Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 158 : Ngó lơ. Trêu chọc!

Ngày đăng: 13:36 18/04/20


“Lập tức là tốt rồi!” Quý Tiêu Dương cười đến ôn nhu, ở thời điểm quay đầu, khẽ hạ mi mắt che đi nghi hoặc nơi đáy mắt! Rõ ràng biết đây là một lừa dối quanh quẩn lại vẫn như trước vì hợp đồng này mà mê muội! Nếu hợp đồng này là thật thì thực tốt……



“Nếu Thần Thần đối bụng thì chúng ta trước hết tạm dừng, thế nào? Đều đã sáu giờ rồi, cũng nên ăn cơm thôi!” Duy tổng nghe thấy đối thoại giữa Quý Thần Quang và Quý Tiêu Dương, cười nói với Quý Tiêu Dương.



“Được. Vậy trước hết cứ vậy đã!” Quý Tiêu Dương nguyên bản còn chuẩn bị nói với Duy tổng như vậy, hiện tại nếu hắn ta đã mở miệng thì Quý Tiêu Dương liền thuận theo trả lời một câu. Đứng lên đi tới trước mặt Quý Thần Quang, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu “Có thể về rồi Thần Thần!”



“Hộc, em sắp chết đói rồi!” Quý Thần Quang từ trên ghế đứng lên, nhảy nhảy một lúc để hoạt động gân cốt của mình.



“Con mèo tham ăn!” Quý Tiêu Dương vươn tay nhẹ búng lên trán Quý Thần Quang một cái, cười ôn nhu, “Đợi lát nữa muốn ăn cái gì thì mua nguyên liệu, anh hai làm cho em ăn!”



“Dạ!” Vừa nghe lời này, khóe miệng cười của Quý Thần Quang càng thêm ngọt ngòa! Ánh mắt dừng trên người Nam Cung Kỳ bên cạnh, “Kỳ, thu dọn xong chưa?”



“Xong rồi, đi thôi!” Nam Cung Kỳ thu xếp tài liệu xong, cầm trong tay, một bên đi về phía Quý Thần Quang, một bên đáp.



Duy tổng đứng ở một bên nhìn, trong lòng không biết là tư vị gì. Hắn ta hoàn toàn không biết nói cái gì nữa……



“Ân. Đi thôi, về nhà ăn cơm thôi!” Quý Thần Quang nhảy dựng lên, tâm tình có vẻ phá lệ cao hứng, đi ở tuốt đằng trước, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly. Cậu là cố ý bỏ qua tên Duy tổng kia, hắc hắc……



“Xem ra một buổi chiều thật sự buồn chán đến phá hỏng em ấy rồi!” Ánh mắt Quý Tiêu Dương gắt gao dừng trên người Quý Thần Quang, nhìn thân ảnh của cậu vui vẻ đến nhảy dựng lên, khóe miệng như thế nào cũng không ngừng được, đáy mắt hàm chưa cưng chiều thản nhiên, bất đắc dĩ nói với Nam Cung Kỳ một câu.



“Đúng vậy, đều đã bốn tiếng ngồi trên ghế nhìn chúng ta thảo luận!” Nam Cung Kỳ đi theo phía sau Quý Tiêu Dương, vừa đi vừa nói.



Tựa hồ hết thảy đều phi thường tự nhiên…… Nhưng khi Duy tổng nhìn thấy thân ảnh của Quý Tiêu Dương cùng Nam Cung Kỳ vừa đi vừa nói chuyện, có chút ngốc lăng không lấy lại được tinh thần. Hắn, bị ngó lơ (không thèm để ý)? Hay là hắn trở nên trong suốt rồi?……
“Nào, Duy tổng, anh nếm thử đi.” Quý Thần Quang đặt bánh nếp vòng ở trước mặt Duy tổng, nhìn qua nhưng thật ra phi thường xinh đẹp! Thời điểm làm mấy thứ này, là Quý Tiêu Dương tự mình ở bên cạnh dạy, chẳng qua khi cho đường Quý Thần Quang ngu ngốc lại nhầm muối thành đường……



Duy tổng nhìn thoáng qua, cảm giác rất an toàn, liền yên tâm cầm một cái, bỏ vào miệng, một ngụm cắn xuống…… Bích mâu lập tức hiện lên thần sắc cổ quái. Mặn quá……



“Thế nào? Ăn ngon đi! Vị đầy đủ, còn rất dai nữa!” Quý Thần Quang nhìn thần sắc cổ quái của Duy tổng, cực lực nhịn xuống cao hứng trong lòng!



“Ân, ân……” Duy tổng chậm rãi ăn, mơ mơ hồ hồ gật gật đầu. Thật vất vả ăn xong một cái, nhanh chóng vươn tay cầm lấy trà bên cạnh, một ngụm uống cạn. Chén trà hết rồi lại cảm giác miệng vẫn còn khát……



“Ha ha!” Nhìn biểu tình của Duy tổng, Quý Thần Quang ở trên sô pha cuồng tiếu không ngừng!



“Thần Thần có đôi khi chỉ là nghịch ngợm một chút, Duy tổng đừng trách em ấy!” Quý Tiêu Dương bưng đồ ăn đặt lên bàn, cười xin lỗi với Duy tổng, vươn tay vỗ vỗ đầu Quý Thần Quang, “Em đi lấy bát đũa đi, có thể ăn cơm rồi!”



“Dạ!” Quý Thần Quang đứng lên, tiếng cười vui vẻ vẫn thanh thúy như trước!



Đôi bích mâu của Duy tổng tựa hồ càng phát ra màu xanh lam! Quý Thần Quang này cư nhiên coi hắn như khỉ mà đùa giỡn……



“Duy tổng, uống chén nước đi!” Quý Tiêu Dương thấy Duy tổng vẫn cúi đầu không đáp lạ, liền đứng lên pha một ly trà đưa tới trước mặt anh ta. Thời điểm cúi đầu ngồi xuống, hắn nhìn thấy Duy tổng nhếch môi cười đến phá lệ ngoan độc! Duy tổng này, cư nhiên tức giận?……



“Được, cám ơn!” Duy tổng ngẩng đầu, biểu tình trên mặt đã khôi phục bình thường, nhìn không ra dấu vết phẫn nộ!



Quý Tiêu Dương bất động thanh sắc cười cười! “Không có việc gì, là Thần Thần nghịch ngợm. Tâm tình em ấy cao hứng, liền thích làm chút chuyện trêu ngươi người khác!” Không nghĩ tới anh ta cư nhiên có thể đem cảm xúc che dấu hoàn hảo như thế! Thật đúng là hắn rất may mắn khi có Thần Thần!