỳ cúi đầu, suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra nguyên nhân.



Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang, vẻ mặt lãnh khốc cười. “Kỳ, cậu ngẫm lại xem, vì cái gì Duy tổng lại biết quyết định chúng ta chỉ vừa mới ra nhanh như vậy?”



Nam Cung Kỳ nghe Quý Tiêu Dương nói, vươn tay đẩy kính mắt của mình, đáy mắt xuất hiện suy nghĩ sâu xa. Cách vài giây sau, Nam Cung Kỳ đột nhiên mở miệng, ngữ khí có chút giật mình, “Có người vừa rồi ở trong phòng họp nói cho hắn ta biết!”
“Tiêu Dương, có tin tức gì sao?” Nam Cung Kỳ đi tới bên người Quý Tiêu Dương, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, liền biết tin này sợ là làm cho người ta lửa giận bùng phát!



“Cái đích cuối cùng mà tài chính của Kỷ Nguyên dời đến chính là công ty của Duy tổng!” Quý Tiêu Dương đặt điện thoại di động lên bàn làm việc, bình tĩnh nói, trong lòng là một mảnh lửa giận ngút trời! Hoàn hảo buổi sáng Thần Thần ngăn cản hắn! Bằng không dựa theo tình hình trao đổi với Duy tổng lúc sáng, phỏng chừng 95% là ký hợp đồng rồi! Đến lúc đó, hết thảy đều trở nên muộn màng……



“Bọn họ như thế nào lại thông đồng với nhau?” Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt của mình, vẻ mặt khó hiểu. Việc này như thế nào cũng không nghĩ thông được……



Quý Tiêu Dương không đáp lại, chính là xoay người ngồi xuống ghế da, đem thân thể của mình hoàn toàn hãm vào trong đó. Ánh mắt nhìn bút máy trên mặt bàn, không biết suy nghĩ cái gì……



Nam Cung Kỳ đợi một phút đồng hồ cũng không thấy Quý Tiêu Dương trả lời, trầm mặc xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, cúi đầu cầm bút đặt lên chỗ giấy trống, không biết viết cái gì……



Quý Thần Quang cầm chén trà nóng hầm hập, không hiểu ra sao…… Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng là theo áp suất đột nhiên giảm xuống này, cậu vẫn là hiểu được một chút, mưa gió sắp đến rồi……



“Kỷ Nguyên, thật đúng là dụng tâm lương khổ ni!” Trong phòng im lặng, Quý Tiêu Dương đột nhiên cười lạnh nói một câu. Ngữ khí âm trầm kia, nghe qua làm cho người ta lông tóc dựng đứng……



(): muốn tốt cho người khác mà người khác không biết. ở đây thì có nghĩa là đang mỉa mai Kỷ Nguyên



“Tiêu Dương, nói vậy là sao?” Nghe Quý Tiêu Dương nói ra một câu khó hiểu, Nam Cung Kỳ dừng động tác trong tay, ngẩng đầu hỏi.



“Duy tổng này, sợ là quân cờ mật của Kỷ Nguyên!” Quý Tiêu Dương thản nhiên nói, sau đó đứng lên đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ như nước bên dưới.



(): nguyên văn là ‘ngựa xe như nước’. ý chỉ sự đông đúc